Địch Cửu nhắm đôi mắt quá đau xót, chẳng muốn xem nữa, lại không che được chuyện cũ nước chảy róc rách.

Tất cả biến hóa về sau, y nắm rõ hơn bất cứ ai. Mỗi một động tác, mỗi một chút biến hóa vẻ mặt, mỗi một chữ A Hán về sau từng nói, y chưa từng quên giây lát.

Y không cần thần vật tiên giới này đến nhắc y hồi tưởng quá khứ, y chỉ láng máng biết, trường giày vò nhìn hết bao đời này, rốt cuộc sắp đến phần cuối.

Y vì cứu mình mà dùng hết một phân sức lực cuối cùng trong sinh mệnh, y ở trong lòng mình, lặng lẽ nói ra rằng y vẫn không sợ lạnh, y chỉ là sợ mình lạnh.

Người kia vào lúc y nhẹ giọng hỏi, im lặng rơi xuống một giọt lệ. Đó là cả đời này, hoặc giả là các đời các kiếp, một lần duy nhất y rơi lệ.

Thế nhưng y một lần nữa lạnh lùng giao người kia cho kẻ khác, biết rõ chờ đợi người kia chính là khổ hình bức bách, là khuất nhục bất kham, mà y không còn cách nào. Giờ này khắc này, lực lượng của y, không thể cứu người.

Chẳng dễ dàng gì mới thoáng khôi phục một chút khí lực, chẳng dễ dàng gì có thể một lần nữa có được chiến lực, y thử một đời này, thật sự vì người kia mà làm chút gì đó, lại phát hiện ánh mắt như độc xà kia của Dạ Xoa vẫn lạnh lùng giám thị y.

Vì thế, mặt không biểu cảm che giấu hết thảy chân tình, vì thế, thong dong tự nhiên đóng vai một kẻ phản bội độc ác vô tình, lúc trước…

Bên tai bỗng nghe thấy thanh âm xa lạ mà quen thuộc, làm Địch Cửu ngẩn ra, choàng mở mắt.

Thanh âm của A Hán, y vĩnh viễn sẽ không nhận sai, thế nhưng, những phẫn nộ thù hận và bất bình trong thanh âm kia… căn bản lại không có khả năng thuộc về người như A Hán.

“Tại sao, chúng ta bỏ ra nhiều như vậy, lại không được một chút tín nhiệm, một ít tôn trọng, tại sao, thương tổn chúng ta, trước nay đều là người luôn miệng nói yêu chúng ta?”

“Ta mệt rồi. Ta thật sự mệt rồi…”

Y ngơ ngác nhìn ảo cảnh, vẫn là gian hình thất kia, vẫn là người trần trụi bị trói chặt kia, nhưng thì ra, thì ra khoảnh khắc này, A Hán kỳ thật đang lấy thần niệm tương thông tin tức với Tiểu Lâu.

Phẫn nộ như vậy, thù hận như vậy.

A Hán, ngươi lại hận ta đến nước này.

A Hán, ngươi rốt cuộc hận ta đến nước này.

Có thể làm ngươi hận như vậy, cũng coi như chuyện may mắn của ta.

Mấy đời mấy kiếp, ngươi chấp mê bất ngộ, ta phẫn ngươi hận ngươi giận ngươi oán ngươi, nhưng mà, ngươi cuối cùng đã hiểu được thù hận, ta rốt cuộc lại chẳng thể cao hứng cho ngươi.

A Hán, ta mong ngươi thanh tỉnh, mong ngươi có thể không ngu ngốc nữa, không xuẩn đến mức không biết tự bảo vệ nữa, ta thậm chí mong ngươi có thể hận ta, nhưng mà, ngươi đã hận ý sôi trào… lại khiến lòng ta chỉ còn bi thương.

Địch Cửu yên lặng nhìn ảo cảnh, bên tai từng lần hồi vị mỗi một câu của A Hán.

Y biết mình đau lòng như giảo. Nhưng mà, đau đến nông nỗi như thế, lại vẫn lãnh tĩnh lạ thường.

Y vẫn ngồi yên lặng, y vẫn có thể nhớ lại rõ ràng mỗi một màn chuyện cũ hôm đó, y vẫn có thể *** tường phán đoán hết thảy trước mắt.

Tại sao, người đau đến nông nỗi này, lại vẫn không điên cuồng, vẫn không nổi giận, vẫn không đứng dậy hò hét điên cuồng.

Sau đó, y điên cuồng vận công, y cơ hồ tẩu hỏa nhập ma, y liều mạng quên mình, đều đã không còn quan trọng.

Thì ra, cuối cùng, khoảnh khắc cuối cùng kia, A Hán nhìn y một cái, sau đó nhắm mắt.

Khi đó cho rằng y chẳng muốn nhìn mình nữa, lại không biết, y kỳ thật, y kỳ thật, đã ở bên bờ gần kề bộc phát.

Khoảnh khắc cuối cùng kia, bạn y, thầy y, vẫn đang kêu gọi, khuyên giải an ủi, bảo y không cần vì giả tượng đau vờ của thân thể mà rối rắm khó giải.

Nhưng mà, người thân ở ngoài cuộc nói chuyện mới có thể thoải mái như vậy, đơn giản như vậy, người chịu khổ, thương trong lòng, đau trong ngực, lại luôn chỉ có bản thân mới hiểu được.

Nhưng mà vì sao, thương đến tình trạng này, hận đến điên cuồng như vậy, lại vẫn không chịu giết y?

Thời điểm đó, tưởng là mình đến cứu y, lại không biết, hóa ra suy yếu bị nguy đến nước này, y vẫn có lực lượng nháy mắt làm mình tan thành tro bụi.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn chưa từng tổn thương y mảy may.

Một trường khổ chiến liều mạng kia, chấm dứt bằng thắng lợi của y. Mang theo một thân thương tích, máu tươi chảy suốt một đường, ôm y mê man rời đi, trong lòng ngây thơ cho rằng y sẽ tỉnh lại rất nhanh chóng, ngây thơ tin tưởng rằng cả đời này cuối cùng vẫn làm thành một việc, nhân sinh như vậy chung quy không hề là hoàn toàn không có ý nghĩa.

Nhưng mà, sâu trong Tiểu Lâu, vị lão sư kia, cau mày giải thích tình trạng của A Hán với các học trò.

“Trò ấy hận y hơn, cũng không muốn giết y, cho nên dùng phương thức tàn nhẫn nhất đối đãi bản thân mình.”

“Trò ấy chuyển *** thần lực cường đại của mình, quay đầu thương tổn bản thân. Cũng như một người có lý trí khi phát hiện mình sắp phát cuồng giết người, cầm gậy gõ mình ngất đi vậy.”

Vì sao, vì sao?

A Hán, mấy đời lịch kiếp, vì sao ngươi vẫn ngu xuẩn đến nước này. Vì sao bị ta tổn thương thân tâm, cuối cùng ngươi lại vẫn thà rằng hủy diệt bản thân, cũng không chịu thương ta mảy may.

Vì sao… Vì sao, ta tưởng ngươi đã thông minh, ta tưởng ngươi đã hiểu, ta tưởng ngươi đã có thể mở mắt nhìn thế giới này, nhưng mà, trong xương cốt, ngươi lại vẫn là đồ ngốc buồn cười kia.

Địch Cửu khẽ cười, thanh âm khàn khàn trúc trắc, quả thực không giống người sống.

Y muốn cố gắng cười nhạo A Hán một chút, cười nhạo chính mình một hồi, lại cảm thấy ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không thể làm được.

Lão sư trong ảo cảnh đang làm tổng kết cuối cùng.

“Y thuật nhân gian, làm sao có thể gọi tỉnh được *** thần thể của trò ấy. Trừ phi lực lượng Tiểu Lâu chúng ta tham gia, nhưng vô luận trò ấy ở thân xác, hay trong Tiểu Lâu, *** thần ngủ say chữa thương hiệu quả đều là giống nhau, chúng ta vì sao phải đánh thức, để trò ấy lại tự nhiên bị thương bị khổ…”

Thì ra là thế!

Địch Cửu muốn thở một tiếng thật là dài, cuối cùng lại chỉ cười.

Mấy năm qua, tất cả cố gắng, tất cả nỗ lực, quả nhiên đều có thể bị coi là một trò cười.

Nực cười sâu mùa hè chẳng biết băng, tất cả muốn nói lại thôi đó, chẳng qua là những thần tiên cao cao tại thượng kia, căn bản không biết nên giải thích như thế nào.

Bất quá, cho dù là trò cười, cho dù là hư vọng, cho dù hết thảy hết thảy đều thuần là dư thừa, vậy thì thế nào?

Y lẳng lặng ngồi không biết bao lâu, y yên lặng suy nghĩ không biết bao lâu, trong dòng thời gian buồn chán, chẳng thấy động một ngón tay, phát ra một tiếng, đến khi bên tai vang tiếng Phương Khinh Trần gọi, y hơi mù mờ ngẩng đầu, mới phát giác ngay cả động tác như vậy, cũng cảm thấy hơi trúc trắc gian nan.

Y nhìn Phương Khinh Trần, nhẹ nhàng hỏi: “Các ngươi, kỳ thật, không phải thần tiên nhỉ?”