Địch Cửu bình tĩnh thần kỳ mà để mình tiếp tục xem.

Kỳ thật, Địch Phi đối đãi A Hán không tồi. Trên thực tế, y thừa nhận, Địch Phi người này có khí lượng, có lương tâm hơn y rất nhiều.

Tuy rằng đối với A Hán đã cứu mạng bản thân, y không mang ơn, không có thâm tình hậu nghĩa, nhưng nếu đổi lại mình, đối với một tiểu nhân vật bị khổ nhiều như vậy, nhưng tuyệt đối chẳng quan trọng gì, tuyệt không có nhiều khách khí và thiện đãi như thế.

Mà rất nhiều va chạm và hiểu lầm khiến người dở khóc dở cười giữa Địch Phi với A Hán, lại làm Địch Cửu cho dù dưới tâm tình như thế cũng không thể không cười khổ lắc đầu.

Địch Phi là người khôn khéo như vậy, căn bản lại không biết, bản thân y đang từng lần hiểu lầm A Hán. Nhưng mà, điều này sao có thể trách Địch Phi được, lần lượt xả thân bảo vệ như vậy, không chút để ý mặc y thải bổ như vậy, mở to đôi mắt *** thuần, nói lời dường như rất cảm động nhưng kỳ thật ý tứ căn bản không phải như vậy, ai có thể không hiểu lầm y.

Ngần ấy phong ba lên lên xuống xuống, A Hán lại vẫn sống vô tâm vô phế, vui tươi hớn hở.

Y lại không biết, lòng của bá chủ lãnh khốc kia, từng lần lượt chấn động, lần lượt không tự chủ được mà ấm áp, mềm mại, cảm động, rốt cuộc, bắt đầu thử che chở.

Chỉ tiếc…

Nhìn đủ loại biến ảo trong ảo cảnh, trong lòng Địch Cửu chỉ bình tĩnh như băng tuyết.

Chỉ tiếc…

A Hán còn chưa biết tình yêu, mà Địch Phi… Địch Phi yêu, kỳ thật không hề là A Hán.

Một trò chơi một giấc mộng, Địch Phi y, chỉ là một người trong mộng.

A Hán phải yêu, chẳng qua là bất cứ một ai phù hợp với yêu cầu thử luyện, có thể là Địch Cửu, có thể là Địch Phi, cũng có thể là bất cứ ai khác.

Mà Địch Phi bảy trăm năm trước lại vẫn tin tưởng, tin tưởng A Hán đối tốt với y, tình nghĩa của A Hán với y, canh cánh trong lòng mà nhớ kỹ hết thảy A Hán đã làm vì y, cho nên mới có càng nhiều phiền não hơn, cho nên khoảnh khắc giao A Hán ra kia, mới phải tự khổ tự thương không được giải thoát như thế.

Người kia mặt không biểu cảm ngồi đó nhìn hình phạt, là mệnh lệnh trừng trị y đích thân hạ. Là y đích thân triệu tập mọi người đến xem hình, là y uy phong lẫm liệt, cao cao tại thượng bày ra tình nghĩa của y với người y yêu. Nhưng mà, Địch Cửu vừa nhìn là có thể nhìn ra, sự đau khổ trong nội tâm người nọ.

Che giấu vụng về như vậy, biểu tình cứng đờ như vậy. Thế nhưng, kỳ quái biết mấy, ngần ấy thuộc hạ lại không một ai nhìn ra tâm ý của y, hiểu được sự chờ đợi của y, mọi người chỉ cung thuận mà im lặng thưởng thức hình phạt buồn cười này.

Không phải người của Kình Thiên trang không thông minh, không *** minh. Chỉ là, đối với chủ nhân cao cao tại thượng kia, họ quá quen cúi đầu cung tòng, thuận theo nghe lệnh. Đối với chủ nhân vĩnh viễn hỉ nộ khó dò kia, sớm chẳng còn ai dám đi phỏng đoán tâm ý.

Họ không cần hiểu biết y, họ chỉ cần phục tùng y.

Địch Cửu chậm rãi nắm tay, lại từ từ buông ra.

Đã từng, y cũng từng tự cho là hoàn mỹ mà đóng vai Thiên vương cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, giữ vững tất cả quyền lực, tất cả uy nghiêm của y. Yêu cầu với thuộc hạ, chỉ vẻn vẹn là trung thành và phục tùng.

Y đâu từng hy vọng bất cứ ai lý giải y, bất cứ ai minh bạch y.

Chỉ là, Địch Phi ngây thơ kia, vào thời điểm đó, còn vô vọng mà hô hoán trong lòng, âm thầm chờ đợi, có ai có thể kịp thời đứng ra cầu tình, có ai có thể hiểu tâm ý mình, mà y thì cả chờ mong như vậy, hy vọng như vậy, cũng sẽ không có.

Khi sa sút, khi gian khổ, khi vô trợ, y chưa bao giờ trông chờ bất cứ ai.

Bỗng nhiên, tâm tình Địch Cửu có chút buồn tẻ, không còn hứng thú nhìn Địch Phi thêm nữa, thậm chí giằng co và tranh chấp cuối cùng giữa y với Bạch Kinh Hồng cũng chẳng có hưng trí lắng nghe.

Y không hận Địch Phi, không vì tất cả hành vi của Địch Phi mà phẫn nộ.

So với sự độc ác vô tình của bản thân y, Địch Phi đã thiện lương hơn rất nhiều. Thậm chí áy náy và thống khổ của Địch Phi lúc này, Địch Cửu thấy đều là thập phần dư thừa.

Vì người mình coi trọng, hy sinh một kẻ mình không coi trọng, vậy thì tính là gì. Đổi lại là y, khẳng định làm thản thản nhiên nhiên, tự tự tại tại, tuyệt không mảy may đấu tranh và đau khổ.

Y lạnh lùng nghĩ như vậy, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trên màn hình biến ảo, nhìn hình ảnh dần dần tập trung trên người A Hán bị treo giữa không trung, nhìn lân tiên lần lượt đánh xuống, lưu lại từng vết máu, nhìn vô số thương mới chồng thương cũ trên thân thể ốm yếu kia, nhìn hình ảnh từ từ lại gần, đến khi khuôn mặt bình tĩnh của A Hán được phóng to như vậy, to như vậy, phảng phất đã chiếm cứ cả vách tường, cả thiên địa, cả thế giới.

Nơi nào đó ở ngực trái bỗng nhiên hơi co giật, bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.

Tên ngốc kia vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, mâu quang hơi khó hiểu, vẫn chỉ yên lặng, không chút phản kháng, không một câu chỉ trích mà nhận hết thảy.

Đây không phải hình phạt nghiêm lệ nhất mà y gặp phải, dưới khổ hình của ngũ đại bang, tra tấn y từng chịu còn nhiều hơn, khổ hơn.

Nhưng lúc ấy Địch Cửu thậm chí có thể bật cười khe khẽ, mà hiện tại lại không ức chế được đau đớn ẩn ẩn trong ngực.

Y quá hiểu A Hán.

Cho dù là biểu tình bình tĩnh như thế, đôi mắt trong suốt như thế, y cũng chỉ cần vừa nhìn đã biết, A Hán… y… y là thương tâm…

Y buồn, y không hiểu, y không minh bạch. Y không biết chất vấn, không biết thù hận, không biết chỉ trích, y thậm chí không biết, kỳ thật, y có một chút khổ sở.

Nhưng Địch Cửu biết.

Cho nên lúc A Hán đã thương tâm nhưng vẫn không biết mình thương tâm, y lại không thể không đưa tay ôm ngực trái, nơi đó phảng phất có thứ vốn nên lạnh băng vô tình, đang bị kim đâm đao giảo.

A Hán, vẫn đã thương tâm.

Vì Địch Phi mà thương tâm, nhưng y thậm chí trì độn đến mức không biết mình đã thương tâm.

A Hán ngu xuẩn như vậy, Địch Phi thoạt nhìn nên rất thông minh kia, kỳ thật cũng ngu xuẩn như nhau.

Y không yêu người, người cũng không yêu y.

Mọi người chung quy phải vì tình yêu của mình mà hy sinh một số thứ không tính là quan trọng nhất. Cho nên những lời hứa về chủ nhân và nam sủng đó, những cái gọi là thề ước một đời không phụ đó, cũng như hoa đào nước biếc kia… nước chảy hoa rơi…

Chỉ là, bảy trăm năm trước, một người ngu dốt, một người khôn khéo kia, căn bản không minh bạch.

Bảy trăm năm sau, Địch Cửu tự cho là minh bạch, trừ ngồi nơi này, lẳng lặng nhìn, yên lặng chờ, cắn răng, kiềm chế đau đớn trong ngực, cũng chẳng thể làm gì như thế.

Từ đầu chí cuối, y chưa từng hận Địch Phi, y thậm chí có chút đồng tình với Địch Phi.

Chính như từ đầu chí cuối, y cũng chưa từng hận A Hán, y chỉ vì A Hán mà cảm thấy bất đắc dĩ.

Tiếp tục vô lực chờ đợi, nhìn, tiếp tục nhìn Địch Phi lại một lần nữa bán rẻ, tiếp tục nhìn an bài lạnh lùng mà khủng bố của Bạch Kinh Hồng.

Thật là kỳ quái, chủ trương tàn nhẫn như vậy, mà đối tượng thương tổn lại là A Hán, song vẫn không kích nổi gợn sóng càng sâu hơn trong lòng y.

Y chỉ yên lặng mà nhìn, chờ.

Dưới ánh dương rực rỡ, Địch Phi và Bạch Kinh Hồng chuyện trò nói cười.

Y biết ở nơi cách một bức tường, có một người hàm oan chịu khuất, đang chịu đựng khổ nạn, nhưng mà, y không nói, không nghe, không hỏi, không động.

Địch Cửu vẫn không hận y, chỉ lười nhìn nữa, chỉ bình tĩnh dời tầm mắt, bình tĩnh nhìn một người khác bên ngoài bức tường.

Sự thảm thiết và khủng bố của hình phạt sơ tẩy có lẽ có thể làm rất nhiều người nứt hết tim mật. Nhưng không đủ để Địch Cửu hơi nhướng mày. Người ra từ Tu La địa ngục, thiên tính đã có nhận thức và lý giải sâu sắc nhất với hết thảy những tàn nhẫn ác độc của nhân loại.

Y chỉ bởi thống khổ của A Hán mà thoáng động dung, bất kể thế nào, có thể dùng hình phạt đến loại trình độ này, có thể bức được A Hán cũng cảm thấy đau đớn, cũng coi như một loại bổn sự.

Địch Cửu cũng không hận Bạch Kinh Hồng.

Sơ tẩy?

Dường như là rất đau. Nhưng mà, lại có thể đau cỡ nào đây. Đau được hơn một kiếm dưới pháo hoa rợp trời, giữa ánh lưu ly rực rỡ, y cho A Hán kia không?

Nhưng mà, y nhìn mặt A Hán, mắt A Hán, một mực nắm chặt nắm đấm, y thậm chí không biết, tay phải xương đã gãy nhiều chỗ kia của bản thân cũng đang ra sức mà nắm, chỗ xương nứt đã có tiếng rắc rắc.

Không phải trong lòng y đang đau nỗi đau của A Hán.

Y chỉ đang đau, tên ngốc kia, đã đau như vậy, lại không biết kêu đau.

Tên đần kia, ngốc nghếch nhìn hốc tường, nhìn bên kia tường, người gọi là chủ nhân đang mỉm cười, không biết cầu cứu.

Đôi mắt như vậy, thoáng đau, thoáng thương, lại có càng nhiều mê mang và do dự hơn.

Y không cầu cứu, đồ ngốc kia, y không cầu cứu…

Không phải bởi vì không biết Địch Phi liệu có đến cứu y chăng, chỉ là… chỉ là, cảm thấy, chủ nhân của y đang khoái lạc, chỉ là cảm thấy, chủ nhân của y lại là người hiếm lắm mới có thể khoái lạc thế, vậy là không muốn quấy nhiễu.

Địch Cửu không biết hô hấp của mình dần dần dồn dập, y chỉ nhìn chằm chằm mặt A Hán, đột nhiên có phần thống hận.

Không hận Địch Phi, thậm chí không hận Bạch Kinh Hồng, y chỉ căm hận sự ngu xuẩn của A Hán, y cũng căm hận bản thân y, lại đã hiểu rõ A Hán như thế.

Cho dù chỉ là nhìn A Hán đời trước kiếp trước, diện mục khác hẳn, cho dù chỉ là nhìn khuôn mặt bởi vì nén đau mà run rẩy như vậy, ánh mắt bởi vì mê mang mà có chút phức tạp, đều có thể biết rõ ràng như thế, y đang nghĩ gì!

Bỗng nhiên, y thậm chí có chút hâm mộ Địch Phi. Bởi vì không biết, mới hiểu lầm, bởi vì không lý giải, mới tính sai, bởi vì không minh bạch, mới không phẫn nộ như y, thống hận như y…

Lúc vách tường ầm ầm sập xuống, lúc Địch Phi xông qua, vẻ mặt không hề có sự phẫn nộ quá rõ nét, thậm chí là khi cúi đầu, nhìn thân hình bị chà đến thịt xương nát bấy trong vũng máu kia, biểu tình cũng là bình tĩnh.

Địch Cửu lạnh lùng nhìn Địch Phi một cái, cũng chẳng qua chỉ nhìn một cái.

Rất lâu trước, bản thân y khi nhìn A Hán ngực nhỏ máu ngã xuống trước mặt, vẻ mặt hẳn cũng là bình tĩnh như thế.

A Hán ở trong lòng Địch Phi, kêu khe khẽ: “Đau quá!”

“Chủ nhân, ta sợ đau, chủ nhân…”

Thanh âm yếu ớt như vậy đang nói gì, A Hán, ngươi sợ đau?

Thế nhưng ngươi, trước nay không biết đau, không hiểu đau…

Nhớ không? Đêm đó, khi ngươi vui vẻ nhất, ta đã một kiếm đâm vào ngực ngươi. Ngươi quay đầu nhìn ta, sau đó vẫn cố gắng nói chuyện với ta.

Ngươi bảo ta cẩn thận Tu La giáo trả thù, ngươi bảo ta cẩn thận người nhà ám toán, ngươi vẫn một mực dặn dò ta, chưa từng kêu đau một tiếng.

Ngươi chưa từng cho ta biết, ngươi sợ đau…

A Hán, thời điểm đó, ngươi thật sự biết đau sao?

Địch Cửu hơi co quắp đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể máu thịt lẫn lộn đang một mực run rẩy kia, nhìn bên cạnh y, máu tươi từng vũng lớn kia.

A Hán, kỳ thật cũng rất sợ đau, A Hán y, vậy mà cũng biết đau…

A Hán, ta chưa bao giờ biết, A Hán, ngươi chưa bao giờ cho ta biết…

Thiếu niên ngây thơ trong màn hình kia, nói bằng thanh âm yếu ớt: “Ta sẽ khỏe lại, ông đừng thương tâm…”

Nhưng mà, Địch Phi bảy trăm năm trước biết, Địch Cửu bảy trăm năm sau cũng biết, y sắp chết rồi.

Không biết gì hết, chỉ có thiếu niên kia. Y vẫn cố chấp nói… “Ta sẽ khỏe lên, chủ nhân…”

Y thật sự tin tưởng, y có thể khỏe lên, y có thể sống sót. Y thật sự tin tưởng, sau khi đã trải qua hết thảy, y vẫn có thể tiếp tục giống trước đây, sinh sống thật tốt.

Đã đau đớn tột cùng, y vẫn kiên trì nói:

“Ta muốn ông đối đãi ta thật tốt, ta sợ đau, chủ nhân, ta sợ đau. Ta đáp ứng ông, lúc ông yêu thích ta, ta sẽ không tùy hứng, ta sẽ không phớt lờ ông, ta sẽ không giận ông, ta sẽ không để ông đau như ta. Ta đau là đủ rồi, ông không cần đau, chủ nhân, ông liệu có thể…”

Nhưng mà, y rốt cuộc không thể nói tiếp nữa. Địch Phi trong màn hình, lẳng lặng chờ, Địch Cửu ngoài màn hình, lẳng lặng chờ…

Thời gian cách trở bảy trăm năm, hai người có dung nhan đồng dạng, vẫn duy trì tư thế bất động đồng dạng, họ đang chờ, vẫn chờ!

Họ đều biết đồ ngốc tên A Hán kia không hiểu gì hết. Nhưng mà lời đã nói, y nhất định sẽ làm được. Đồ ngốc tên A Hán kia chưa bao giờ thất tín, chưa bao giờ gạt người, y nói, y sẽ không chết…

Màn hình tối dần, bóng dáng Địch Phi ôm A Hán, vẫn không nói không động, vẫn truyền nội lực, trong một phiến ám trầm, dần dần xa xôi, dần dần mất đi.

Địch Cửu lẳng lặng ngồi trong bóng tối, cảm thấy thiên địa này cực lạnh, cực lạnh, lạnh đến mức làm y muốn đưa tay gắng sức ôm chính y, lạnh đến mức làm y không thể ức chế phải tư niệm, A Hán trong rất nhiều năm tháng quá khứ luôn thích ôm y ngủ, bất cứ thời điểm nào cũng không chịu buông ra.

Khi đó, y tưởng A Hán sợ lạnh, mới không chịu buông y ra. Rất lâu về sau, y biết, A Hán là sợ y lạnh, cho nên không muốn buông y ra.

A Hán, ta lạnh, ta lạnh lắm…