Vẻ đắc ý trên mặt Tiêu Tư Giám hầu như không giấu được, Lư Đông Ly lại đau cả đầu. Ý mời chào của Tiêu Tư Giám với y, y sớm đã nhìn ra, nếu cùng gã đi Ngô quốc, đâu còn cơ hội trở về. Chỉ là nếu cứ cố muốn ở lại không đi, chẳng lẽ thật sự để Tiêu gia và thủy sư Triệu quốc đánh một trận sao?

Không nói Tiêu gia vốn là vì gia quyến của y mà đến, không hề có ác ý. Chỉ bằng thân phận nhạy cảm này của Tiêu Tư Giám, trận này không thể đánh được. Vị này nếu có chuyện bất trắc, hai nước sẽ thật sự phải “đánh nhau”.

Nếu như Tiêu Tư Giám định cuốn mình Lư Đông Ly chạy theo, Phong Kính Tiết không chừng còn trợ giúp. Nhưng vừa nghĩ phải kéo cả mình vào thì thôi khỏi đi. Y hiện tại chẳng muốn rời khỏi Triệu quốc, chạy lên địa bàn của Tiêu Thanh Thương làm khách. Thật bị đệ đệ nàng ta một thuyền quấn đi, Triệu quốc sạp này làm sao thu thập tạm không nói, y chẳng phải sẽ bị Tiêu Thanh Thương cười chết luôn.

Đương nhiên, đánh nhau cũng tuyệt đối không thể. Đã là ở dưới mí mắt y, vị tam công tử này dù chỉ trầy một xíu da giấy, Tiêu Thanh Thương cũng sẽ ghi nợ lên đầu y. Món nợ nhân tình này, có thể bớt thì vẫn hơn.

Cùng Lư Đông Ly nhìn nhau một cái, Lư Đông Ly có vài phần không thể làm gì. Phong Kính Tiết quay đầu, chậm chạp hỏi: “Tiêu công tử, thuyền của các ngươi, ở bờ biển Triệu quốc đã mấy ngày.”

Tiêu Tư Giám sửng sốt: “Hôm nay là ngày thứ tư.”

Tim Phong Kính Tiết hoàn toàn thả lại trong ngực, gật đầu cười nói: “Bốn ngày, cho dù là tướng lĩnh thủy quân được tin tức liền sáu trăm dặm khẩn cấp thượng tấu ngay lập tức, cho dù Triệu vương lập tức có quyết định phi ngựa truyền thánh chỉ trở về, muốn xuất binh thời gian cũng không kịp. Cho nên, thủy quân đến lần này, chắc chắn là chưa được vương mệnh, tự mình xuất chiến. Chư tướng duyên hải, ai sẽ có loại đảm sắc này?”

Mắt Lư Đông Ly sáng lên, mà Phong Kính Tiết thì tựa tiếu phi tiếu nhìn y.

Nhìn đội tàu Ngô quốc nghiêng buồm quay đầu, nhắm đến chính diện, Lâm Tư Thận kêu khổ.

Những chuyện không như ý trên thế gian, có đến tám chín phần mười.

Hạ lệnh, phất cờ hiệu, tản ra trái phải, chuẩn bị lẩn tránh đối phương xung kích, sau đó vòng lại, chủ công kỳ hạm đối phương.

Thế nhưng đại thuyền Ngô quốc kia không hề có ý công kích, ngay cả trận hình tác chiến cũng chẳng triển khai, chỉ rề rà lướt đến, hoàn toàn là bộ dáng hồ đồ nhìn mà không thấy vòng vây họ mở ra.

Lúc này Lâm Tư Thận ngược lại không thể dò nông sâu, nhất thời lại hơi sững sờ. Hắn còn chưa đến mức cho là thủy sư Ngô quốc đệ nhất thiên hạ là miếng thịt đưa tới cho hắn đùa giỡn.

Thuyền Ngô quốc càng lúc càng gần, sắp đến khoảng cách công kích của đội tàu Triệu quốc, rồi lại ngừng. Một chiếc thuyền nhỏ, từ trên mạn lâu thuyền được thả xuống, trên thuyền có hai người.

Thuyền nhỏ sau khi xuống nước, không người điều khiển, cũng không người chèo thuyền. Thuyền nhỏ lại tự thừa gió rẽ sóng, chạy thẳng đến chủ hạm của hắn.

Một loạt tiễn thủ bên cạnh Lâm Tư Thận giương cung cài tên, nhắm ngay chiếc thuyền nhỏ kia. Tuy nói hai quốc giao binh không chém sứ, nhưng thân là hộ vệ, tuyệt đối không thể mặc cho một cao thủ lai lịch bất minh có thể dùng nội lực đẩy thuyền, dễ dàng tới gần chủ soái của họ.

Đầu chiếc thuyền nhỏ, nam tử tuấn lãng một thân bạch y kia cao giọng cười nói: “Lâm tướng quân, đã lâu không gặp.”

Với nhãn lực của Lâm Tư Thận, từ khoảng cách này, đã có thể nhận rõ diện mạo đối phương, không khỏi âm thầm ngạc nhiên, người này hắn đâu có biết?

Nhưng mà hắn còn chưa mở lời, người nọ đã lui qua bên một bước, lộ ra người thanh sam đứng phía sau y.

Trên biển cả mênh mông, dưới nắng sớm sáng ngời, người nọ đứng trên chiếc thuyền nhỏ kia, ngửa đầu cười với hắn.

Lâm Tư Thận chợt lảo đảo, cơ hồ ngã nhào, gắng sức túm mạn thuyền, hét lớn một tiếng: “Không ai được phép bắn tên!”

Cả nhánh Triệu quân trợn mắt há mồm nhìn tướng quân của họ vào lúc chỉ mành treo chuông, đón hai người đến từ thuyền địch lên thuyền, hoảng hốt quát lệnh toàn quân không thể khuyên bừa, sau đó đuổi hết mọi người trong khoang thuyền ra ngoài, mặc kệ ngươi là tướng lĩnh thân tín hay vệ binh, lại hạ mệnh lệnh chết, trừ phi Ngô quân có dị động, bằng không chưa được triệu thì không thể đến gần cửa khoang thuyền.

Tiếp theo, hắn bỏ mặc một đám người, cùng hai vị “khách thăm” kia vào khoang thuyền, đóng cửa, thần thần bí bí, suốt một canh giờ cũng không còn động tĩnh nữa.

Tội nghiệp binh lính trên những chiếc thuyền lớn nhỏ bên ngoài, không đợi được mệnh lệnh, chẳng ai dám tự tiện, nhìn chằm chằm thuyền lớn Ngô quốc, chờ đến lưng mỏi chân nhũn mắt đau, mắt thấy đều sắp nằm sấp vì mệt.

Một canh giờ, trong khoang, những lời nên nói cũng đều đã nói xong.

Lần này đặc ý đến tìm cố nhân, Phong Kính Tiết trước đó đã bỏ hết lớp ngụy trang dịch dung cho Lư Đông Ly, ngược lại khắc ý triển hiện thần thái phong mạo ngày xưa, thân thể Lư Đông Ly cũng đã khôi phục nhiều, cho nên Lâm Tư Thận vừa nhìn là có thể nhận ra.

Trong khoang thuyền, Phong Kính Tiết xiêu vẹo ngồi thủ ở cửa khoang, mà Lư Đông Ly thì ngồi đối diện Lâm Tư Thận đem tiền căn hậu quả của cả sự kiện, những việc đã trải, nhất nhất giải thích rõ ràng. Chỉ có về thân phận Phong Kính Tiết, thật sự khó mà nói rõ, cuối cùng cũng chỉ hàm hồ nói, y là hảo hữu chí giao của Phong Kính Tiết ở thảo mãng, hai bên tình như thủ túc, thân như một người, năm đó Phong Kính Tiết từng nhờ y lo liệu trợ giúp mình vân vân.

Lâm Tư Thận vốn là tướng lĩnh năm đó theo Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết đối kháng Trần quân ở Định Viễn quan, tích quân công từ từ thăng lên, bộc lộ tài năng. Nếu theo tập quán luôn trọng văn khinh võ của Triệu quốc, loại tướng quân tầng dưới chót một đao một thương đánh ra như hắn, cả đời cũng đừng mong có bao nhiêu phong quang. Nhưng sau khi Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly mất, tân vương đăng cơ, lật lại bản án cho Lư Đông Ly, đồng thời dốc sức đề bạt an ủi chư tướng Định Viễn quan, thuộc cấp phó tướng dưới trướng Lư Đông Ly năm đó, hiện giờ đều đã các cứ một phương, các lĩnh một quân.

Hắn bị điều đến hải cương, đem phương thức huấn luyện, kỹ xảo chiến đấu xuất sắc của Định Viễn quan dạy cho đám thủy quân này. Mà hắn cũng vẫn dụng tâm học tập thuật thủy chiến từ tướng lĩnh nơi này. Sau vài năm, hắn chuyên tâm khổ học, dụng tâm luyện binh, sớm có thể một mình chắn một mặt. Chỉ bởi vì hắn dù sao cũng không phải xuất thân hải quân, cho nên vẫn chưa từng được tư cách độc lập lĩnh quân, danh vị vẫn dưới chủ soái, nhưng cũng coi như quyền cao chức trọng.

Vài năm tôi luyện, tính tình đã bình tĩnh tự chế không ít, cho nên gặp phải kinh biến như thế, cũng rất nhanh chóng định tâm, trực tiếp hỏi ngay vấn đề mấu chốt: “Ngô quân là các vị mời đến?”

“Là ta mời đến đón tẩu phu nhân.” Phong Kính Tiết cười nói: “Ta và người Tiêu gia có chút giao tình. Hiện giờ Triệu vương lại một lòng muốn đối phó Lư đại nhân, chúng ta cân nhắc mãi, vẫn cảm thấy đưa Lư phu nhân và công tử khỏi Triệu quốc thì an toàn hơn.”

Lâm Tư Thận lòng rất không vui: “Muốn đưa phu nhân rời Triệu, vì sao phải gióng trống khua chiêng, cầu trợ Tiêu gia người ngoài như thế? Dù bệ hạ cấm hải đạo, nghiêm phòng có người lén qua, nhưng đã có ta làm tướng ở hải vực, dù bỏ mạng, ta cũng có thể bảo vệ mẫu tử phu nhân bình an rời đi.”

Phong Kính Tiết bật cười: “Lúc trước Triệu vương muốn mai phục ở Định Giang, đã điều đi hết cựu bộ của Nguyên soái ở Định Giang. Tướng quân không nghĩ thử, vì sao Triệu vương biết rõ ngươi làm tướng ở duyên hải, mà Lư đại nhân cũng nhất định sẽ rời cảnh theo đường biển, lại không đổi vị trí của ngươi?”

Lâm Tư Thận ngẩn ra, hồi lâu mới cười khổ: “Bên cạnh ta… có người của bệ hạ? Y đang đợi Nguyên soái chủ động liên lạc cùng ta?”

Phong Kính Tiết mỉm cười, chỉ cửa khoang: “Có người nửa canh giờ trước đã lặng lẽ kề đến nghe lén, ta thuận tay dùng chỉ phong điểm ngất hắn ở bên ngoài. Người này đợi lát nữa xử trí như thế nào, ngươi tự coi mà làm đi.”

Lâm Tư Thận cười khổ. Còn có thể xử trí thế nào đây. Trên biển gió to sóng cả, xảy ra chút việc bất ngờ thì có là gì… Dù sao cũng không thể để người đã nghe họ mật đàm, lại còn sống mà truyền lời về. Chỉ là làm thịt người tâm phúc của Hoàng đế, cũng là một chuyện hậu hoạn vô cùng. Huống chi, hôm nay trừ hắn rồi, ngày mai không biết lại sẽ phái ai tới. Nhưng mà, lửa sém lông mày, phải lo trước mắt thôi.

“Nỗi khổ tâm của Nguyên soái ta đã biết hết.” Thói quen Định Viễn quan năm đó lưu lại, khiến hắn vẫn không tự giác gọi Lư Đông Ly là Nguyên soái: “Chỉ là, việc này dù sao vẫn hơi không ổn. Người Ngô vô lễ như thế…”

Phong Kính Tiết cười nói: “Tiêu gia tam công tử đã đáp ứng ta, tự mình viết thư, nhận lỗi với Triệu quốc, nói là bởi vì tuổi trẻ kiến thức nông cạn, không chú ý đến lễ nghi quốc gia, dẫn đến một số hiểu lầm không cần thiết, cho nên thành tâm tạ lỗi, việc này truyền ra, người thiên hạ sẽ chỉ khen Đại Triệu ta mặt mũi đủ lớn, lại có thể khiến Tiêu gia thủy sư đệ nhất thiên hạ khách khí như thế.”

Lâm Tư Thận nghe thế chẳng biết nên kinh hay nên hỉ, có thể có quốc cữu gia Ngô quốc, người thừa kế của Tiêu gia đích thân nhận lỗi, Triệu quốc thể diện trong ngoài đều có, tuyệt đối không thiệt, chỉ là, người này có thể làm cho Tiêu gia tam công tử đáp ứng đích thân viết thư bồi tội, đây…

Nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên kiểu này của Lâm Tư Thận, Phong Kính Tiết bất giác bật cười: “Hơn nữa, ta mời Tiêu gia ra mặt đón người, cũng có nỗi khổ tâm khác. Thứ nhất, để Tiêu gia cao giọng đón người đi, tuy nói thiên hạ không biết chân tướng, nhưng Triệu vương sẽ rất nhanh chóng minh bạch ngọn nguồn, biết người nhà của Lư đại nhân đang ở dưới sự bảo vệ của Tiêu gia, cũng sẽ không phái người vượt quốc cảnh truy sát mưu hại. Thứ hai…” Ánh mắt y nhìn sang Lư Đông Ly: “Triệu quốc phụ y nhưng y không muốn phụ Triệu, y vẫn muốn ở lại, làm mấy việc vì quốc gia này. Để Triệu vương biết y và người Ngô quốc có chút giao tình, cũng là một loại cố kỵ, về sau cho dù còn muốn mưu hại, cũng phải nghĩ đến thế lực của y ở Ngô quốc.”

Lâm Tư Thận đã hiểu rõ tiền căn hậu quả, gật đầu thở dài một tiếng: “Nguyên soái có tâm vì Triệu, nhưng hành sự như thế, vạn nhất lan truyền ra ngoài, người biết Nguyên soái, tự nhiên hiểu Nguyên soái không hề có tư tâm. Người không rõ Nguyên soái, lại không khỏi phải chỉ trích Nguyên soái cậy sức nước khác mà bức quân phụ, là hành vi bất thần tội đáng chết. Dù là những nghị luận này của họ không tổn thương được Nguyên soái, nhưng thiên hạ thanh lưu sĩ phu miệng tiếng quá nhiều, chỉ sợ bất kể Nguyên soái muốn làm gì, đều khó mà thi triển.”

Phen này xuất từ thành tâm, Lư Đông Ly âm thầm cảm động, Phong Kính Tiết lại cười rộ: “Lâm tướng quân, ngươi yên tâm, chân tướng việc này, bất quá là chúng ta và Triệu vương nội bộ biết được thôi.”

Lâm Tư Thận cười khổ: “Chính bởi vì bệ hạ biết, cho nên, nếu ngài đem việc này lan truyền ra ngoài đả kích Nguyên soái…”

Phong Kính Tiết lắc đầu: “Hoàng đế bệ hạ chỉ e còn sợ chân tướng sự tình tiết lộ hơn cả chúng ta.”

Lâm Tư Thận khẽ nhíu mày, ngẫm một chút, cuối cùng cười thoải mái.

Đúng vậy, chuyện này làm sao có thể truyền ra ngoài. Có nghe nói chưa? Người Ngô quốc chạy đến chỗ chúng ta, không phải vì buôn bán, mà là vì đón vợ con Lư Đông Ly?

Bởi vì Lư Đông Ly cầu họ đến, bởi vì Lư Đông Ly muốn uy hiếp Hoàng thượng không thể thương tổn thê nhi mình?

Tại sao y phải uy hiếp Hoàng thượng? Không phải Hoàng thượng đối xử rất tốt với Lư gia họ sao? Cho dù Lư Đông Ly năm đó không chết, hiện tại tối đa là sửa án, quan phục nguyên chức thôi mà?

Việc này ấy hả, kỳ thật nghe nói, năm đó hại Lư Đông Ly chính là bản thân Hoàng thượng, hiện tại âm mưu bại lộ…

Sự tình thật truyền ra ngoài, Lư Đông Ly bất quá là thanh danh bị tổn, Triệu vương lại chân chính phải mất sạch thanh danh.

Vì thế, hai bên lòng biết rõ ràng, cùng nhau lừa gạt cho qua thôi.

Thấy Lâm Tư Thận mỉm cười, Lư Đông Ly mới thoải mái nói: “Còn những việc khác, chúng ta có thể chậm rãi nói sau, tình huống bên ngoài này không thể giằng co như vậy nữa.”

Lâm Tư Thận xưa nay tôn kính tin phục Lư Đông Ly, hiện giờ nghi ngờ diệt hết, làm sao còn có thể kiên trì đánh một trận vô nghĩa nữa, vội đứng dậy ra ngoài truyền lệnh.

Khi mở cửa ra ngoài, thoáng dừng trước cửa khoang, nhìn nhìn người hôn mê dưới đất, khẽ nói một tiếng: “Là hắn!” Sau đó rời đi không ngừng lại nữa.

Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết đều không có hứng thú đi nhìn kỹ xem đó rốt cuộc là ai, chỉ an tâm ngồi chờ.

Trước mắt đã không còn người ngoài, Lư Đông Ly mới có cơ hội hỏi Phong Kính Tiết: “Kính Tiết, thế nào, có gì không đúng?”

Phong Kính Tiết trong lòng có việc, cũng không kỳ quái vì Lư Đông Ly có thể nhìn ra, chỉ lắc đầu nói: “Không có đại sự gì, chỉ cảm thấy hơi không đúng.”