Lư Đông Ly thân tại soái phủ, đứng ngồi không yên.

Từ khi thánh chỉ đến, hai vạn năm ngàn người vào đóng tại Định Viễn quan, ba đại nhân vật vào ở trong soái phủ của y, bản thân y liền bị giám sát chặt, căn bản không có cơ hội đi làm bất cứ hành động gì để âm thầm vãn hồi.

Huống chi, y không có chỗ dựa, không người để cầu tình nhờ cậy, biên quan cách kinh thành rất xa, dù muốn liều chết đi biện hộ trước vua cũng chẳng có thời gian.

Thánh chỉ hạ chắc như đinh đóng cột, hai vạn năm ngàn *** binh nhận mệnh giám sát thực thi. Bất cứ hành vi đối kháng nào, đều sẽ cho họ cái quyền nhận thánh mệnh trừng phạt, mà một khi bắt đầu có bất cứ hành vi xử phạt cưỡng chế nào, tất sẽ xung đột, phân tranh không thể không tránh, hiện tại cả Định Viễn quan đã hỏa khí ngút trời, nguy cơ khắp chốn, tuyệt không chịu nổi bất cứ biến loạn nào.

Nội tâm y như sôi như nấu, lại vẫn không thể không tự gắng gượng, bốn phía bình định phong ba, khắp nơi giải quyết tranh chấp, cố gắng khuyên giải mọi người, thậm chí không thể không làm kẻ ác, cường hành áp chế sự bất bình của mọi người.

Nhìn thấy vẻ uất ức và phẫn nộ trong mắt mọi người, nhìn thấy vẻ bất mãn và miệt thị, giận mà chẳng dám nói của mọi người. Nhưng y không thể biện bạch nửa câu, chỉ đành trầm mặc nhất nhất thừa nhận.

Theo quốc pháp quân quy, binh lính nhiễu hình, nhẹ nhất phải đánh năm mươi quân côn, nặng nhất là đương trường có thể xử trảm. Mà các tướng quân kháng chỉ như thế, đắc tội quyền quý trong triều như thế, tiền đồ gì tương lai cũng đừng trông chờ nữa.

Những người này đều là trụ cột trong quân nhiều năm khổ chiến tôi luyện ra, vô luận thế nào cũng phải bảo toàn.

Cơn giận dồn nén trong lòng mọi người nếu nhất định cần một đối tượng phát tiết, vậy thì Lư Đông Ly tình nguyện là mình.

Giày vò đau khổ như vậy, trầm mặc nhẫn nại như vậy, lại vẫn không thể không nặn ra vẻ tươi cười, ứng phó khâm sai đại thần luôn tìm cơ hội quấn bên cạnh, chẳng mảy may cho y thời gian tự do đau thương.

Hiện tại, điều duy nhất y trông mong chỉ là Phong Kính Tiết có thể biết chuyện đào tẩu trước một bước, nhưng mà trong lòng lại phân phân minh minh ẩn ẩn hiểu được, Phong Kính Tiết y…

“Nguyên soái, Phong tướng quân đã về thành.” Tiếng bẩm báo của thân binh ngoài cửa, có nỗi kinh hoàng vô thố.

Lão thái giám Hà Minh cười tít cả mắt, đứng dậy: “Cũng xem như đã đến.”

Binh bộ Thượng thư Hạ Trác mỉm cười nói: “Lư soái, chúng ta nên làm công tác thiêng liêng.”

Chỉ có Mông Thiên Thành nhíu mày, nhìn Lư Đông Ly trong nháy mắt đó, toàn bộ biểu tình đều cứng lại, nhìn hắc ám sâu không thấy đáy trong mắt y kia, khe khẽ, không thể nghe thấy, thở dài một tiếng.

“Tướng quân…”

“Tướng quân…”

“Phong tướng quân…”

“Chờ đã…”

Tiếng bước chân mạnh mẽ rõ ràng giữa những tiếng kêu la hỗn loạn, từ xa đến gần.

“Gào cái gì mà gào, ta vào soái phủ từ lúc nào cần các ngươi ngăn cản thông báo.”

Người bên ngoài đến nhanh chóng, ba người trong sảnh vừa mới đứng dậy, ngoài cửa, tướng quân tuấn lãng thần thái sáng láng kia đã bước đến.

Tu mi lãng mục như thế, nét cười sáng ngời như thế, là một cơn gió mạnh ùa vào phòng, hay là một ánh nắng gắt, trực tiếp chiếu tan hắc ám.

Ba người chỉ cảm thấy trước mắt bỗng sáng ngời, hào quang trên đời liền như chỉ tập trung trên thân một người.

Mà người nọ lại đã thần thái thong dong khom người thi lễ với Lư Đông Ly: “Nguyên soái, Kính Tiết may mắn không làm nhục mệnh, đặc biệt đến giao lệnh.”

Lư Đông Ly vẫn ngồi y nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chẳng qua ánh mắt trừng gắt gao Phong Kính Tiết, trong mắt lại là sự phẫn nộ điên cuồng tột cùng. Lửa giận kia cơ hồ giống như thực chất, muốn thiêu sống người ta thành tro bụi.

Tại sao ngươi không chịu đi, tại sao ngươi nhất định phải trở về, tại sao vào thành, trong nháy mắt đã lập tức xuất hiện tại soái phủ, không cho ta mảy may cơ hội ứng phó. Tại sao, tại sao…

Lòng y rõ ràng bi thương mà hiểu rõ hết thảy là vì sao, thế nhưng vĩnh viễn vĩnh viễn không kiềm chế được tiếng gầm phẫn nộ bởi vì đau đớn cực độ mà phát ra trong ngực kia.

Mông Thiên Thành trợn mắt há mồm nhìn hết thảy trước mắt, chuyện gì thế này, Lư Đông Ly đối mặt với Phong Kính Tiết, chẳng những không mảy may áy náy khổ sở, ngược lại phẫn nộ như muốn cắn người. Y tự cho cũng là dũng tướng bách chiến, lại bởi vì vẻ phẫn nộ một văn nhân biểu lộ ra mà sợ đến mức không tự chủ được phải lui nửa bước, thậm chí sự phẫn nộ này chẳng phải nhằm vào y.

Mà Phong Kính Tiết lại như không hề cảm thấy, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, thản nhiên đối diện với Lư Đông Ly, ánh mắt bình tĩnh đến khó tin.

Hà Minh và Hạ Trác trái lại chẳng hề chú ý Lư Đông Ly, Phong Kính Tiết vừa đến, mắt họ chưa từng rời khỏi người này.

Lão thái giám Hà Minh ngay lập tức lấy thánh chỉ ra quát một tiếng: “Phong Kính Tiết tiếp chỉ.”

Phong Kính Tiết chẳng buồn nhìn lão một cái, lại theo tiếng quỳ xuống. Bên tai thanh âm già nua mà sắc bén kia đang chậm rãi tuyên đọc gì, y căn bản không chú ý, chỉ cố định nhìn Lư Đông Ly. Từ khoảnh khắc y tiến vào kia, ánh mắt y chưa từng một khắc rời khỏi người Lư Đông Ly.

Ta biết sự khó xử của ngươi.

Ta hiểu tâm tình của ngươi.

Ngươi không hề làm sai chuyện gì.

Ngươi làm toàn là ngươi nên làm và nhất định phải làm.

Không cần ra tiếng, Lư Đông Ly đã có thể nhìn thấy hết thảy biểu đạt trong mắt người kia. Khoảnh khắc này, người kia vẫn muốn trấn an y, vẫn muốn tận lực, hóa giải sự thống khổ của y.

Vẫn đều là như vậy, bị y vứt bỏ trên chiến trường nguy hiểm nhất, giúp y đoạn hậu, bị y vô tình dụng hình, vì y phân giải với chúng sĩ binh, bị y đẩy ra làm vật hy sinh, mà người kia lại vẫn phải khuyên giải y.

Vẫn đều là như vậy, y lần lượt phụ người kia, mà người kia, vĩnh viễn lý giải, vĩnh viễn minh bạch, vĩnh viễn cùng gánh vác cả một phần kia của y.

Thế nhưng, hết thảy những điều này lại khiến Lư Đông Ly càng thêm phẫn nộ, dù rằng y không biết phẫn nộ này nhằm vào Phong Kính Tiết, hay là bản thân y.

Tại sao phải đối đãi ta như vậy, tại sao phải thông cảm ta như vậy, tại sao không chịu ích kỷ dù chỉ một lần, tại sao không chịu bỏ ta xuống mà suy nghĩ vì bản thân ngươi dù chỉ một lần.

Nắm đấm nắm chặt trong tay áo, bởi vì dùng sức quá mức, thậm chí phát ra tiếng rắc rắc.

Mà lúc này chỉ đã tuyên xong, Phong Kính Tiết vẫn không ra tiếng, vẫn cứ ngưng mắt nhìn Lư Đông Ly, chỉ là tay y, nhẹ nhàng đặt trên bảo kiếm bên hông.

Mông Thiên Thành hít một hơi khí lạnh, hữu ý vô ý tiến một bước, nửa ngăn trước người thái giám tuyên chỉ Hà Minh.

Phong Kính Tiết lại như hoàn toàn không cảm thấy hết thảy, y vẫn chỉ nhìn Lư Đông Ly, nhìn mình Lư Đông Ly.

Rốt cuộc, vẫn khiến y đau đớn đến bước này.

Thật sự có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với y, thật sự, hoàn hoàn toàn toàn không biết có thể nói gì, làm gì.

Cho nên, giờ khắc này nhìn nhau không nói, giờ khắc này bất đắc dĩ trầm mặc, hoặc giả cũng là một loại từ bi với nhau.

Chuôi kiếm nắm chặt trong tay, kỳ thật sớm đã nghĩ được là nên làm thế nào? Kỳ thật sớm đã định dùng phương thức sạch sẽ gọn gàng nhất, giảm tất cả đau đớn xuống thấp nhất, nhưng mà…

Chuôi kiếm vừa cứng vừa lạnh băng làm lòng bàn tay hơi đau, Phong Kính Tiết cơ hồ thoáng ngơ ngẩn nhìn Lư Đông Ly, sau đó, chậm rãi buông tay.

Ý nghĩ điên cuồng kia là gì, kỳ vọng không hiểu sâu trong lòng kia là gì, cách làm đó rõ ràng không thể, không nên, không lý trí, không bình thường, thật là quá buồn cười…

Nhưng mà, tay, rốt cuộc buông ra.

Sau đó, y mỉm cười, lần đầu tiên chuyển dời tầm mắt, nhìn về phía Hà Minh, nhàn nhạt nói: “Lôi đình mưa móc, đều là thiên ân. Vi thần lại có lời gì.”

Hà Minh ngông nghênh gật đầu, tùy tay vung: “Đến, còn không trói lại cho ta.”

Các binh sĩ bốn phía đều trầm mặc, chẳng ai nhúc nhích.

Hà Minh giận dữ, nhìn sang Lư Đông Ly: “Lư nguyên soái, thánh chỉ ở đây, các ngươi kháng nghịch không tuân, là tội danh gì?”

Lư Đông Ly nghe mà không thấy, vẫn nhìn Phong Kính Tiết chằm chằm. Bởi vì sợ mình sẽ mất khống chế mà giận dữ gầm lên, y không thể không liều mạng cắn răng, lúc này trong miệng đã toàn là mùi máu tanh.

Hạ Trác tiến lên một bước: “Lư nguyên soái, thánh chỉ lệnh ngài hành pháp giám trảm, nếu ngài không theo, chúng ta thân chịu thánh mệnh, không thể không mời Mông tướng quân, lấy tội kháng chỉ nhất nhất bắt giữ xử trí mọi người.”

Mông Thiên Thành nhịn không được thấp giọng nói: “Đại nhân, Lư nguyên soái bọn họ và Phong tướng quân dù sao cũng là đồng bào nhiều năm, tình lấy gì kham. Không bằng để ta lệnh thuộc hạ…”

“Mông tướng quân.” Hạ Trác quát lớn, “Đây là thánh lệnh.”

Mông Thiên Thành cười khổ một tiếng, thở dài lui lại. Nhìn Lư Đông Ly, lại nhìn nhìn Phong Kính Tiết, trong mắt cuối cùng lộ ra ý trắc ẩn thâm sâu.

Những năm gần đây, y cũng lập được không ít công lao, lại luôn bị phong quang của Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết ép đến ảm đạm vô quang, không phải không để bụng.

Biết Thụy vương có ý để y tiếp quản binh quyền của nhánh bộ đội *** nhuệ nhất toàn quốc này, không phải y không động tâm.

Nhưng mắt thấy anh hùng hổ tướng như thế, chịu đau khổ như vậy, cho dù mình là người được lợi cuối cùng, rốt cuộc vẫn có chút bi thương môi hở răng lạnh. Trong lòng cũng thật sự không hiểu, rõ ràng trước tìm một lý do triệu người về kinh thành, sau lại hạ ngục xử tử, là phương thức sát hại tướng lĩnh trong quân an toàn nhất ổn thỏa nhất, tại sao nhất định phải vấn trảm giữa đại quân, tại sao nhất định phải bức Lư Đông Ly tự mình giám trảm.

Chẳng lẽ chỉ vì khiến Lư Đông Ly mất đi quân tâm, nhất định phải mạo hiểm đến vậy?

Hạ Trác quát lui Mông Thiên Thành, lại tăng mạnh ngữ khí hô: “Lư nguyên soái.”

Lư Đông Ly cảm thấy mình lúc này hẳn đã không thể suy xét, nhưng lại phân phân minh minh biết, nếu Hạ Trác lấy thánh chỉ yêu cầu Mông Thiên Thành cưỡng chế, nhất nhất trị tội những người kháng mệnh, thì phân tranh tất nổi, mà tranh đấu chỉ cần một khi bắt đầu, thì thế tất càng lúc càng lớn, cuối cùng cuốn hết mọi người vào trong đó.

Máu tươi của binh sĩ Đại Triệu sẽ chảy khắp cả tòa Định Viễn quan, Đại Triệu quốc sẽ không còn một nhánh quân có thể chiến đấu, mà tám vạn đại quân Trần quốc, chẳng ai biết liệu có quay đầu tấn công không.

Lư Đông Ly cố định nhìn Phong Kính Tiết, cho đến khi lửa giận trong mắt biến thành nỗi bi thương thật sâu, cho đến khi giận dữ trên mặt biến thành hờ hững chết lặng.

Y nhắm mắt, sau đó mở miệng.

Thanh âm khàn lạ thường: “Trói y lại, giải đến giáo trường.”

Mệnh lệnh trầm thấp như vậy, lại khiến chúng thân binh trong phòng tay chân lạnh ngắt.

Lư Đông Ly giận dữ trừng mắt quát: “Các ngươi có nghe không?”

Chúng thân binh cầm dây thừng, lề mề bước đến.

Phong Kính Tiết cười cười đưa tay ra sau, lại vẫn không một ai đến trói y.

Y khẽ than một tiếng: “Việc đã đến nước này, kéo dài vô ích, bất quá khiến ta khó kham, sao không để ta đi được tiêu sái một chút.”

Y quay đầu, nhìn mấy thân binh của Nguyên soái một cái, thấp giọng nói: “Đừng rước họa thay Nguyên soái các ngươi, có một mình ta chịu chết, còn chưa đủ sao?”

Mấy thân binh như bị điện giật, lúc này mới run rẩy trói y, chỉ là khi cúi đầu, lệ nóng nam nhi, cứ thế không bị khống chế rơi lên vị tướng quân họ kính trọng nhất vừa mới vì nước chinh chiến quay về kia, nhuộm trên áo choàng một thân phong sa sương trần.

Phong Kính Tiết sau khi bị trói, cũng không cần người khác áp giải, tự đứng lên, tự đi ra ngoài, thậm chí chưa từng nhìn Lư Đông Ly một lần.

Lư Đông Ly đờ đẫn nhìn hết thảy, đến lúc này mới thấp giọng nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả trú quân, ở nguyên các bộ, tự làm việc mình, không được tự ý rời khỏi, mời mấy vị tướng quân đến giáo trường, ước thúc các binh lính khác, không cho bất kỳ ai làm loạn.”

Thân binh cúi đầu, gần như hữu khí vô lực đáp một tiếng, mới đi ra ngoài.

Hà Minh lập tức kêu lên: “Lư soái, xử trảm trọng phạm như thế, lý nên triệu toàn quân đến xem hình, lấy làm cảnh cáo…”

Không đợi lão nói xong, Mông Thiên Thành ở bên đã trầm giọng nói: “Công công, nếu ba vạn nhân mã tề tựu, chỉ cần một người có lòng gây rối, lớn tiếng kêu khóc, là có khả năng gây thành đại họa binh biến.”

Hà Minh rùng mình, do dự một chút, cuối cùng không dám nói gì nữa.

Lão là đại nội tổng quản thái giám, quyền cao chức trọng, đến đâu truyền ý chỉ không phải là ngông nghênh, bao nhiêu đại quan biên giới thấy lão đều a dua như chó.

Lần này phụng chỉ đến giết Phong Kính Tiết, cũng chẳng xem là chuyện gì to tát, chỉ nghĩ truyền ý chỉ là xong, lại chưa từng nghĩ đến, cư nhiên có người dám cãi lời.

Lần này nhìn thấy nhiều tướng quân phẫn nộ biện hộ, không ít binh lính tụ lại chống đối, lớn lớn nhỏ nhỏ gây ra không ít rắc rối, hiện tại lại chính mắt nhìn thấy, Lư Đông Ly ngay cả thân binh của mình cũng không thể chỉ huy trói Phong Kính Tiết như thường, lão rốt cuộc có chút cảm giác nguy cơ, rốt cuộc ngộ được mình đang ở giữa ba vạn đại quân.

Chợt lạnh lòng, chẳng nhìn được tác oai tác quái nữa, vội nói: “Lư nguyên soái, chúng ta lập tức đến giáo trường hành hình.”

Vẻ mặt Lư Đông Ly hờ hững như đã đeo thêm một chiếc mặt nạ lạnh băng, mà thanh âm bình tĩnh đến không thấy mảy may phập phồng: “Công công, Hạ đại nhân, Mông tướng quân, xin đi trước một bước. Phụng chỉ hành hình là đại lễ quốc gia, hạ quan không dám lấy thường phục bình nhật đến đó. Xin cho ta chậm một bước, đổi quan phục chính thức rồi lại qua.”

Lời này ngược lại cũng có lý. Thông thường mà nói, chúng quan viên ngoài thời gian làm việc, rất ít khi mặc quan phục chính thức, dù là sinh hoạt thường ngày hay tiếp khách, cũng phần đa là thường phục. Nhưng chém đầu là đại sự hình pháp quốc gia, lần nào quan giám trảm làm việc, dám không mặc quan phục nguyên bộ.

Bởi vậy Hạ Trác và Hà Minh cũng chẳng nhiều lời, gật đầu đi về phía giáo trường.

Mông Thiên Thành tuy cảm thấy hơi kỳ quái với việc y lúc này còn có tâm tình thay quần áo, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, vô luận thế nào, việc đã đến nước này, Lư Đông Ly chẳng thể giở được trò gì.

Y chỉ đành theo sát rời đi, chẳng qua đến cửa, quay người nhìn Lư Đông Ly, mở miệng định an ủi vài câu, rốt cuộc cảm thấy lời nói lúc này vô luận là chân tâm hay giả ý, đều là vô lực mà nực cười, sau cùng đành phải thở dài một tiếng mà thôi.

Một tiếng thở dài này, lại chân chính xuất từ chân thành.

Y *** tường nhìn thấy sự đau khổ của Lư Đông Ly, giãy giụa của Lư Đông Ly, cũng biết rất rõ sự trung thành của Lư Đông Ly với quốc gia. Nếu không trung thành, nếu không thời thời khắc khắc lo nghĩ quốc gia, trong tay y rõ ràng có ba vạn *** binh, làm sao đến nỗi sợ hãi hai vạn năm ngàn người của mình.

Cho dù với một quốc gia không ngừng áp bức tổn hại mình, vẫn bảo vệ đến cùng, vẫn không chịu vứt bỏ. Thế nhưng, y yêu nước, nước lại chẳng hề yêu y. Y hy sinh hết thảy thậm chí bằng hữu tốt nhất để bảo hộ hết thảy, những kẻ thượng vị của quốc gia này, lại tỉnh táo biết rõ sự trung thành của y, mà lãnh khốc lợi dụng sự trung thành này, bức bách y đi làm chuyện đáng sợ nhất.

Mông Thiên Thành biết thần không thể chỉ trích quân, nhưng khoảnh khắc này, thật sự đã có bất mãn cực độ với Thụy vương.

Vương gia, tại sao ngài nhất định phải làm như vậy?

Vì cướp đoạt quân quyền, vì mượn sức Cửu vương, có người tất phải hy sinh, nhưng tại sao không thể cho anh hùng sự tôn trọng tối thiểu, không thể cho trung lương chút tôn nghiêm còm cõi, tại sao không thể cho họ thống khoái, không bị tra tấn mà chết đi?

Y lắc đầu, trầm mặc rời khỏi.

Lư Đông Ly vẫn đứng đó không nhúc nhích, mấy thân binh sót lại trong sảnh cũng hờ hững đứng ngây ra đó.

Không ai nhìn thẳng chủ soái của họ, không ai nói một chữ, hoặc nhúc nhích một chút.

Cho đến khi tiếng động như giọt nước rơi xuống đất khiến một thân binh đi tìm, ánh mắt chợt khựng lại dưới chân Lư Đông Ly, sợ hãi kêu: “Nguyên soái, ngài bị thương rồi.”

Mấy người khác cũng đồng thời nhìn thấy những giọt máu dưới hai tay Lư Đông Ly, mọi người đồng loạt tiến lên, không phân trần vén tay áo y, nhấc tay y lên.

Lư Đông Ly hai tay mười ngón, đã gắt gao cắm vào máu thịt mình, máu tươi đầm đìa, da thịt bị rách, đều nhìn mà ghê người.

Thân binh sợ hãi kêu, hợp lực muốn vặn bung ngón tay y, lại chỉ cảm thấy y nắm chặt như vậy, chặt như vậy, chặt đến mức hai ba người gắng sức mà không thể vặn ra.

Không biết là ai chợt thất thanh nức nở: “Nguyên soái, ngài đừng như vậy…”

Không biết là ai thụp một tiếng quỳ xuống đất: “Nguyên soái, van cầu ngài…”

Không biết là ai kêu một tiếng tê tâm liệt phế: “Nguyên soái, đều là chúng tôi không tốt, rõ ràng ngài là người khó chịu nhất, chúng tôi còn đều trách ngài, nhưng mà Nguyên soái, nếu ngài khó chịu, ngài cứ đánh chúng tôi, mắng chúng tôi, ngài thét một tiếng, kêu một tiếng đi, ngài đừng như vậy…”

Ánh mắt Lư Đông Ly vẫn ngơ ngác nhìn phía trước, tiếng kêu khóc bên cạnh, y kỳ thật không nghe rõ lắm, cũng chẳng biết mọi người đang nói gì, chỉ là mười ngón tay, chầm chậm thả lỏng.

Chúng thân binh run rẩy cầm tay y, nhìn hai lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn, đã hoàn toàn bị bấm nát bấy.

Móng tay nam nhân vốn vừa ngắn vừa cùn, phải dùng bao nhiêu sức, mới có thể cấu da thịt mình nát đến bước này?

Chúng thân binh luống cuống bôi thuốc băng bó cho y, Lư Đông Ly hơi giãy, đưa tay lên: “Không cần phiền phức, mau mau giúp ta thay quần áo, ta không thể…”

Y đưa mắt nhìn ra ngoài sảnh, ánh mắt đờ đẫn, ngữ thanh đờ đẫn: “Ta không thể để Kính Tiết chờ ta mãi.”