Hai ngày sau khi Trần quân lui binh, đội đưa tin Phong Kính Tiết phái ra đã đến Định Viễn quan.

Y bên kia đại đội nhân mã, tốc độ trở về chung quy khá chậm, lại sợ Định Viễn quan bên này lo lắng, cũng muốn biết với việc Trần quân bỗng nhiên lui binh, Định Viễn quan bên ấy có quan điểm hay tình báo gì khác không. Cho nên, theo lệ cũ của các lần xuất chinh ngày xưa, phái một tiểu đội nhân mã, phi ngựa kiêm trình chạy về Định Viễn quan, bẩm báo hết thảy trước. Nếu Định Viễn quan có mệnh lệnh hoặc tin tức khác thông báo, cũng có thể biết lộ tuyến và vị trí của y, kịp thời phái người đến liên lạc.

Nhưng tiếc rằng đối với chuyện này, Định Viễn quan từ trên xuống dưới cũng chẳng một ai có thể minh bạch, mọi người đành phải chờ Phong Kính Tiết toàn quân trở về rồi nói tiếp.

Chẳng ngờ, tiểu đội này vừa vào quan không lâu, Lư Đông Ly cùng chư tướng mới đem mọi việc phân biệt, tình huống chiến sự hỏi tường tận một lần, bên ngoài lại có binh lính đưa tin nhanh chóng đến báo: “Đại soái, việc này… Đội ngũ đến rồi…”

Mọi người đều sửng sốt, đoàn Phong Kính Tiết ba ngàn người kia không lý do nào đến nhanh như vậy chứ.

May mà lính liên lạc này lại nói tiếp: “Là từ trong quan đến, đại đội nhân mã.”

Lư Đông Ly đứng bật dậy: “Bao nhiêu người, còn bao xa?”

“Ước chừng còn khoảng mười dặm, xem nhân mã, sợ cũng có hai ba vạn.”

Lư Đông Ly không nói gì nữa, rảo bước ra khỏi soái phủ, chư tướng khác nhìn nhau, đều khó nén vẻ kinh ngạc, đồng loạt theo ra.

Lư Đông Ly đi đến trước đài theo dõi cao nhất Định Viễn quan, rảo bước lên đài.

Đài theo dõi là lập để quan sát tình hình quân địch, vị trí cực cao, bởi vậy không gian có hạn, chỉ có hai tướng lĩnh động tác khá nhanh giành được vị trí có thể cùng Lư Đông Ly lên đài theo dõi.

Trong Định Viễn quan là ngàn dặm đất màu, bình nguyên rộng lớn, tầm nhìn cực trống trải, lại thêm thời tiết nắng ráo, tầm mắt càng có thể nhìn xa. Đợi khi ba người họ lên được đài theo dõi, bụi mù đại đội hành quân phương xa dấy lên đã hơi rõ, mặc dù còn chưa thấy rõ cờ hiệu y giáp, nhưng đội ngũ đông đảo đã láng máng trông ra.

Hai tướng lòng đầy mơ hồ: “Chuyện gì thế này? Địa phương quỷ quái này của chúng ta, rất lâu rồi chưa đến đại đội nhân mã như vậy.”

“Đúng vậy, cho dù trước kia các lần tăng binh, cũng bất quá là mấy ngàn người một đội.”

Lư Đông Ly tầm mắt trông phương xa, nhàn nhạt nói: “Cách xa quá, không thấy rõ lắm, bất quá nhân mã phía trước quân đội kia, y giáp sáng rõ, nghi thức hoa lệ, tất là đến từ kinh thành. Nhưng bụi mù tung lên khi hành quân lại có thứ tự, rõ mà không loạn, mấy vạn nhân mã hành quân, có thể ngay ngắn trật tự như thế, Ngự lâm quân, Phi hổ doanh chưa từng trải qua thực chiến chỉ dùng để bài trí trong kinh thành kia, tuyệt đối không có *** binh như vậy.”

“Ý của Đại soái là, trong đội ngũ này, có quan viên nghi trượng đến từ kinh thành, nhưng binh mã lại là từ nơi khác điều đến?”

“Từ đâu đến? Đội ngũ có thể là *** binh của Đại Triệu quốc chúng ta, dùng năm đầu ngón tay mà đếm cũng dư.”

Lư Đông Ly ánh mắt cố định trông phương xa, trầm mặc không nói.

Triệu quốc tuy luôn không tu võ bị, nhưng cũng không phải quân đội cả nước đều là đồ bỏ, tốt xấu gì thì chung quy có mấy nhánh có thể miễn cưỡng nói được.

Tuy nói Triệu quốc do cậy ba mặt là biển mà ít bị ngoại địch uy hiếp, nhưng không tránh khỏi đối mặt với hải tặc gây rối.

Đương nhiên, hải tặc có lợi hại hơn, tối đa chỉ đánh cướp giết chóc bách tính duyên hải, tuyệt đối không thể dao động căn cơ Triệu quốc, bởi vậy triều đình Triệu quốc cũng không quá để tâm việc này.

Bất quá, bao đời nay, Triệu quốc vì đối phó hải tặc, duyên hải vẫn thật sự sinh ra mấy tướng quân không tồi, cùng mấy nhánh quân đội cũng coi như xuất sắc.

Mà trong nước, trừ một đống tướng quân vô năng cầm bổng lộc không làm việc, quả vẫn có một hai nhánh quân đội, bởi vì nhiều lần thành công tiêu diệt sơn tặc thổ phỉ và mấy lần hành động bình ổn loạn dân tạo phản mà tôi luyện không tệ, cũng thành tựu quân công của các tướng quân.

Đương nhiên, những trận các tướng quân này đánh, có lớn hơn thì cũng chẳng thể bằng đánh trận giữa các nước, trong mắt chư tướng Định Viễn quan, chẳng qua mấy trận đánh con con. Lập công lao lớn hơn, mấy năm nay vẫn bị hào quang Định Viễn quan kháng kích Trần quân che lấp.

Lư Đông Ly trầm mặc một lúc, rốt cuộc nói: “Phái người khoái mã đến hỏi thử, người đến rốt cuộc là ai? Chúng ta bên này bắt đầu chuẩn bị trước rồi bàn tiếp.”

Hai tướng đồng loạt đáp vâng, bất kể nhánh quân đội này đến với ý đồ gì, bất kể người đến là ai, đều sẽ có ý chỉ hoặc mệnh lệnh, cần dùng lễ nghi chính thức để nghênh tiếp.

Bất kể quân đội đến là trú lâu hay tạm dừng, ngần ấy người, chỗ đóng quân, đồ ăn thức uống, hết thảy dàn xếp đều rườm rà và phiền toái.

Nhân lúc quân đội đối phương còn chưa đến, phải lập tức huy động toàn quân chuẩn bị, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, ứng phó không tốt, tự nhiên khiến quan viên kinh thành chê cười.

Nhưng đáp xong, hai tướng lĩnh lại không ai chịu nhúc nhích, qua một hồi, mới có người hơi chần chừ, đồng thời hơi lo lắng nói: “Đại soái, ngài xem liệu có phải đến tăng viện cho chúng ta?”

Lần này tra biết đại quân Trần quốc tập kết, họ đích xác đã gửi công văn yêu cầu tiếp viện, nhưng vẫn không được bất cứ hồi ứng nào, có thể nào Trần quốc người ta vừa lui binh, bên này đại đội tiếp viện liền đến.

Cho nên câu này người nói và người nghe kỳ thực đều không dám cho là thật.

Thế nhưng không biết vì sao, trong lòng mỗi người đều cảm thấy hơi kinh hoàng, theo bản năng muốn tìm mấy lý do có thể làm mình an tâm.

Lư Đông Ly không hề ý thức được sắc mặt mình đã hơi nhợt nhạt, ánh mắt cố định nhìn phương xa, trước mặt thuộc hạ, vẫn phải nỗ lực kiềm chế dự cảm kỳ dị không tốt trong lòng kia, gượng cười nói: “Đứng đây tự ngờ vực làm gì, chờ họ đến rồi, tự nhiên sẽ biết.”

Phong Kính Tiết sau khi phái tiểu đội báo tin không lâu, cũng dẫn hơn ba ngàn nhân mã, bước lên con đường về Định Viễn quan. Mắt thấy Định Viễn quan càng lúc càng gần, sự thấp thỏm khó chịu trong lòng càng đậm, mặc dù đã nỗ lực khuyên bản thân, không chừng hết thảy chỉ là lời đùa của Trương Mẫn Hân, rốt cuộc vẫn thấy tâm thần bất định, cho nên khi tiếng kêu la điên cuồng kia từ xa xa truyền đến, thân thể y hơi chấn động, trong lòng ngược lại thả lỏng, thoáng cay đắng nghĩ: “Cuối cùng cũng đến rồi.”

Vương Đại Bảo một người một ngựa liều mạng xông đến, khó khăn chạy đến trước mặt, ngựa kia kêu thảm một tiếng, khuỵu gối trước ngã xuống, Vương Đại Bảo từ trên ngựa lăn xuống, dùng hai tay chống đất, dùng sức hai lần mà rốt cuộc không thể đứng dậy.

Đủ thấy hắn lần này chạy đến, vì đề tốc độ lên cao nhất, đã cạn kiệt toàn bộ sức lực.

Tiểu Đao và hai gã thân vệ nhanh chóng xuống ngựa, đỡ Vương Đại Bảo dậy, kinh hãi hỏi: “Đại Bảo, đã xảy ra chuyện gì?”

Nhưng Vương Đại Bảo ánh mắt đờ đẫn tìm kiếm bóng dáng Phong Kính Tiết trong đoàn người, sau đó bổ đến trước ngựa Phong Kính Tiết, khàn giọng hô: “Tướng quân, mau chạy, mau mau chạy đi, Hoàng thượng đã phái khâm sai tới giết ngài.”

Một lời vừa ra, toàn quân đều khiếp sợ không hiểu, chỉ trừ Phong Kính Tiết.

Giờ khắc này, y dường như ngay cả lông mày cũng chẳng hề rung rinh, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Đại Bảo một cái.

Thân vệ cao lớn dũng hãn này, mặt mũi toàn là gió bụi, khắp người đều là cát đất, ngón tay bởi vì ra sức nắm cương và liều mạng vung roi mà ẩn ẩn rướm máu tươi, vẻ mặt đờ đẫn mỏi mệt, trong đôi mắt toàn là vẻ kinh hoảng và lo âu.

Hắn vốn chỉ là lao đầu của một huyện thành nho nhỏ, trong lao ngục âm u không thấy thiên nhật, đã gặp nhiều thảm trạng thế gian, bất công nhân gian, cũng rất quen xem mình như kẻ áp bức, rất nhiều việc bách tính nhận định là việc ác, hắn đều từng làm cả.

Song lần này đối mặt với cự biến như vậy, hắn vẫn cảm thấy hoảng sợ, phẫn nộ, mê mang, không hiểu, cùng với, không thể tiếp nhận.

Tại sao sau khi một người, đã vì quốc gia chịu bao nhiêu nỗi khổ, lập công lao vô tận, quốc gia lại phải dùng tử vong để báo đáp y.

Tại sao khi một tướng quân, ở bên ngoài vì nước chinh chiến, mang theo một thân mỏi mệt và gió bụi, lại một đường vinh quang và công tích trở về, lại sẽ chạy đến một vị hoạn quan lão gia, trực tiếp dùng một đạo thánh chỉ giết chóc đến thi hành trừng phạt tử vong.

Khiếp sợ và bất bình quá độ, khiến hắn đã chẳng còn sức lực gì mà suy xét, hắn chỉ liều mạng hô to: “Tướng quân, Nguyên soái bảo tôi thông tri ngài mau chạy, nếu ngài về thành, ngài ấy không cứu được ngài, cũng sẽ không cứu ngài, ngài…”

Phong Kính Tiết trên lưng ngựa cúi người, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nhàn nhạt nở nụ cười: “Được rồi được rồi, ta biết rồi, ngươi đừng cuống cuồng, chậm rãi mà nói.”

Ánh mắt y nhu hòa ôn nhuận, cho dù là chúng sĩ binh kinh hoàng thất thố, không dám tin vào hết thảy những điều này, cùng Vương Đại Bảo vì cảm xúc kích động và hoảng loạn mà hơi có dấu hiệu suy sụp, dưới ánh mắt bình tĩnh thế này, đều không dưng thấy trấn định rất nhiều.

Ánh mắt Phong Kính Tiết nhìn quanh mọi người, vì trấn an cảm xúc của mọi người, y thủy chung là người trấn định an tĩnh nhất, chẳng qua ánh mắt bình yên, giờ khắc này lại tự nhiên xuyên qua mọi người, tất cả thời gian và không gian, phảng phất vào khoảnh khắc này, trông đến chân tướng và người khởi xướng ẩn nấp phía sau cả sự kiện.

Hành động khác thường của Trần quân, thánh chỉ kinh thành bỗng nhiên truyền đến, sự không hợp tình lý của việc thỏ khôn chưa chết, chim chưa hết, lại bỗng nhiên muốn thịt chó giấu cung, hết thảy hết thảy, khoảnh khắc này được liên hệ hoàn chỉnh.

Trong lòng y chẳng biết là bất đắc dĩ hay cay đắng mà thở dài một tiếng: “Thì ra là thế, ôi, không có mạng lưới tình báo hoàn thiện quả nhiên là trí mạng, Triệu Trần hai nước đều xảy ra chuyện lớn như vậy, ta lại chẳng biết một chút tin tức, biết muộn như vậy, bị người chỉnh chết, quả nhiên là đáng đời.”

Mà lúc này, Vương Đại Bảo cũng đã trấn định rất nhiều, thanh âm khàn khàn bắt đầu kể lại cả quá trình kinh biến: “Hai ngày trước chúng ta bỗng nhiên phát hiện, trong quan có đại quân tiến về hướng chúng ta, Đại soái phái người đến hỏi, người trở về báo là…”