Phong Kính Tiết thoáng sửng sốt nhìn Tiểu Đao, trong quân đội kỷ luật nghiêm cẩn, phân chia cao thấp đặc biệt nghiêm minh thế này, một thủ lĩnh thân binh nho nhỏ, không hề cố kỵ trước mặt người khác bày tỏ bất mãn với chủ soái như thế, đúng là hiếm thấy.

Tiểu Đao mân chặt miệng, quật cường đối diện với chủ tướng mình kính ngưỡng.

Phong Kính Tiết nhìn gã một hồi, bất giác cười cười, có lẽ là bởi sự ấm áp đạm đạm bỗng nhiên dâng lên trong ngực, vì thế ý cười trong ánh mắt, liền cũng nhu hòa: “Y biết ta sẽ không vận công chống đỡ, cho nên mới hạ lệnh đánh ta một trăm côn.”

Một câu tương tự, y chẳng qua đổi chữ “còn” thành “mới”, ý vận trong đó đã hoàn toàn bất đồng.

Tiểu Đao cực lực muốn kiên trì sự phẫn nộ của mình, nhưng vẫn trong tiếng nói cười không chút để ý kia của Phong Kính Tiết, băng hóa tuyết tiêu.

Một câu đơn giản như thế, nhưng dưới ánh nến lờ mờ, ánh mắt là ấm, vẻ tươi cười là ấm, ngay cả lời nói cũng là ấm.

Đột nhiên, thủ lĩnh thân binh vẫn còn trẻ tuổi này, cảm thấy lòng mình cũng mềm mại dị thường.

Cảm tình như vậy, hiểu nhau như vậy, vẫn là điều gã không thể lý giải.

Song, gã lại không thể không hướng về.

Giữa Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết, trước nay đều không có hiểu lầm, không tồn tại nợ nần, không cần suy nghĩ ai có lỗi với ai, ai lại phụ ai, không cần so đo, phạt là ai thi, hình là ai chịu.

Giữa hai người, tự thành một thế giới, không mảy may thừa chỗ cho người ngoài can dự trí bình.

Chỉ là oán giận tuy hết, ít nhiều vẫn còn ý bất bình. Tiểu Đao cúi đầu, trầm mặc một chút, mới nói: “Chuyện lần này, đổi lại ai cũng chẳng xử lý tốt hơn, phạt thế này là quá nặng, quá không công đạo, uổng cho hai người giao tình còn tốt như vậy?”

Phong Kính Tiết nén đau cười: “Cái gì là nặng, cái gì là nhẹ? Cái gì là công đạo? Giẫm hoa màu của lão bách tính, theo quốc pháp nặng nhất cũng chẳng qua là đánh mấy gậy, theo quân pháp, thậm chí có khả năng bị chém đầu, ai lại đi kêu bất công với chủ soái yêu cầu quân kỷ nghiêm minh. Quân đội và bách tính bất đồng, quân nhân thân mang trách nhiệm bảo vệ đất nước, luôn ở ranh giới sinh tử, đôi khi uốn nắn nhất định phải quá tay. Đại soái và ta tư giao sâu đậm nhất, mới càng không thể vô tư lại gặp tư. Việc lần này nếu nhẹ nhàng bỏ qua, tương lai lại có người khác thất trách, Đại soái có lập trường gì để phạt. Quân quy chính là thiết luật, thất trách phải bị phạt. Y là chủ soái, thưởng phạt phân minh vốn là bổn phận, ta là bộ tướng, thất chức lĩnh trách, chính là phải làm, trong đây còn có công đạo gì cần nói sao?”

Tiểu Đao bị y giáo huấn đăm đăm hai mắt, luận đến đạo lý lớn, một thủ lĩnh thân binh nho nhỏ như gã làm sao chống được Phong Kính Tiết lừa bịp, tức khắc đầu óc rối mù, đần ra tâm phục khẩu phục, nào còn nhìn được bất mãn gì đó, càng khỏi nói tới biện hộ.

Chẳng qua nghe Phong Kính Tiết nói chuyện, mỗi khi vì đau mà ngữ thanh ngừng lại, trong lòng không khỏi áy náy, tướng quân bị thương nặng như vậy, còn phải phân ra tâm tư để trấn an gã.

“Tướng quân, ngài đừng nói nữa, phải nghỉ ngơi mới được.”

Kỳ thật Phong Kính Tiết sở dĩ thiện lương kéo thân thể bị thương làm công tác tâm lý cho thân binh của mình như vậy, đương nhiên không phải bởi y vĩ đại đến mức có người không ta, chẳng qua là vì vết thương đau đớn, nói chuyện với người ta, phân tán chút lực chú ý cũng tốt. Hơn nữa, một tầng đạo lý sâu hơn, y chưa hề giải thích cho Tiểu Đao.

Chủ soái một quân, chẳng những phải được lòng toàn quân, càng phải khiến tướng sĩ trong quân có ý sợ hãi. Kính tài năng, sợ cái uy, mới có thể dễ dàng điều khiển.

Lư Đông Ly tính tình tự nhiên là tuyệt đối không có gì phải nói, kính ý của toàn quân với y khẳng định cũng cực cao. Người gặp nguy hiểm đứng ra chắn đao chắn tên cho y tuyệt đối không ít. Nhưng làm chủ soái một quân, như vậy vẫn không đủ.

Y vốn là một thư sinh, tính tình xưa nay cực tốt, quản lý quân đội cũng chỉ nắm đại thể, sự vụ khác đều lớn mật ủy quyền cho chư tướng tự mình quyết đoán, cách làm này cố nhiên rất dễ được lòng người, nhưng sẽ làm cho tâm tôn úy của mọi người với y không đủ.

Cho nên hôm nay lúc hiểu lầm y, chư tướng mới lấy tâm thái đùa giỡn đối mặt với sự bi thống của y, mới rất tự nhiên không coi quân lệnh xử phạt của y quá nặng.

Kỳ thật Phong Kính Tiết vẫn muốn tìm một cơ hội, bảo Lư Đông Ly trong quân đội lập chút uy, chấn nhiếp toàn quân tướng sĩ một chút, bất quá, tên kia lòng dạ quá mềm yếu, y vẫn không tiện mở miệng, hiện giờ đơn giản là kết thúc tâm sự này.

Đã sớm muộn cũng phải tìm người thực hiện, tìm người khác chẳng bằng tìm bản thân y, dù sao y không sợ đau lắm, hơn nữa cũng sẽ không bởi vậy mà ghi hận tên ngốc đó…

Đang suy nghĩ, trong lòng chợt có cảm giác, nỗ lực quay đầu nhìn ra ngoài, đã thấy ngoài cửa phòng, bóng Lư Đông Ly lẳng lặng đứng đó.

Ánh nến kéo bóng y đã gầy lại dài, trong bóng đêm, cũng không biết y rốt cuộc đã đứng đó bao lâu.

Phong Kính Tiết trợn mắt, rõ là vô dụng, chẳng qua bị đánh một trận, tai mắt cư nhiên đều mất linh.

Tiểu Đao cũng hoảng sợ, không biết lời vừa rồi đã bị Đại soái nghe được mấy câu, luống cuống hành lễ.

Lư Đông Ly không nói tiếng nào bước vào, nhìn quân y vẫn đang bận rộn mồ hôi ướt áo. Giúp Phong Kính Tiết làm sạch vết thương là công tác rất vất vả, phải luôn tập trung *** thần, một khắc cũng không thể ngừng. Quân y tuổi tác hơi lớn, thể lực không thể chèo chống, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt.

Lư Đông Ly nhẹ nhàng nói: “Để ta đi.” Cũng không chờ quân y phản ứng lại, đã đưa tay đón lấy chiếc kẹp sắt.

Quân y sửng sốt một chút, lúc này mới quay người lui đi.

Dù sao làm sạch vết thương, bôi thuốc, băng bó, không phải là chuyện quá phức tạp, trên cơ bản mỗi người trong quân đội đều có thể ứng phó, lúc này cần không phải y thuật, mà là quan sát cẩn thận và động tác nhanh nhẹn chuẩn xác.

Tiểu Đao cũng không dám chậm trễ, tự mình cầm nến ở bên chiếu sáng, cẩn thận mà cung kính trông bên cạnh, nhưng vẫn hơi sửng sốt khó hiểu mà lặng lẽ nhìn Lư Đông Ly.

Bằng hữu tốt nhất của tướng quân này, đến đây, vừa không xin lỗi, cũng không hỏi tướng quân bị thương thế nào, có đau không, lại trực tiếp thế chân trị thương.

Nghĩ đến mình vừa nãy tranh đòi giúp, kết quả thấy vết thương liền chân nhũn tay run, mắt càng không dám dời khỏi người Lư Đông Ly, định bụng chỉ cần Đại soái không chịu nổi, sẽ nhanh chóng đỡ lấy.

Song, gã hoàn toàn là lo thừa.

Bởi vì đứng quá gần, bởi vì ánh nến quá sáng, gã rõ ràng nhìn thấy Lư Đông Ly trán vã mồ hôi như mưa, gã thấy rõ tay trái của Lư Đông Ly vô ý thức nắm lại bên người, đến mức mấy đốt ngón tay trắng bệch, gã trông thấy rõ ràng sắc mặt Lư Đông Ly, dưới ánh nến thảm đạm như chết. Thế mà tay phải từ đầu chí cuối không mảy may run rẩy, dùng chiếc kẹp sắt lạnh băng kia thò vào lật tìm trong vết thương.

Phong Kính Tiết sờ sờ mũi, thoáng hậm hực nghĩ, ôi, anh hùng mấy đời, hiện giờ bị người cầm nhíp sắt lật tới trở lui trên cái mông bị đánh nát bét, rõ là một chút tôn nghiêm cũng chẳng có.

Đúng rồi, không biết nữ nhân điên cuồng Trương Mẫn Hân kia đi đâu rồi, dưới tình huống bình thường, cô ả lúc này hẳn sẽ mở tần luật rít lên bên tai mình, nói gì mà mông đẹp thân mật tiếp xúc mới đúng.

Vừa nghĩ đến đây, nhịn không được phải phì cười ra tiếng. Cười đến toàn thân rung rung, Lư Đông Ly kịp thời rụt tay lại, tránh mở rộng vết thương, nhìn y giận dữ, rốt cuộc nói ra câu đầu tiên từ sau khi vào đây: “Ngươi khi nào mới có thể không ẩu tả?”

Phong Kính Tiết quay đầu nhìn y cười cười, giờ khắc này, Tiểu Đao cảm thấy ánh mắt tướng quân, còn ấm hơn ánh nến trong tay mình.

“Ngươi yên tâm, không sao đâu, ta đã an bài xong rồi.”

Lư Đông Ly trầm mặt: “Tính mạng là của ngươi, thân thể cũng là của ngươi, ta có gì không yên tâm?”

Phong Kính Tiết chỉ cười, y đương nhiên biết Lư Đông Ly lo lắng điều gì. Họ đã đụng chạm lợi ích của quá nhiều người, Cửu vương vẫn muốn kiếm chuyện, chẳng qua chưa có chỗ sai thôi. Trước kia Lư Đông Ly gây tai họa tày trời, đám người Cửu vương cũng không truy cứu, không phải bởi vì họ khí lượng lớn, mà là vì nếu thật sự làm to ra, bản thân họ cũng không thể sạch sẽ.

Hiện giờ lần cướp lương này, vô luận thế nào trách nhiệm cũng không thể dính đến họ, chỉ cần bị người có tâm lợi dụng, có thể làm lớn chuyện, thậm chí thẳng lên trên trừng phạt nặng.

Lư Đông Ly không chịu nhẹ nhàng buông tha Phong Kính Tiết, nhất định phải ở trước mặt mọi người đánh y gần chết, cũng là vì bảo vệ y. Lần này phạt càng nặng, tương lai lớn chuyện, Triệu vương nghe nói Phong Kính Tiết đã bị phạt nặng, biết đâu sẽ không truy cứu nữa.

Nhưng đây dù sao cũng chỉ là phỏng đoán, không ai dám cam đoan kết quả nhất định sẽ phát triển theo hướng y nghĩ, cho nên Lư Đông Ly một mặt phải cố nén đau lòng, phạt nặng Phong Kính Tiết, một mặt còn luôn phải chịu đựng nỗi lo lắng vô cùng lớn trong lòng hành hạ.

Bất quá, bản thân Phong Kính Tiết cũng không trông chờ chuyện này dừng ở đây. Y cũng tuyệt không cho phép, tương lai bất cứ ai có cơ hội mượn việc này chỉ trích Lư Đông Ly làm việc thiên tư trái luật.

“Ngươi yên tâm, trên đường trở về, ta đã viết hai mươi mấy phong thư gửi đi, ta nghĩ, toàn quốc sẽ có rất nhiều đại thương nhân có động tác, thương đội các nơi sẽ nhanh chóng tự nguyện kết thành đội tặng lương, sẽ hùng hùng dũng dũng, thanh thế đường hoàng xuyên châu qua huyện, đưa nghĩa lương đến Định Viễn quan, chúng ta sẽ không đói đâu.”

Lư Đông Ly ánh mắt thoáng động, dưới ánh nến lóe ra một luồng dị thải xán lạn: “Ngươi định…”

Phong Kính Tiết cười lạnh: “Ta biết việc này sớm muộn sẽ có người làm lớn, đã như thế, không bằng chúng ta tự mình náo động tận trời trước, chẳng những phải khiến cả nước đều biết, còn nhất định phải triệt để sửa công tội thị phi, chỉ có như vậy, tương lai mới có thể miễn trừ hậu hoạn.”

Lư Đông Ly cố định nhìn y, rất lâu, mới nhoẻn miệng cười: “Tâm tư của ngươi, thật là thần tiên cũng sắp dò không được.”

Phong Kính Tiết nhìn vẻ tươi cười đầu tiên của y từ nãy giờ, cũng không kiềm được mỉm cười: “Thông minh hơn nữa thì thế nào, lần này không phải vẫn lật thuyền trong mương, người không thể quá tự đại, càng không nên coi thường người khác, dù là một ấu đồng ba thước, dưới vài tình huống, cũng có thể giết tráng hán bảy thước, mọi việc quá tự tin, nhất định tự nếm trái đắng.”

Lư Đông Ly thấy mũi nhọn trong lời nói có chút rầu rĩ kia đã chỉ lên người Tô Lăng, cũng không tiếp lời nữa, chỉ chuyên tâm xử lý vết thương cho y.

Nhưng Phong Kính Tiết cũng chỉ bình tĩnh nhìn Lư Đông Ly, lần thất bại này với y mà nói, suy sụp chẳng bằng cảnh tỉnh lớn hơn. Hóa ra, người thông minh tự phụ hơn, cũng sẽ tra lỡ tính sai. Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân. Y đắc tội bất quá là một Tô Lăng, Lư Đông Ly đắc tội, lại có bao nhiêu? Ngần ấy minh đao ám tiễn, y đâu phải toàn tri và toàn năng, còn bảo vệ được tên ngốc này bao lâu đây?

Giữa hai người đột nhiên cứ thế trầm mặc xuống, Tiểu Đao đang cầm đèn không hiểu ra sao, việc này, là gã quá ngu ngốc, hay là người khác quá thông minh, vì sao đối thoại của Đại soái và tướng quân, gã hoàn toàn nghe hiểu, rồi lại rõ ràng là chẳng hiểu?

Tại sao Đại soái và tướng quân nói nhiều lời như vậy, nhưng vẫn một tiếng xin lỗi, một câu thăm hỏi cũng không có.

Gã nhìn Lư Đông Ly lăng lăng, ánh nến chập chờn chiếu khuôn mặt nghiêng của Lư Đông Ly chợt tối chợt sáng, chỉ có ánh mắt cực chuyên chú kia, dù ở sâu nhất trong bóng tối, cũng sáng rực như sao.

Đã bao lâu, bao lâu rồi, tay đã mỏi nhừ, chân đã cứng đờ, lại chưa thấy Lư soái chớp mắt một lần.

Đã qua bao lâu rồi, vẫn có thể nhìn thấy mồ hôi lặng lẽ ướt đẫm quần áo y, vẫn có thể thấy, ***g ngực bởi vì cảm xúc kích động mà phập phồng kịch liệt, vẫn có thể thấy, khuôn mặt Đại soái không có biểu tình mãnh liệt, nhưng rõ ràng là càng nhợt nhạt hơn kia.

Vì thế, một chút bất bình cuối cùng kia, cũng liền nhàn nhạt tan đi.

Đại soái không xin lỗi, bởi vì biết, Phong tướng quân sẽ không trách mình, thế nhưng, với y mà nói, e rằng Phong tướng quân có thể trách mình oán mình, y sẽ dễ chịu hơn một chút nhỉ.