Lư Đông Ly sắp giận đến phát điên, lá gan của Phong Kính Tiết càng lúc càng lớn, ngay cả khâm sai đại thần cũng dám một đòn đánh ngất. Tội nghiệp y sau khi tỉnh lại phải đối mặt với một Phạm đại soái nổi trận lôi đình, trong lòng còn nóng như lửa đốt, vì chiến sự phương xa mà đứng ngồi không yên.

Đến bây giờ cả ngày lẫn đêm, chỉ biết đứng trông trên đầu thành, ngóng về phương xa, trong lòng không ngừng suy nghĩ, chờ Phong Kính Tiết về rồi sẽ mắng y hay là đánh y trước? Đáng tiếc mình là một thư sinh văn nhược, ý nghĩ đánh người cũng chỉ có thể nghĩ chút rồi thôi.

Cùng y đứng thủ trên thành lâu, đương nhiên không thể thiếu Vương Đại Bảo. Sự không vui trong lòng vị bách phu trưởng này, so với khâm sai đại nhân cũng chẳng kém đi đâu, cả ngày đi tới đi lui trên thành lâu, lải nhải vì không được tham dự việc trọng đại này mà tức giận không thôi.

Lư Đông Ly nghe mà tai đóng kén, chỉ làm như không nghe thấy, mỗi ngày chỉ ở trên thành lâu tận lực ngóng trông.

Bất quá, luận nhãn lực, y tự nhiên kém những lão binh này, cho nên khi Vương Đại Bảo quát to một tiếng “Có người.”, y mới phát giác sau, chấn động dõi mắt trông ra xa.

Dần dần chỉ thấy giữa khói bụi sa mạc phương xa, một khoái mã lao đến như điện.

Theo người ngựa dần đến gần, Vương Đại Bảo đã kêu to: “Là Tiểu Đao, sao y lại đến một mình?”

Lư Đông Ly vội hỏi: “Y là ai?”

“Tiểu Đao là thân binh bên cạnh Phong tướng quân, luôn đi theo tướng quân, lần này cũng theo tướng quân xuất chinh, sao lại một mình trở về.”

Vương Đại Bảo vừa kinh nghi kêu, vừa vội vàng chạy xuống dưới thành, hắn không chú ý tới sắc mặt Lư Đông Ly tức khắc tái nhợt kia.

Tại sao chỉ một người trở về? Tại sao chỉ có một người? Tại sao thân binh của y không ở bên cạnh y?

Lư Đông Ly cảm thấy trời đất hơi tối sầm, chân hơi nhũn ra, không thể không đưa tay vịn đầu thành, thân thể mới ổn định. Y muốn xuống thành hỏi, lại cảm thấy thân thể suy yếu dị thường, giống như vừa nhấc chân là sẽ ngã xuống ngay vậy.

Phong Kính Tiết, tên khốn to gan lớn mật kia, lại dám dẫn theo mỗi năm trăm người xông vào doanh địa Mạc Sa tộc hơn vạn người?

Tại sao, chúng ta chờ mãi, trở về, lại chỉ có một người.

Vương Đại Bảo kích động bảo người mở cổng thành, nghênh thẳng ra, vừa vặn Tiểu Đao một người một ngựa cũng đã tới trước cổng thành, người còn ở trên ngựa đã hô to: “Đại Bảo ca, chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi.”

Vương Đại Bảo hoan hỉ lên đón: “Tướng quân đâu?”

“Tướng quân tạm thời không thể trở về, sợ mọi người sốt ruột, bảo tôi một mình đến báo tin trước.” Tiểu Đao ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt tươi cười từ trên ngựa nhảy xuống, “Đại Bảo ca, huynh không đi cùng chúng tôi thật quá đáng tiếc. Huynh không biết tướng quân thần dũng tài ba cỡ nào đâu, chúng tôi cứ thế xông thẳng vào doanh địa của người Mạc Sa tộc, mấy trăm tộc nhân Mạc Sa bố phòng, ngay cả một khắc cũng không ngăn được, hơn vạn người ở đó đều không kịp trở tay. Chúng tôi vừa xông vào vừa hô to: Đại Triệu quốc Phong tướng quân phụng chỉ đến tru sát nghịch tặc Trần quốc, những người không liên quan nhất loạt không truy xét. Bao nhiêu tướng sĩ dũng mãnh như vậy, lại chẳng mấy người dám động thủ với chúng tôi. Khi tôi theo tướng quân xông vào doanh trướng họ tụ hội, sa nhân kia cư nhiên mới vừa đứng lên, vũ khí cũng còn chưa cầm chắc, tướng quân đã đi qua, một đao chém bay đầu sứ giả, Mạc Sa tộc trưởng sợ nhũn cả chân…”

Thiếu niên này cao hứng bừng bừng vẻ mặt sáng rực lớn tiếng kể lại: “Tôi chưa từng gặp anh hùng như tướng quân, *** nhãn của y cứ thế quét qua, ngần ấy dũng sĩ Mạc Sa tộc có mặt không ai dám phản kháng. Y nở một nụ cười hỏi Mạc Sa tộc trưởng, sứ giả Trần quốc chết trong doanh trướng của ngươi, ngươi làm sao ăn nói với người Trần quốc? Tộc trưởng kia lập tức trực tiếp quỳ xuống thỉnh tội…”

Gã hưng phấn kể rõ như vậy, trừ Vương Đại Bảo, những sĩ binh khác cũng không khỏi tụ đến lắng nghe, người người ánh mắt lóe sáng, người người cùng thơm lây.

Song, Lư Đông Ly không nghe thấy.

Y ở trên thành lâu, chỉ nghe được một tiếng: “Chúng ta thắng rồi.”

Sau đó cả người mềm nhũn, không tự giác dựa tường thành ngồi xuống, thoạt đầu sợ hãi cực độ, kế đó thình lình thả lỏng, toàn thân không thể ức chế mà run nhè nhẹ, hai tay càng run lợi hại, y không thể không dùng tay trái nắm tay phải, nhờ đây làm cho hai tay đừng run rẩy rõ ràng như vậy nữa.

Họ thắng rồi!

Y nhắm mắt, dựa lên tường thành sau lưng.

Họ thắng rồi!

Y rốt cuộc không nghe được lời nào nữa, rốt cuộc không thể suy xét gì nữa.

Họ thắng rồi.

Mấy ngày nay, thân tâm vẫn kéo căng khoảnh khắc này đã hoàn toàn thả lỏng, cảm giác hư thoát đột nhiên kéo tới, khiến y rốt cuộc không thể động một ngón tay, phát ra một tiếng.

Tiểu Đao tự kéo mọi người, kể lại cả tiến trình sự kiện: “Tộc trưởng của họ bị tướng quân của chúng ta dọa cho chỉ biết thỉnh tội xin tha, mà những trưởng lão khác trong tộc, cũng đều không dám chống lại tướng quân, tướng quân vốn muốn giết tộc trưởng lập một người khác đứng đầu, nhưng thấy hiệu quả lập uy tốt như vậy, bèn không giết chóc nhiều nữa. Y kéo tay tộc trưởng đi ra, nói với tất cả tộc nhân, trấn an rằng chỉ cần họ trung tâm với Triệu quốc, Đại Triệu sẽ tuyệt không phụ họ. Lại cùng tộc trưởng và rất nhiều trưởng lão mở hội nghị, không ngừng phân tích cả sự kiện với họ, giải thích cho họ rõ đầu hàng Trần quốc là chuyện hết sức sai lầm. Sau đó y nói Triệu quốc không sợ bất cứ ai phản bội, cũng không tha thứ cho sự phản bội của bất cứ ai, vừa nói vừa đột nhiên rút đao vung lên, cả doanh trướng cư nhiên bị đao khí từ trước ra sau hoàn toàn bổ làm hai mảnh. Mọi người không ở đó, không biết biểu tình của đám người Mạc Sa tộc lúc ấy, tưởng như đang nhìn thần tiên vậy…” Tiểu Đao hoàn toàn không phát giác ánh mắt của mình cũng cuồng nhiệt hệt như đang kể một thần tích, “Tôi nghĩ, về sau dù Trần quốc phái người đến nữa, người Mạc Sa tộc cũng không dám phản loạn…”

Gã hưng phấn nói liên hồi, không thấy mệt chút nào, tất cả binh lính đều cao hứng ở bên lắng nghe, cũng tuyệt không chán.

Lúc này, Lư Đông Ly mới chậm chạp đứng dậy, chậm chạp xuống thành lâu, đi đến giữa họ, bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Thương vong thế nào?”

Tiểu Đao đang nước miếng tung bay không hề quay đầu: “Không có gì…”

“Rốt cuộc là bao nhiêu?”

Tiểu Đao bực mình quay đầu mắng: “Ta nói ngươi, tin vui lớn như vậy, sao còn…”

Ngữ thanh ngừng lại, bỗng phát hiện người hỏi là ai, vội vàng thi lễ.

Lư Đông Ly cũng không để bụng, chỉ mỉm cười hỏi: “Thương vong thế nào?”

Tiểu Đao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, việc vui như thế, công lao lớn như vậy, đến cả binh lính khác cũng chỉ vội vã hỏi tình hình chiến sự, mà vị khâm sai cao cao tại thượng này, chỉ bình tĩnh hỏi như vậy, thương vong thế nào?

Gã cúi đầu, thật lòng khâm phục mà bái: “Đại nhân yên tâm. Toàn quân chỉ bị thương hai mươi tám người, trong đó trọng thương bảy người, không có ai chết trận.”

Lư Đông Ly kinh ngạc gấp bội: “Ngươi nói là, các ngươi năm trăm người, xông vào doanh địa vạn người, không một ai chết trận, lại còn bị thương có hai mươi tám người…”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Đao lại hưng phấn lên, “Phong tướng quân dẫn theo chúng tôi lấy tư thế trời giáng kỳ binh xuất hiện, người Mạc Sa tộc căn bản không kịp trở tay, hơn nữa Phong tướng quân vẫn xông lên trước, loạn tiễn thủ vệ Mạc Sa tộc tạm thời hoảng sợ bắn ra bị y một mình gạt rơi rất nhiều. Sau đó vọt vào doanh địa, y lẫm liệt thần uy, không người nào là đối thủ dưới đao của y, mà chúng tôi lại lớn tiếng hô quát, chỉ giết người Trần, không truy xét người khác. Người Mạc Sa tộc trước nay lệ thuộc Đại Triệu chúng ta, tộc trưởng cũng không tuyên bố với toàn tộc chuyện đầu hàng Trần quốc, cho nên họ căn bản chẳng dám thật sự dốc sức đánh với chúng tôi. Nói đến thì tướng quân y thật là tài ba…”

Gã vừa nói đến Phong Kính Tiết, liền không thể ngừng câu chuyện, chỉ lo thao thao bất tuyệt mà nói tiếp. Lư Đông Ly kinh ngạc ngẩn ra một hồi, đưa mắt trông phương xa, lại là rất lâu không nói được lời nào.

Bên tai Tiểu Đao đang không ngừng huyên thuyên gì, y không nghe rõ, trong lòng xa xa hiện lên nam tử ngân khôi ngân giáp kia, anh phong cái thế dưới ánh đao sáng chói, rồi lại hận đến mức không tự giác nắm chặt nắm đấm. Nếu không phải là bị y một chưởng đánh ngất, cũng không đến nỗi chẳng thấy được gì, chỉ ở đây nghe người ta thuật lại.

Y định thần, tâm tư quay lại, nhẹ giọng hỏi: “Tướng quân của các ngươi có bị thương?”

“Không có.” Tiểu Đao nói to, “Chỉ là đám người Mạc Sa tộc, làm sao đả thương được tướng quân.”

“Y hiện tại đang làm gì?”

“Tướng quân sợ sau khi y đi rồi, người Mạc Sa tộc tâm tư bất định, cho nên phải đóng quân thêm vài ngày, trấn an họ nhiều hơn, tuyên dương quân uy của Đại Triệu, và sự rộng lượng khoan dung của đại quốc chúng ta. Đồng thời cũng nghe thêm ý kiến của họ, xem họ có nỗi khổ gì, có yêu cầu gì. Tướng quân nói, Triệu quốc muốn người ta bán mạng cho mình, đương nhiên cũng phải cho người ta thêm chút ưu đãi.” Tiểu Đao cao giọng nói “Tướng quân còn nói, mấy ngày nay y phải giám sát tộc trưởng Mạc Sa tộc, rải tin tức khắp các bộ tộc trên sa mạc, nói người Trần du thuyết Mạc Sa tộc, Mạc Sa tộc trưởng thâm minh đại nghĩa, báo cho tướng lĩnh Triệu quân, tru sát người Trần, cũng lấy đó cảnh báo các bộ tộc khác trên sa mạc, không được cấu kết với người Trần.”

Lư Đông Ly bất giác cười, chiêu này thật là độc ác, kể từ đây, cũng coi như chặt đứt đường lui của người Mạc Sa tộc, để họ kết đại thù với Trần quốc, thiết nghĩ Trần quốc sẽ không phái sứ giả đến nữa, người Mạc Sa tộc cũng chỉ có thể trung tâm với Đại Triệu đến cùng.

Tiểu Đao thấy Lư Đông Ly mỉm cười, trong lòng cảm thấy yên ổn, tuy rằng y là khâm sai đại thần cao cao tại thượng, nhưng thứ nhất bên người không dẫn theo tùy tùng, thứ nhì không có nghi trượng, lại khiến người ta có một cảm giác đặc biệt thân thiết, gã vốn cũng trẻ tuổi xúc động, nhịn không được kích động hỏi: “Đại nhân, chúng tôi lập công lớn như vậy, sẽ được ban thưởng chứ?”

Vương Đại Bảo bên cạnh tương đối nắm rõ tình hình, cười lạnh một tiếng: “Ban thưởng, nằm mơ đi, Đại soái nghe chuyện tướng quân xuất binh, tức giận đập bàn nói chờ tướng quân trở về sẽ trị y tội chết kìa…”

“Cái gì…” Tiểu Đao kinh ngạc không tin “Sao lại có chuyện thế này?”

Lư Đông Ly nhìn Vương Đại Bảo một cái hơi trách cứ: “Y nói đùa thôi, lời này ngươi cũng cho là thật sao.”

Vương Đại Bảo giận dữ, vẫn muốn nói gì nữa, thấy ánh mắt không vui của Lư Đông Ly quét qua, đành phải thấp đầu không dám ra tiếng.

Lư Đông Ly tuy trong lòng có bất bình, nhưng cũng biết rõ chiến sự gian khó nhất, cho dù là tình hình thực tế, cũng phải tận lực giấu giếm, lúc này để sĩ binh cấp dưới bất mãn chủ soái càng ngày càng nghiêm trọng, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Cho dù có mâu thuẫn gì, những người làm quan bọn họ, đều phải nghĩ cách lặng lẽ tiêu trừ hết thảy trong trướng phủ, trong doanh trướng, tóm lại không thể khiến sĩ binh bên dưới cảm giác được mối bất hòa bên trên, không đến nỗi dao động quân tâm, đây mới là quan trọng nhất.

Tâm niệm chuyển, y nói nhanh: “Bây giờ ta sẽ đi soái phủ, báo tin tốt cho Đại soái.” Thoại âm dừng, lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhắc nhở Vương Đại Bảo, bảo hắn nhất thiết không thể nói lung tung nữa.

Tin tốt của Lư Đông Ly, chẳng thể làm cho Phạm Dao cao hứng, quyền lợi cao nhất trong quân đội bị mạo phạm, cảm giác nhục nhã này khiến y rất khó khoan hồng độ lượng mà cảm thấy cao hứng cho quốc gia.

Cho nên y đập bàn rung trời, cũng là lý đương nhiên: “Phong Kính Tiết tự chủ trương như thế, dù có công lao cũng không đáng nhắc tới. Quân kỷ bị hắn làm hỏng, nếu không phạt nặng, từ nay về sau còn ai tuân thủ quân lệnh nữa?”

Lư Đông Ly nhìn quanh bốn phía, thấy tất cả hạ nhân đã sớm biết đường lui sạch, lập tức cười cười: “Đại soái, nghe ta nói một lời đã.”

Tiếc là tâm tình của Phạm Dao cực kỳ không tốt, thật sự chẳng có tâm tình nghe Lư Đông Ly y bày tỏ ý kiến gì: “Lư đại nhân, ngài là sứ giả, bổn soái cũng không thể động tới ngài. Hôm nay lập đại công, Lư đại nhân cứ tự mình về triều xin thưởng là được. Bổn soái trị quân thế nào, lại chẳng phải Lư đại nhân ngài có thể trí bình.”

Lư Đông Ly cười nói: “Đại soái nếu khăng khăng nghiêm trị như thế, hạ quan tất nhiên không thể làm gì. Chỉ là hạ quan sau khi về kinh, nếu báo lại đúng theo chân tướng, tội của Phong Kính Tiết cố nhiên khó tránh, nhưng Phạm đại soái ngài lại có thể có lợi ích gì đâu?”

Phạm Dao hơi chấn động, không nói nữa. Trước kia y cậy trời cao Hoàng đế xa, muốn làm gì thì làm, tùy ý lừa dối bên trên cũng không có gì là ghê gớm.

Nhưng hiện tại một khâm sai đường đường đang đứng trước mặt mình, chuyện này thật sự làm to, cho dù y cầu đến Cửu vương nơi đó, sợ cũng không thể lấp liếm.

Theo sự hà khắc trong quản chế của Đại Triệu với võ tướng, Phong Kính Tiết không có lệnh mà điều binh, cho dù lập công to hơn, y cũng có quyền tùy ý xử trí, triều đình sẽ tuyệt đối không truy cứu.

Nhưng nếu hỏi y tại sao Phong Kính Tiết không có lệnh mà điều binh, truy cứu ra, lại là Phạm Dao y gặp chuyện không rõ, không kịp quyết đoán, khiến Phong Kính Tiết không thể không kháng lệnh.

Nếu thật sự báo thẳng lên như vậy, Lư Đông Ly đầu tiên là văn thần, thứ hai là khâm sai, có quyền tùy cơ ứng biến, không chừng sẽ được trọng thưởng, Phong Kính Tiết đương nhiên không thoát tội, mà bản thân Phạm Dao y sợ cũng chẳng thể thiếu một hồi bẽ mặt, công văn quở trách của Hoàng thượng khẳng định sẽ nhanh chóng đưa đến.

Tuy nói có chỗ dựa là Cửu vương gia, chưa đến mức biếm quan thôi chức, nhưng để Hoàng đế và bá quan lưu lại một ấn tượng cực không tốt, việc này đối với sĩ đồ tương lai của y, chỉ trăm hại mà không một lợi.

Lư Đông Ly thấy y động tâm, lúc này mới cười nói: “Đại soái nếu không mệt, xin nghe ý kiến của hạ quan, nếu có thể phạt nhẹ Phong Kính Tiết, lại có thể bảo toàn thể diện của Đại soái, Đại soái lại hà tất phải truy cứu một vũ phu nho nhỏ như vậy.”