Chẳng qua khoảng thời gian nửa nén hương, Thụy vương đã đem một phần trong quá trình quen biết kết giao của Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết từ từ nói ra một cách đơn giản.

Tuy nói có một số chuyện chỉ đương sự mới hiểu rõ, y cũng không thể nắm được, nhưng y quyền lực lớn, tai mắt lại đông, nếu quyết tâm muốn tra nội tình chuyện xưa của người khác, thật sự chẳng mấy chuyện có thể giấu được y.

Lục Trạch Vi nghe được bất giác vừa cười vừa than: “Cái ơn rửa oan cứu mạng, không chịu nói cảm ơn. Hành động ngàn dặm mượn bạc, lý đương nhiên. Có duyên gặp mặt vài lần, lại là tri kỷ mấy năm. Đây mới là kỳ nhân kỳ hành, tri kỷ chi giao. Quả nhiên tài cao luôn bị tục tài ngộ, những người tầm thường chúng ta, cũng chỉ đành than kính mà thôi.”

Thụy vương cười nhàn nhạt, chậm rãi trở về trước án, khom người: “Đâu chỉ là tri kỷ chi giao, rõ ràng là sinh tử chi giao.”

Lục Trạch Vi cười tiến lên, tự tay rót một chén trà, hai tay dâng lên cho Thụy vương, cười nói: “Vương gia phí tâm sức, giảng bình thư truyền kỳ này cho tôi, mau mau làm trơn họng.”

Thụy vương cười tiếp nhận, uống hai ngụm, cười nói: “Phong Kính Tiết từ thương nhân biến thành quan thế nào, ngươi biết chứ?”

“Đương nhiên.” Lục Trạch Vi cười gật đầu, “Việc này năm đó, cũng có thể xem là một đại sự chấn động toàn quốc.”

“Hiện nay thiên hạ đại loạn, tranh sát không ngừng, các quốc đều chỉnh đốn quân bị, chỉ có Triệu quốc chúng ta bao đời nay lại cứ trọng văn khinh võ, nguyên nhân ngay ở địa hình đặc thù của Triệu quốc ta, đường quốc cảnh phần lớn là biển rộng bao la, những nơi khác giáp giới cùng lục địa, không phải núi cao vách đứng thì là sa mạc mênh mông. Hiện nay thiên hạ các quốc, vì tranh đoạt bá quyền, không khỏi trọng lục quân mà coi nhẹ thủy quân, trừ Hàn quốc lập quốc chưa đến hai mươi năm thì chẳng còn quốc gia nào có thủy sư ra dáng. Cho nên, nước ta không lo quân địch đến từ biển, cũng chẳng có quốc gia nào nguyện ý mạo hiểm cả nhánh quân đội băng qua sa mạc. Bởi vậy chỉ cần nước ta không có ý xuất binh tấn công nước khác, có địa thế hiểm trở này bảo hộ, liền…” Lục Trạch Vi không biết là thở dài hay là bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Dường như có thể kê cao gối không lo.”

Thụy vương cũng cười khổ: “Địa thế hiểm trở như vậy che chở, với nước ta, cũng không biết là hạnh hay bất hạnh. Hạnh vận chính là, thiên hạ loạn thế, chỉ nước ta có thể giữ một góc yên bình, bất hạnh lại là các đời quân vương, ỷ địa thế hiểm trở, sa vào yên vui, không lo võ bị, đến nỗi khiến quốc gia chẳng có lương tướng, trong quân cũng chẳng có binh khả dụng.”

“Đúng vậy, vẫn luôn cho là chiến loạn cách chúng ta rất xa, nào ngờ Trần quốc chỉ cách chúng ta một đại sa mạc lại phái ra một nhánh quân đội, băng qua sa mạc mênh mông, trực tiếp công kích biên cảnh Định Viễn quan của ta.” Lục Trạch Vi lại thở dài.

Thụy vương lắc đầu: “Kỳ thật Trần quốc cũng chỉ có ý thăm dò, nhánh quân đội kia chẳng qua tám ngàn, chỉ sợ chính Trần vương cũng không thật sự trông chờ nhánh quân đội này có thể thành công. Thế nhưng, nó lại thành công.” Y tức giận đập bàn, “Tuy đã cách mấy năm, nghĩ lại vẫn là nỗi nhục lớn của Triệu quốc ta. Một vạn tướng sĩ, dựa thế hùng quan, lại bị tám ngàn quân mệt mỏi xuyên qua sa mạc công phá.”

Lục Trạch Vi miễn cưỡng cười cười: “Vương gia cũng không cần quá vì việc này mà tức giận. Định Viễn quan nhiều năm trước tuy có danh xưng hùng quan, nhưng đã năm sáu mươi năm chưa từng có chiến sự, vô luận binh lính hay tướng lĩnh, chưa từng tin là sẽ có ai xuyên qua sa mạc đến tấn công. Huống chi trên sa mạc còn có tộc nhân Mạc Sa phụ thuộc nước ta, bảo vệ cửa ngõ nước ta, họ tất nhiên là càng không sợ hãi. Nhưng nào ngờ, một nhánh kỳ quân này, bằng sự thần tốc đã phá tan phòng tuyến của người Mạc Sa, đột nhiên xuất hiện dưới thành, các tướng quân trở tay không kịp, đám sĩ binh đều không có kinh nghiệm tác chiến, có một lần thất bại này, tính ra cũng chẳng oan.”

“Họ không oan, vậy sau Định Viễn quan, vô số bách tính lại oan hay không?” Thụy vương giận dữ nói, “Nước ta địa thế đặc biệt, đường quốc cảnh bốn phía tuy có địa thế hiểm trở bảo vệ, nhưng vừa phá quốc cảnh, chính là một vùng đồng bằng, ngàn dặm đất màu, không còn chỗ để thủ. Đường đường Đại Triệu ta, lại mặc tám ngàn nhân mã quân địch kia tung hoành ngàn dặm, quận huyện dọc đường tuy có binh tướng, nhưng không ai không trông gió mà tan, chẳng quân nào có gan nghênh chiến. Người Trần một đường đốt giết cướp bóc, nếu đợi đến khi triều đình sai đại quân tới, quân đội người Trần đã sớm chở đầy mà về.”

“Tướng quân Trần quốc có thể một đường thuận lợi như thế, cũng là niềm vui bất ngờ, dưới cực công cận lợi, quên mất điều tối kỵ của nhà binh là không thể một mình xâm nhập địch cảnh. Thế nhưng Triệu quốc chúng ta, nhiều năm không chinh chiến với nước khác, sĩ binh trong nước chẳng qua thỉnh thoảng đánh cường đạo, trấn áp một hai lần phản loạn, bỗng nghe nói có đại quân địch quốc thế tới rào rạt, quan binh tướng lĩnh đều không có tâm nghênh chiến.” Lục Trạch Vi thở dài, “Đây cũng là cái họa do mấy đời nay yên vui quá mức để lại.”

“Tế Huyện lúc ấy cách Định Viễn quan chỉ tám trăm dặm, nghe tin quân đội dị quốc đến, trú quân lập tức giải tán, bách tính bận chạy nạn, Huyện quan cũng vội vã chuẩn bị hành trang. Chỉ có Phong Kính Tiết tự mình đi bái phỏng Huyện lệnh, yêu cầu lấy danh nghĩa quan phủ triệu tập binh mã chống cự. Lúc ấy Huyện lệnh cũng đồng ý, có điều trừ một tờ giấy suông thì chẳng cho y cái gì.” Thụy vương cay đắng nói, “Đúng là không thể ngờ, khi đại nạn đến, đám mệnh quan triều đình vội vàng chạy trốn, đám tướng sĩ ăn hoàng lương cầm bổng lộc không dám nghênh chiến, ngược lại là một thương nhân đứng lên.”

Lục Trạch Vi tiếp lời: “Nói đến thì Phong Kính Tiết kia cũng là một nhân tài. Nghe nói lúc ấy y một mình lẻ loi đứng trên đường, kêu gọi thanh tráng cả thành đứng lên bảo vệ quê hương thân nhân. Nghe đâu người này giỏi tài ăn nói, ngôn từ hết sức cảm động, lại là nhất hô bá ứng, nháy mắt đã gọi được mấy trăm tráng sĩ. Y lại thu nạp quân sĩ tiền phương đào vong tán loạn tứ phương, thuyết phục họ, trốn nữa cũng khó trốn quốc pháp quân pháp, chẳng ngoài một con đường chết, chi bằng bước lên chiến trường lập công chuộc tội, mới có thể giữ được tính mạng. Y lại dùng lời lẽ sắc bén, khí phách cá nhân, chỉ trong mấy ngày tập hợp được hơn hai ngàn người. Bản thân y tan hết gia tài để làm quân tư, trang bị quân khí, lấy hai ngàn binh sĩ vội vàng, chiến tám ngàn quân địch *** nhuệ…” Nói đến đây, Lục Trạch Vi cũng bất giác hơi hướng về.

Thụy vương mắt lộ vẻ tán thưởng: “Người này diệu diễn binh pháp, lại là liên chiến liên thắng, vẻn vẹn nửa tháng giết tám ngàn quân Trần tháo chạy ngàn dặm, cuối cùng chỉ còn năm trăm kỵ binh trốn vào sa mạc. Mà lúc đó, đại quân triều đình chúng ta phái ra còn cách Tế Huyện đến ba trăm dặm. Quân phí, lương thảo, binh khí, ngựa trong nửa tháng đó, thậm chí tưởng thưởng trợ cấp sau khi thắng trận, cũng toàn là y trả bằng gia tài của mình.”

Lục Trạch Vi gõ nhịp thở dài: “Phong Kính Tiết bằng thân thương nhân, lập công lao chống trời này, thật là tin lạ đương thời.”

Thụy vương cười lạnh lùng: “Công lao chống trời thì thế nào, triều đình phong thưởng cho y sao mà bạc bẽo. Đám gọi là đại quân một trận không đánh đó đều được ban thưởng, tướng lĩnh lĩnh quân còn đều thăng quan, công thần chân chính là y lại chỉ được phong một cái danh Thiên tướng quân, còn điều đến biên quan thủ thành. Người ta yên lành một công tử Tế Huyện phú như vương hầu không làm, dựa vào cái gì mà phải tới biên cảnh chịu khổ chịu mệt bị người gạt bỏ.”

Lục Trạch Vi cũng đầy vẻ thất vọng: “Việc này quả thật bất công, nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Nước ta vẫn trọng văn khinh võ, lại cực chú trọng khác biệt sĩ thứ. Lần này đại loạn, văn thần võ tướng trong nước đều luống cuống tay chân, trái lại một thương nhân thân phận thấp kém lập công lớn, nếu trọng thưởng y quá mức, chỉ sợ mặt mũi cả triều thần tử không dễ coi.”

Thụy vương bật cười: “Trạch Vi à, lòng dạ ngươi vẫn ngay thẳng lắm, không nhìn thấu được những chỗ nực cười đáng tiếc của lòng người. Phụ vương vốn muốn trọng thưởng y, chỉ là đám trọng thần trong triều, nắm lấy xuất thân thương nhân của y để phản đối thôi. Ngươi thật cho là đám đại thần đó chỉ chú trọng khác biệt sĩ thứ, cố kỵ mặt mũi sao? Họ chẳng qua nghe nói Phong Kính Tiết phú khả địch quốc, có tâm mượn cơ hội này kiếm được từ y một khoản. Nhưng nào biết Phong Kính Tiết trong trận chiến này, đã tan đi rất nhiều tài phú trong nhà, sau đó còn an bài hậu sự cho tất cả những người tử nạn, bỏ tiền trợ cấp, y đều cực rộng rãi. Bởi vậy tiền tài trong tay không còn dư nhiều. Mà số tiền còn dư đó, y cũng an trí hết cho hạ nhân bên cạnh, tìm đường ra, mua sản nghiệp cho họ, hết sức rộng rãi nhân hậu. Mà tất cả sản nghiệp của y ở các nơi, y đã bỏ hết cổ phần, nhất nhất phân tán sản nghiệp, đưa cho chưởng cự các nơi.”

Lục Trạch Vi kinh thán: “Việc này tôi lại không biết, tài phú địch quốc như thế mà tùy tay quẳng đi, người này…”

“Nghe nói lúc ấy cũng có người tận lực ngăn cản, y đáp, làm quan vốn không phải nguyện vọng của ta, phấn thân mà lên chỉ vì bảo vệ gia viên. Nhưng đã kinh động triều đình, thánh mệnh đã hạ, tình thế khó từ. Đã lập chiến công, lại khống chế cường binh, nếu còn ngồi ôm số tài sản khuynh quốc, ngày khác sợ có họa khó lường, chi bằng tan hết cả đi, để rõ tâm chí.” Thụy vương mỉm cười nói, ý vui vẻ tán thưởng trong mắt càng sâu.

Lục Trạch Vi tán thán: “Chẳng trách Vương gia nhìn y bằng ánh mắt khác như vậy. Một thương nhân, xử sự thông thấu rõ ràng như thế, thật sự khó được.”

“Càng khó được hơn chính là tầm nhìn lâu dài của y, khi đó có người khuyên y, vất vả gầy dựng cơ nghiệp thương trường như thế, nếu muốn rút khỏi, cũng đâu cần chia nhỏ, y cười đáp, thương nhân thế lực quá lớn, tài phú quá nhiều, lại từng tham gia chiến sự, tương đối có danh vọng, chỉ sợ có hại vô ích, chi bằng phân tán đi, từ một đại tài phiệt khuynh quốc, biến thành từng tiểu phú hào, mới là cách tốt để tránh họa thoát thân.”

Lục Trạch Vi gật đầu: “Quả nhiên tầm mắt rộng lớn, với tài phú, thế lực thương trường của nhà y, mấy năm nay vẫn còn phát tài, chỉ sợ triều đình cũng không dung được, cuối cùng sẽ tìm cơ hội tịch biên tài sản của họ, đến lúc đó sẽ phải liên lụy bao nhiêu người.”

“Cho nên, cứ như thế, y đường đường một công tử phú như vương hầu, hưởng lạc vô tận, tuy nam diện vương không thèm, chỉ bởi vì đứng ra khi quốc gia gặp nạn, dẫn đến kết cục gia tài tan sạch, bản thân biên vào quân dịch, đến Định Viễn quan gió cát mịt mù kia, chịu nỗi khổ gió sương, nỗi đau can qua.”

Lục Trạch Vi mỉm cười nói: “Những lời bên dưới, Vương gia không cần nói tôi cũng đoán ra được. Chuyện rằng Lư Đông Ly kia vì chiến tích khá tốt mà dần có danh vọng, hơn nữa Hoàng thượng ngẫu nhiên nhớ ra y năm đó khi ở bên làm thơ ứng đối cũng rất tận tâm, liền hơi nhớ y, cho nên lại thăng quan, trực tiếp lên triều đình làm việc, vị liệt triều ban, tham nghị quốc sự. Mà vào triều không bao lâu, liền phụng chỉ làm Tuần duyệt sứ, tuần tra cửu biên.”

Trong mắt Thụy vương tràn đầy vẻ thở than thong thả: “Nói đến thì chế độ tuần biên của triều ta, cũng bất quá là một bài trí, lướt qua một chút. Triều ta các đời không trọng võ công, không chỉnh đốn võ bị, xưa nay lại trọng văn khinh võ, chủ tướng trọng trấn các phương toàn là văn thần, sứ giả tuần biên vẫn là văn thần, gọi là tuần, chẳng qua là cho đám triều thần đến biên quan, thay mặt Hoàng thượng tặng cho thần tử đóng giữ chút lễ vật, mà thần tử các nơi, cũng đút cho đại nhân tuần biên chút bạc, mọi người cùng phát tài thôi. Thế nhưng, lần này Lư Đông Ly tuần đến Định Viễn quan, cuối cùng trùng phùng Phong Kính Tiết, lại dẫn đến một đại sự.”