Sau khi đã mất cả ngày trời để xử lý án tồn đọng, Lư Đông Ly ở trong thư phòng lật xem huyện chí, để có thể hiểu biết nhiều hơn về Tế Huyện.

Lư Đông Giác không có công phu dưỡng tính tốt như đại ca mình, thấy y dường như chẳng có việc gì, lấy một tư thế cực thoải mái dựa lên một chiếc đại ỷ trong thư phòng, chong đèn đọc khuya đầy ý thơ như vậy, gã lại âm thầm nghiến răng hung tợn.

Hai huynh đệ chúng ta rốt cuộc là ai vẫn chưa thật sự trưởng thành, rốt cuộc là ai không biết sự tình nặng nhẹ?

Lư Đông Giác đi quanh thư phòng bốn năm vòng, thấy đại ca nhà mình chẳng buồn quan tâm tới gã, chỉ đành giận dữ giậm chân bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi thư phòng không lâu, đã thấy một gia nô bước vội đến, thi lễ trước mặt gã.

Lư Đông Giác vừa tiếp tục đi về trước, vừa thuận miệng hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Phong đại quan nhân đến bái tạ đại lão gia.”

Lư Đông Giác ngừng bước, nghĩ nghĩ một chút mới nói: “Cứ nói với y, đại lão gia còn bận công sự, bảo y cứ chờ một lúc.”

Gia nô đáp lời rồi đi.

Lư Đông Giác quay đầu, nhìn thư phòng đèn đuốc sáng trưng, bướng bỉnh nở nụ cười như hài tử, vì giúp người kia giải oan, đại biểu ca đã đảm đương nhiều như vậy, cho tên chủ đất kia chờ thêm một lúc, cũng coi như miễn cưỡng trút giận?

Lư Đông Ly lật một quyển huyện chí được quá nửa, nến đỏ trên án thư đã cháy chỉ còn một đoạn ngắn. Y cười nhàn nhạt, buông quyển huyện chí, tắt nến, dạo bước đi dưới trăng sao, đang định về phòng nghỉ ngơi, lại thấy một gã đầy tớ đang rụt rè chần chừ trước cửa thư phòng.

Lư Đông Ly cười hỏi: “Có chuyện gì?”

Đầy tớ kia vội hành lễ: “Đại lão gia, Phong đại quan nhân đã đợi rất lâu, trời cũng thật sự muộn lắm rồi, tiểu nhân cả gan hỏi một câu, nếu lão gia không rảnh, không bằng đuổi y về.”

Lư Đông Ly ngẩn ra: “Phong đại quan nhân? Y đến đây lúc nào?”

Vẻ mặt tên đầy tớ cũng khá ngạc nhiên: “Phong đại quan nhân đặc ý đến đây bái tạ đại nhân, vừa rồi biểu thiếu gia bảo, nói lại là đại nhân đang làm công vụ, kêu y chờ một lúc, nhưng hiện tại cũng đợi được một canh giờ rồi…”

Lư Đông Ly không đợi gã nói xong đã mắng khẽ một tiếng: “Thật là hồ đồ.”

Tên nô bộc kia không biết một tiếng này là mắng ai, chỉ lập tức cúi đầu lui lại, Lư Đông Ly cũng rảo bước về phía phòng khách bên kia.

Theo y thấy, phá án quyết đoán, đều là theo công mà làm, vốn không cần bái tạ. Thật sự bái tạ, lôi lôi kéo kéo, nói cả đống lời khách khí, lại ngăn người quỳ xuống vừa lạy vừa hô ân nhân, rồi thêm cả đống tạ lễ, nhận không được, không nhận cũng không được. Y vừa đến, nào có thời gian rỗi để ứng phó mấy chuyện này?

Theo tính khí của y, nếu sớm biết Phong Kính Tiết đến bái, đã mượn công vụ không chịu gặp, nhiều nhất là nói vài câu quan cách, xử án công bằng không cần quá cảm ơn, rồi bảo người tiễn khách về. Nhưng hiện tại Lư Đông Giác tự chủ trương, để người ta phí công đợi lâu như vậy, nếu không gặp nữa thì rất vô lễ.

Y đành phải cực không cam tâm tình nguyện hướng đến phòng khách, cũng hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải nghiêm túc khảo bài tên tiểu tử hồ đồ nào đó, không đọc thuộc sách, có thể danh chính ngôn thuận khẻ tay, bỏ đói, thêm phạt đứng và nhốt lại.

Xa xa trông đến phòng khách, đã thấy một bóng người đang chuồn sang bên cạnh. Lư Đông Ly khẽ quát một tiếng: “Lư Đông Giác, đệ lăn qua đây cho ta.”

Lư Đông Giác thấy không thể trốn thoát, rụt cổ chậm chạp bước qua, trên mặt nặn ra vẻ tươi cười: “Đại biểu ca, đã muộn thế này mà còn chưa ngủ?”

Lư Đông Ly lạnh lùng trừng gã: “Ta cũng đang muốn hỏi đệ đây, đã muộn thế này sao đệ còn chưa ngủ?”

Lư Đông Giác tuyệt không xấu hổ nói: “Không ngủ được, vừa đi loanh quanh một vòng, đi một chút, không có chuyện gì, liền chạy đến dòm coi cái tên có tiền kia là người thế nào…” Nói tới đây, trên mặt gã chợt hiện ra vẻ tức giận: “Tên đó thật đúng là chẳng có thành ý gì hết, đại ân cứu mạng, y cứ đến tay không như vậy, mà còn không hề kiên nhẫn chút nào. Đệ núp ở hậu đường, một đĩa hạt dưa còn chưa cắn hết, y đã năm lần bảy lượt đòi đi, nếu không phải quản gia còn xem như hiểu chuyện bên cạnh kia liều mạng ngăn cản, y đã sớm về từ lâu rồi.”

Lư Đông Ly vừa tức giận vừa buồn cười, giận dữ mắng một câu: “Đệ cũng biết hiểu chuyện là gì.” Liền túm áo gã kéo đi, “Đi xin lỗi khách cho ta.”

Đi đến gần cửa, chợt nghe bên trong có một thanh âm vừa giận vừa bất đắc dĩ tương tự truyền vào tai: “Công tử, sao cậu chẳng chịu kiên nhẫn gì vậy? Ân nghĩa của người ta với cậu lớn như vậy, chẳng qua bảo cậu chờ một chút, sao cậu nhất định phải ồn ào đòi về? Đây không phải là để người ta thấy chúng ta là những người lớn thế này mà một chút việc đời cũng chẳng hiểu?”

Một thanh âm trong sáng thư nhuận nhưng cũng đồng dạng vừa tức vừa bất đắc dĩ đáp: “Phúc bá, ta phải nói với ông bao nhiêu lần, ông mới hiểu được, người kia là một thanh quan, hơn nữa thích xử sự ngắn gọn, thiết nghĩ sẽ ghét những lễ nghi phiền phức. Y thả ta chẳng qua là xử sự công bằng, chúng ta vội vàng chạy đến cảm ơn y như vậy, sẽ chỉ cho y thêm phiền toái, ông coi người ta để chúng ta chờ lâu như vậy mà không gặp, đủ thấy nhất định không muốn gặp, chúng ta vẫn nên biết điều chút đi.”

“Có gặp cậu hay không, liên quan gì tới thanh hay không thanh?” Lão nhân kia vẫn dông dài, “Y thích cái gì không thích cái gì, cậu làm sao biết được?”

“Y là thanh quan, từ việc y không đòi của ta một xu đã trực tiếp thả ta là có thể xác định quá nửa. Lại nhìn hậu đường huyện nha này, thông thường mà nói, mỗi lần đổi một vị chủ nhân, đều sẽ căn cứ theo sở thích của họ, thay đổi cách bài trí trang hoàng. Còn nhớ tiền nhiệm Huyện thái gia của chúng ta lúc nhậm chức, đã xây dựng rầm rộ bao nhiêu lâu, lại mượn cơ hội đến phú hộ các nơi trong huyện kiếm chác bao nhiêu? Thế nhưng vị này nhậm chức đã nhiều ngày, trong huyện nha chẳng những không có dấu hiệu khởi công gì, ngay đến tất cả bài trí, bất kể lớn nhỏ đều không mảy may biến hóa, đủ thấy một thân xử sự thích giản tiện bớt việc. Còn tôi tớ trong huyện nha, theo luật có thể trực tiếp điều động tại địa phương, cho tiền công hay không thì phải xem Huyện lão gia có cao hứng không. Lúc Lưu Minh còn ở đây, nơi này từ trên xuống dưới có bao nhiêu người chạy, nhưng hiện tại thì sao? Đã lâu như thế, chỉ có một tôi tớ đảo quanh bốn phía, ông vừa rồi cho gã chút ưu đãi, để gã coi thử Huyện thái gia còn bận bao lâu thì nơi này cả một người thêm trà cũng không có. Loại người này gương sáng hay không sáng còn chưa biết, trong như nước đại khái là không sai. Ông tặng lễ cho y, không chừng còn tự rước lấy mất mặt, ông tới cảm ơn, y còn chê ông phiền phức ấy chứ.”

Nghe người bên trong trường thiên đại luận giải thích cho quản gia của mình, Lư Đông Ly bất giác cười, chủ tớ như thế, trái lại khá thú vị.

Lư Đông Giác nghe thấy trong lòng lại nổi giận, cái gì đây, một chủ đất nông thôn, dám đánh giá đại biểu ca như vậy, còn nói đại biểu ca không biết có đúng là sáng như gương không. Ta phi, nếu không sáng như gương thì ngươi giờ này còn ngồi chồm hổm trong lao, sao có thể ra đây phát ngôn bừa bãi.

Hiển nhiên lão quản gia kia cũng không vừa lòng, ngữ khí đầy nghi ngờ: “Công tử, thật sự không phải vì chờ quá lâu, trong lòng không tự tại, tùy tiện kiếm cớ hòng thoát thân?”

Cách tường cũng có thể nghe được tiếng kêu la ầm trời của người kia: “Phúc bá, ta là loại người như thế sao?”

Lư Đông Ly cơ hồ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đầy một bụng ủy khuất của nam tử hoàn toàn không có dáng vẻ và sự uy nghiêm của một chủ nhân kia giờ này khắc này.

Song lão quản gia im lặng không trả lời, đoán trong lòng thật sự cho y là người như thế.

Lư Đông Ly cũng bất giác bật cười, cách tường nghe người ta nói chuyện riêng, tuy là vô tình, chung quy có chút hành vi của tiểu nhân. Y không chậm trễ nữa, cất bước toan hướng về trước, đúng lúc trong phòng truyền ra một câu.

“Phúc bá, kỳ thật ta cảm thấy ta căn bản không nợ y bất cứ tình nghĩa gì, vốn chẳng cần cảm ơn. Nếu không phải là ông ép buộc, ta mới chẳng thèm đến. Cho nên hiện tại muốn chạy, cũng không cần kiếm cớ.”

Lư Đông Ly hơi ngẩn ra, chân lại quên bước tiếp. Y thanh lý oan án, tự thấy là bổn phận, cũng không cho là nên được cảm ơn. Nhưng lần đầu tiên nghe người được phóng thích nói như vậy, ngược lại khiến y hơi sửng sốt.

Mắt Lư Đông Giác đã vì phẫn nộ mà trừng như chuông đồng, mà lão quản gia trong phòng kia hiển nhiên cũng không chịu nổi kích thích, thanh âm run run: “Công tử, cậu, cậu, cậu làm sao có thể nói những lời như thế?”

“Không thể nói cái gì? Lư Đông Ly với ta nhất vô thân nhì vô cố. Y không biết ta, cũng không phải là cố ý muốn cứu ta thả ta. Y chẳng qua là một quan viên tận chức theo quy cách, đang thực thi chức trách của y. Y phát hiện một oan án, thế là sửa nó lại. Đây là trách nhiệm cơ bản nhất của một quan viên, cũng là bổn phận của y. Ta là bách tính vô tội, tự dưng bị oan khuất, quan phủ giải tội cho ta là phải. Đây vốn chính là quan phủ nợ ta, theo lý thuyết, y đại diện cho quan phủ, còn phải bồi thường hết thảy thương tổn danh dự và thân thể vì sự sai lầm của quan phủ mà ta phải chịu mới đúng, tại sao người bị hại là ta, ngược lại còn phải bái tạ?”

“Công tử, cậu, cậu, cậu lời này, lời này…”

Ngôn từ thế này, căn bản mới nghe lần đầu, lão quản gia kia trên cơ bản đã không thể nói chuyện bình thường, mà Lư Đông Ly bên ngoài cũng đứng ngớ ra đó, nhất thời không thể động đậy.

Chỉ có thanh âm trong trẻo kia là vẫn tiếp tục nói: “Lời này có vấn đề gì? Công chính công bình xử lý án, làm không sai không lệch, đó là bổn phận của quan viên. Cũng giống như bổn phận của đầu bếp là làm đồ ăn ngon, bổn phận của thợ may là may quần áo đẹp vậy. Ông mặc quần áo đẹp, ăn đồ ăn ngon, sẽ gật đầu tán thưởng, đó là một đầu bếp giỏi, đó là một thợ may giỏi. Thế nhưng, chẳng lẽ ông sẽ chạy đi tìm họ, quỳ xuống ngàn ân vạn tạ, rơi nước mắt muốn lập bài vị trường sinh cho họ, kiếp sau còn phải làm trâu làm ngựa cho họ? Tại sao người trong các ngành các nghề làm hết bổn phận của họ, chúng ta cảm thấy là nên vậy. Mà quan viên, chẳng qua là làm chuyện trong chức trách của họ, chúng ta liền cảm thấy đây là việc tài ba vô cùng, là tình cảm bằng trời?”

Câu này rõ ràng là hỏi lão nhân cố chấp trong phòng kia, Lư Đông Ly lại cảm thấy từng câu từng chữ, cơ hồ đánh vào lòng mình, nhất thời kinh ngạc đứng ngoài phòng, không thể động một ngón tay, phát ra một tiếng.

“Bởi vì đầu bếp làm đồ ăn không ngon, không có ai ăn, sẽ bị đuổi việc. Thợ may may quần áo không đẹp, không có ai đến sẽ chết đói. Họ không làm hết bổn phận thì không thể sinh tồn, họ không thể làm việc cho bách tính thì không có thu nhập. Song quan viên lại vừa vặn tương phản. Vô luận họ không tận trách thế nào, bách tính đều chẳng thể làm gì, đã như thế, lại có ai còn chịu tận chức? Bởi rất nhiều quan viên không chịu làm chuyện phải làm, cho nên bỗng có một vị quan, chỉ đơn giản làm tốt việc phần mình, các người liền bái y như thần thánh.” Thanh âm nọ hơi thở than, hơi buồn bã, “Có vấn đề, cũng chẳng biết là người làm quan, làm dân, hay là bản thân thế giới này.”

Lư Đông Ly đứng ngoài sảnh, trong ngực có thứ gì đó trào lên, song lại không thể phân biện rõ, tay chân vì sao lạnh buốt, mà trong lòng vì sao lại cảm thấy ấm áp.

Ngôn luận kinh thế hãi tục kiểu này, chẳng qua là xuất từ một phú hộ trong một huyện thành nhỏ.

Vấn đề này, y từng hỏi bản thân bao nhiêu lần, lại không cách nào trả lời chính xác. Đáp án này y từng bao lần thấp thoáng nghĩ tới, lại chẳng dám nghĩ sâu.

Một phú hộ bình thường của một huyện thành nho nhỏ, có thể có loại kiến thức này, nhìn được sâu như thế, có thể có loại đảm thức này, thản nhiên nói ra ngôn ngữ không được thời đại dung thứ bực này trước mặt người khác.

Phong Kính Tiết, y là ai?

Y ở đây chấn động không hiểu, Lư Đông Giác lại giận đến mức lửa giận thiêu đốt, gã còn trẻ, xử sự làm sao nghĩ kỹ, đại biểu ca giúp ngươi đảm đương nhiều chuyện như vậy, thả ngươi ra, ngươi còn dám nói những lời thế này?

Thanh thiên đại lão gia không cần tạ ơn, chẳng lẽ tham quan nên tạ ơn hay sao?

Một chủ đất nông thôn biết gì mà dám dùng loại khẩu khí này.

Dưới cơn tức, gã giận dữ vùng ra, đúng lúc Lư Đông Ly đang thất thần, không nắm chặt, chỉ cảm thấy tay chợt nhẹ bẫng, trừng mắt nhìn con dã hầu tử không biết nặng nhẹ kia xông thẳng vào phòng.

Y lòng kêu hỏng bét, cũng chỉ đành bước nhanh vào, miệng cười nói: “Phong công tử, thất lễ rồi.”