Hội trâm hoa xuân được tiến hành ở hồ thập lý bên ngoài Dĩnh Thành là sự kiện mỗi năm một lần của quốc gia, vốn dĩ đặc biệt tạo ra vì thọ yến của hoàng đế, khắp nơi đều vui mừng. Hội trâm hoa xuân được tiến hành trước một tháng, các nghệ nhân danh tiếng đến từ các nước cần đến phường ti xin phép trước, đăng ký hộ tịch với thân phận, người trải qua bài kiểm tra không có vấn đề, sẽ được ở trâm hội hoa xuân biểu diễn tài nghệ, người đạt được giải nhất sẽ lấy được hoa mẫu đơn vua bằng vàng ròng, tiến vào phường ti tập nghệ, tham gia thọ yến của Hoàng đế một tháng sau.

Điều này đối với các nghệ nhân thấp hèn mà nói, tuyệt đối là ngư dược long môn(*), là cơ hội tốt. Vì vậy, hàng năm trâm hội hoa xuân cũng náo nhiệt khác thường.

(*)cá vượt cửa lớn: thể hiện điều may mắn khó có thể có được (baidu).

Hàn Hàn ngồi với Mộ Dung Ý trong xe ngựa gỗ xa hoa đi đi tới hồ thập lý.

Lúc này, hồ thập lý đã tụ tập không ít người, xe ngựa đẹp đẽ, danh viện thục nữ(*), nhẹ áo lông bảo mang phú quý công tử, khắp nơi người người nhốn nháo, sắc màu rực rỡ, náo nhiệt khác thường.

(*) nữ nhân duyên dáng yểu điệu.

Mộ Dung Ý ngồi trên chiếc xe ngựa gỗ trầm hương vừa xuất hiện, không biết ai hết sức hô một tiếng: "Nhiếp Chính vương Điện hạ cũng tới!"

Giống như bị nhấn đúng phím đàn, chung quanh một thoáng vắng lặng không tiếng động, từng người một như không thể tin nổi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào xe ngựa màu đen đang chậm rãi lái tới.

Hội trâm hoa xuân đã tiến hành được bảy năm, trừ lần cử hành thứ nhất Nhiếp Chính vương tới ngồi một chút, sau đó thì chưa từng xuất hiện, sao hôm nay lại đến chứ?

Cũng chỉ ngẩn ra trong nháy mắt, mọi người phản ứng kịp rất nhanh, cuống quýt không kịp quỳ xuống hành lễ: "Cung nghênh Nhiếp Chính vương, Vương Gia Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế."

"Ừ." Trong xe ngựa truyền đến giọng nam nhân vô cùng lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn phượng vĩ nhấn vào âm chủ, tuy nhẹ, nhưng lại thẳng tắp rơi vào đáy lòng của người ta, không thể bỏ qua.

Hàn Hàn trong xe cũng nghe thấy tiếng hành lễ kia, trong bụng tò mò, vén rèm xe liếc mắt nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bên ngoài người người quỳ dưới đất, rất đông đảo, tơ lụa, vải thô cái gì cần có cũng có.

Đáy lòng không nhịn được mà rung động, trước hình ảnh chỉ nhìn trong ti vi đợt trước, chỉ cảm thấy đúng là huy hoàng, hiện lạc vào nơi kì lạ này mới gặp được cảnh khiến người khác kinh sợ.

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý, chỉ thấy trên khuôn mặt ma mỹ thiên hạ có một không hai kia lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt, giống như đã thành thói quen với những cảnh tượng như thế này từ sớm rồi, cũng không gọi dậy, thấy Hàn Hàn nhìn sang, con ngươi hẹp dài loé lên: "Muốn đi ra ngoài sao?"

Hàn Hàn gật đầu một cái, trước lúc xuất phủ có lấy ít thuốc bôi lên môi, nhưng khi đơn độc ngồi ở trong một chiếc xe ngựa với người này, cứ có cảm giác là lạ, có thể lập tức xuống xe tách cự ly ra một chút vẫn tốt hơn.

Nhưng mà: "Bây giờ có thể xuống sao?" Bên ngoài có nhiều người quỳ như vậy, nếu bây giờ đi xuống, có thể hay không quá hoe chuyông chút?

"Dừng xe." Mộ Dung Ý nhàn nhạt phân phó một câu, Ám Nhất vội vàng dừng xe, nghiêng đầu cách màn xe hỏi, "Sao vậy chủ tử?"

"Xuống xe."

Xuống xe? Ám Nhất buồn bực, hiện tại tuy nói là đến hồ thập lý, nhưng mà cũng chỉ là bên ngoài hồ thập lý, còn cách Lâm Giang lâu một đoạn, lúc này xuống xe có thể quá sớm hay không?

Trong lòng nghi ngờ, không nhịn được nhắc nhở một câu: "Chủ tử, nơi này cách Lâm Giang lâu còn nửa khắc đồng hồ."

"Không sao." Mộ Dung Ý không để ý phân phó.

Hàn Hàn được phân phó đã nhanh chóng không kịp đợi, vội vén rèm lên đi xuống.

Nàng vừa xuống xe, lập tức dẫn theo một loạt ánh mắt, có kinh ngạc, có nghi ngờ, có tức giận, có hâm mộ, có ghen tỵ. . . . . . Da đầu Hàn Hàn tê rần, đột nhiên cảm thấy hình như bây giờ mình xuống là một quyết định ngu xuẩn.

Thân ảnh cao lớn của Mộ Dung Ý xuất hiện sau lưng Hàn Hàn, ánh mắt của mọi người lập tức hạ xuống.

Dĩ nhiên, cũng có người không sợ chết.

"Vương Gia." Trần Y Nhân mặc y phục màu hồng xen tơ vàng thải điệp mang theo trang sức, vẻ mặt thẹn thùng đi ra từ trong đám người, ánh mắt ẩn tình, bộ dạng muốn nói mà thôi làm người tathương yêu.

Khóe mắt Mộ Dung Ý cũng không liếc nàng một cái, thấy Hàn Hàn ngây ngốc, vặn nhíu mày: "Còn không đi?" Duỗi bàn tay, nắm được tay nhỏ bé của Hàn Hàn đi về phía trước. Hắn bực mình nhất với loại yến hội như thế này, nếu không phải vì giữ thể diện cho tiểu nha đầu này, để tiểu nha đầu mau sớm dung nhập vào vòng quay của những quý tộc, hắn cũng sẽ không chạy tới tham gia cái hội trâm hoa xuân này.

Hắn đột nhiên cử động chẳng những dọa Hàn Hàn giật mình, trong đám người cũng không cầm được tiếng thở nhanh, hiển nhiên mọi người cũng bị kinh sợ. Phải biết rằng mặc dù Nhiếp Chính vương Mộ Dung Ý đã hai mươi chín tuổi, nhưng trong phủ không có một cơ thiếp nào, nghe nói thân cận phục vụ tất cả đều là nam nhân, không có một nha hoàn nào, hơn nữa người nào cũng có lòng tò mò, mọi người cũng có các loại suy đoán đối với cuộc sống riêng của Mộ Dung Ý, tương tự như bất lực, đoạn tụ chưa bao giờ gián đoạn.

Hiện tại trong giây lát thấy Nhiếp Chính vương không gần nữ sắc đột nhiên lôi kéo tay một nữ nhân thân thể chưa trổ mã hoàn toàn, trình độ khiếp sợ của mọi người có thể nghĩ ra.

Người khiếp sợ nhất chính là Trần Y Nhân.

Thấy phu quân tương lai không nhìn mình, mà còn thân mật lôi kéo tay một nha hoàn đê tiện đi, nụ cười nhất thời tức giận đỏ bừng.

Tuy các suy đoán bên ngoài về Nhiếp Chính vương rất nhiều, nhưng nàng không tin vào câu nào cả, con cái trưởng ở các đại gia, từ nhỏ đã là ngâm mình trong các loại âm mưu và tranh đấu gay gắt, với các thủ đoạn chủng loại chửi bới người cũng thấy nhiều rồi.

Không chỉ nàng không tin, đại đa số nữ nhân trong kinh thành đều không tin, hoặc là đáy lòng cố ý bỏ qua những lời đồn đại kia. Dù sao quyền thế vang dội giống như Nhiếp Chính vương, tuổi lại còn trẻ, nam tử tuấn mỹ như thần nhìn trong các nước đều là ngàn dặm mới tìm được một, khó gặp, có thể được làm vị hôn phu của hắn, mặc kệ vải lót là gì vẫn rất có mặt mũi, cũng có thể có được thỏa mãn cực lớn rồi.

Trần Y Nhân biết suy nghĩ của những quý nữ, vì vậy được ban cho là vị hôn thê của nhiếp chính vương cũng cực kì hả hê sau lưng, bất kể đi đến nơi nào dáng vẻ vị hôn thê của Nhiếp Chính vương cũng hãnh diện mười phần.

Hiện tại dưới con mắt mọi người, nàng lại bị vị hôn phu của mình không thèm nhìn, địa vị còn không bằng một tiểu nha hoàn, có thể không giận sao? Huống chi nàng ở nhà rất phách lối theo tính tình, xoải bước chạy lên kéo lấy một cánh tay của Hàn Hàn trở tay tát một cái: "Tiện tỳ, lại dám quyến rũ Vương Gia!"

Tất cả xảy ra trong nháy mắt, Hàn Hàn không ngờ sẽ có người đột nhiên làm khó dễ, muốn tránh đã không kịp nữa rồi, mắt thấy một cái tát sẽ đến mặt mình, đột nhiên trước mắt xuất hiện một tay áo cánh ve sa màu đen, tay áo mỏng manh sáng ngời, phía trên thêu hoa văn tinh xảo phức tạp, Hàn Hàn sững sờ, chỉ thấy tay Mộ Dung Ý nắm được cổ tay Trần Y Nhân, con ngươi hẹp dài giống như hàn băng vạn năm, môi mỏng mím chặt phun ra lời nói giống như gió lạnh mùa đông: "Ngươi là thứ gì, cũng dám động đến người của Bổn vương!"

Ngón tay khẽ dùng sức, tiếng xương vỡ vụn truyền ra rõ ràng, Trần Y Nhân kêu rên một tiếng, thân thể giống như vải rách bị quăng ra ngoài.

Biến chuyển nhanh chóng khiến mọi người kinh hãi kinh hồn bạt vía, cúi đầu xuống không dám thở mạnh.

Lúc này, có một nhóm người từ phía Lâm Giang lầu, hiển nhiên là biết động tĩnh bên này nên chạy tới.

Trong đám người một dáng người nhỏ bé lả lướt, nữ nhân cử động như cây liễu nhỏ theo gió bỗng dưng che môi hô nhỏ một tiếng: "Nhị muội!" Hô xong hình như lại cảm thấy thân là thục nữ, không nên hô to gọi nhỏ ở trước mặt người ngoài, nhất thời mặt đỏ lên, mặt lại quật cường nhìn chằm chằm Mộ Dung Ý: "Không biết xá muội mạo phạm Vương Gia chỗ nào, lại khiến Vương Gia trừng phạt nặng như thế?"

Xá muội? Hàn Hàn giật mình, xem ra người này chính là Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ Trần Thu Thuỷ.

Mộ Dung Ý như không nghe thấy, cúi đầu nhìn Hàn Hàn, trong con ngươi hẹp dài thoáng qua một tia buồn bực: "Ngươi là kẻ ngu hả, nàng đánh ngươi sao không tránh?"

Hàn Hàn chu mỏ, nàng cũng muốn tránh, nhưng một tay bị hắn lôi kéo, một tay bị nữ nhân điên kia lôi kéo, nàng có thể tránh đi đâu, nhưng dù gì mới vừa rồi là người này cứu mình, trong lòng vẫn cảm kích, đầu cúi thấp: "Lần sau ta sẽ chú ý."

"Còn có lần sau?" Con ngươi Mộ Dung Ý hơi trầm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ một cái lên đầu Hàn Hàn, cuối cùng giống như cảm thấy mình gõ nặng, không nhịn được nhẹ nhàng xoa hai cái, "Ngươi là nữ đầu bếp riêng của Bổn vương, ngươi bị khi dễ thì đồng nghĩa với Bổn vương bị khi dễ, mặt mũi của Bổn vương cũng không thể để người khác có thể chà đạp, nhớ chưa?"

Đáy lòng Hàn Hàn ấm áp, gật đầu một cái: "Nhớ." Mặc dù người này thích các loại quấy nhiễu giày vò mình, tính khí lại âm tình bất định, nhưng điểm bao che này, nàng vẫn rất thích.

Mọi người rét run, cũng đồng loạt nhét lời nói của Nhiếp Chính vương vào trong lỗ tai, đáy lòng lại đánh giá nữ đầu bếp trong truyền thuyết được đối xử khá cao ở vương phủ này.

"Đại ca, huynh làm thế là không đúng, dù gì Trần tiểu thư cũng là vị hôn thê của ngươi, là đại tẩu tương lai của ta, sao lại là ‘ người khác ’ rồi, huynh hiện tại lại vì một nữ đầu bếp đả thương vị hôn thê của mình, nếu truyền đi, thật sự bị mẫu không tốt cho nam tử thiên hạ." Lí Quận Vương Mộ Dung Tường giống như cực kì không nhìn được mở miệng.

Mặc dù Hàn Hàn không biết Lí Quận Vương, nhưng nghe giọng điệu này cũng có thể đoán ra hắn là tên không biết cao thấp, thảo nào Nhiếp Chính vương ghét một nhà hắn với mẹ kế, quả nhiên không có cái gì tốt cả!

Tên Mộ Dung Tiên lần đầu tiên đã muốn để nàng ra gánh chịu, Tăng thị còn càng trực tiếp hạ độc cho nàng, hiện tại cái đồ bỏ Lí Quận Vương lại muốn đạp đại ca về mặt thân phận vị, thật sự là Thảo Nhân Hiềm(*) hết sức!

(*) kẻ gây phiền nhiễu, gây khó chịu (baidu)

Tính tình Hàn Hàn luôn luôn là có thù phải trả, có ân nhất định trả, Mộ Dung Ý che chở mình, nàng tự nhiên cũng không thể nhìn Mộ Dung Ý thua thiệt, mặc dù thời gian nàng tới kinh thành không lâu, nhưng trong lòng có nhiều chuyện, không ít lần bí mật hỏi thăm về chuyện tình đám tỷ tỷ huynh đệ Nhiếp Chính vương.

Tình Không Bích Tiêu luôn luôn không có hảo cảm với cả nhà Tăng thị, thấy Hàn Hàn hỏi, ưu tiên chọn chuyện ác của Lí Quận Vương nói ra, vì vậy mắng chửi Lí Quận Vương, Hàn Hàn cực kì thuận buồm xuôi gió: "Nhiếp Chính vương chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia chính là nam tử mẫu mực cho cả thiên hạ, chẳng lẽ Lí Quận Vương chiêu mộ tiểu quan, dâm loạn luyến đồng mới là tấm gương của nam tử thiên hạ?"

Lời nói giống như một cái miệng rộng hung hăng đánh vào mặt Mộ Dung Tường, dung nhan trắng nõn nhất thời bị kìm nén đến căng ra, tuy nói nạp tiểu quan, thích trẻ em là những thứ công tử thế gia đều biết làm , mọi người thậm chí sẽ còn bí mật thảo luận tiểu quan nhà nào nhẵn nhụi trơn bóng, thân thể dịu dàng, nhưng bị trước mặt nhiều người như vậy mà dửng dưng nói ra , tựa như bị xé mở lớp da mĩ nhân bên ngoài trước bao nhiêu người, lộ ra linh hồn bẩn thỉu xấu xí bên trong, bị mặt trời phơi nắng, cả hình dáng như muốn biến đổi.

Loại cảm giác này, quả nhiên là khó chịu như đâm vào lòng!

"Càn rỡ, tiện tỳ ngươi lại dám ăn nói bừa bãi, bịa đặt hoàn toàn vu oan hoàng thân quốc thích, người tới. . . ."

"Bốp." Tiếng động thanh thúy vang lên, Mộ Dung Tường nghẹn nửa câu còn lại ở trong miệng, khóe môi nứt ra, miệng hơi mở, không ngờ máu phun ra giữa hai hàm răng.

Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Ý một chút, trong lòng yên lặng, thật tàn bạo! Nhưng mà, đánh thật quá đã nha!

Mộ Dung Ý đưa tay móc ra một cái khăn trắng như tuyết từ trong lòng ngực, chà nhẹ lau tay, năm ngón tay siết chặt, khăn hóa thành bụi bay tán lạc. Con ngươi hẹp dài không nhịn được liếc về Mộ Dung Tường một cái: "Thật là ồn ào! Thấy Bổn vương lại không quỳ, dĩ hạ phạm thượng, đáng đánh!"

Mọi người cả kinh, mấy người đang đứng liếc mắt nhìn nhau, cuống quít quỳ xuống.

Tuy nói đã ra khỏi triều đình thì không cần xem trọng lễ tiết quá nhiều, trong giới quý tộc cũng chấp nhận không phải làm quỳ lạy lễ ở bên ngoài, nhưng đó là lúc những người bề trên không xoi mói, nếu như bề trên bắt bẻ, quỳ lạy lễ vẫn phải làm.

Mộ Dung Tường che nửa bên mặt, cực kì phẫn hận: "Ta là đệ đệ ngươi!"

"Quân Quân thần thần, phụ phụ tử tử(*)" Khóe môi Mộ Dung Ý nâng lên một tia khinh bỉ, con ngươi hẹp dài xẹt qua tia khinh bỉ, từ từ quét qua bên mặt sưng Mộ Dung Tường, "Chẳng lẽ, ngươi không học qua?"

Tửa giận trong mắt Mộ Dung Tường càng tăng lên, nhưng cũng biết Mộ Dung Ý nói có lý, từ xưa quân thần trước, người thân sau, đến chỗ nào cũng không thể khác được, Mộ Dung Ý lấy lễ nghĩa giữa quân thần để yêu cầu hắn, hắn phải quỳ xuống, hai chân hơi cong từ từ quỳ xuống: "Tuy nói như thế, nhưng Thần Đệ muốn nhắc nhở đại ca một câu, dù gì Trần tiểu thư cũng là Nhiếp Chính vương phi tương lai hoàng thượng hạ chỉ cho cưới, hành động của đại ca lần này đã đặt bệ hạ ở nơi nào?"

"Vị hôn thê, chỉ bằng hắn cũng có thể sao?" Trong giọng nói lãnh mị vô hạn khinh bỉ.

(*) quân quân thần thần phụ phụ tử tử: Trước kia vua cho gọi Khổng Tử vào hỏi làm thế nào để quản lí đất nước. Khổng Tử đã nói “quân quân thần thần phụ phụ tử tử”, Khổng Tử luôn nhấn mạnh điều này khi giáo dục học trò, phải biết đặt vua, đất nước lên trước tình người thân (cha con).