Editor: Lãng Nhược Y
"Ngươi muốn thế nào?" Hàn Hàn nhìn Tiếu Nguyên Bồi, thức ăn đã làm xong, sao còn không cho nàng đi?
"Bữa cơm tiếp theo ta biết phải làm sao?" Đôi mắt to tròn của Tiếu Nguyên Bồi chớp chớp. Thật vất vả hắn mới gặp được Hàn Hàn, nhất định phải tranh thủ vì bản thân nhiều một chút.
"Bữa tiếp theo?" Hàn Hàn sửng sốt, đúng là nàng không có nghĩ tới việc này.
"Ngươi sẽ không quên chứ? Ngươi đã đồng ý làm cơm cho ta hai tháng." Tiếu Nguyên Bồi uất ức nhìn Hàn Hàn, không giành được phúc lợi trước, khẩu vị thưởng thức mỹ thực cũng bị ảnh hưởng.
"Ta đương nhiên chưa quên." Hàn Hàn im lặng, nàng chỉ là đột nhiên không nhớ ra mà thôi.
"Chưa quên là tốt rồi." Đôi mắt tròn tròn của Tiếu Nguyên Bồi nheo lại cong cong, khóe môi nhếch nhẹ, lộ ra hai chiếc răng khểnh, "Vậy chúng ta quyết định, cách mỗi hai ngày, ngươi hãy tới nơi này làm cho ta một bữa cơm. Giống như lúc ở Bách Xích trấn."
Bích Tiêu vẫn theo hầu bên cạnh Hàn Hàn, nghe Tiếu Nguyên Bồi nói như vậy, sợ Hàn Hàn đồng ý, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô nương, đừng quên hiện giờ ngài chính là đầu bếp riêng của Vương gia, nếu để Vương gia biết ngài làm cơm cho những người khác, chỉ sợ rất khó giải thích."
Nhắc tới Mộ Dung Ý, lời đồng ý vừa đến bên miệng Hàn Hàn lại đành phải nuốt xuống.
Hiện tại mình sống ở Nhiếp Chính vương phủ, phía trên có một Vương gia đè ép, quả thật không thể tùy tâm sở dục* đồng ý với người khác cái gì.
* Tùy tâm sở dục: làm theo ý mình
Nhất thời có chút khó xử nhìn Tiếu Nguyên Bồi: "Việc này, ngươi cũng thấy đấy, không phải ta không tuân thủ lời hứa, mà là Vương gia đã xác định ta là đầu bếp riêng của hắn, nên không thể tùy tiện nấu cơm cho người khác."
"Sao lại gọi là tùy tiện nấu cơm cho người khác? Chúng ta đã sớm lập ước định, hơn nữa còn là lúc trước khi ngươi đến Vương Phủ." Tiếu Nguyên Bồi một bước cũng không nhường, ngôn ngữ sắc bén làm cho Hàn Hàn nghi ngờ hình ảnh tên ngốc tham ăn của hắn chỉ là giả vờ.
"Nếu không, ta trả bạc lại cho ngươi nhé?" Tuy rằng trả lại một vạn lượng bạc có chút không đành lòng, nhưng cũng không còn cách nào.
"Ta không cần bạc, ta muốn ăn cơm ngươi làm! Mấy ngày nay ta đều đói sắp chết, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) ta mặc kệ, lúc trước ngươi đã đồng ý với ta, không thể phủi bỏ trách nhiệm như vậy được."
Hàn Hàn không nói gì nhìn về phía Tiếu Sắc Vi, dùng ánh mắt hỏi: Người đôi khi khôn khéo ép buộc kẻ khác, lại có lúc ngốc nghếch tham ăn này thật sự là ca ca của ngươi sao?
Tiếu Sắc Vi xấu hổ khụ một tiếng: "Hàn Hàn, ngươi hãy đồng ý với huynh ấy đi." Quan trọng là không muốn đồng ý cũng không được. Vị ca ca này của nàng đối với cái gì cũng có thể thương lượng, chỉ đối với món ăn là vô cùng cố chấp, một khi không đạt mục đích thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mỗi lần hắn như vậy, mọi người đều không thể làm gì.
Nếu lần này Hàn Hàn không đồng ý, nói không chừng hắn sẽ ngồi xuống đất, kêu khóc đòi đồ ăn.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiếu Sắc Vi, Hàn Hàn có thể nắm chắc tám phần là Tiếu Sắc Vi cũng không có cách gì đối với tên ăn hàng này.
Xoa xoa thái dương: "Được rồi, ta đồng ý với ngươi, hai ngày sau sẽ đến đây nấu cơm cho ngươi." Ai bảo trước kia bản thân đã hứa với người ta chứ.
"Cô nương." Bích Tiêu kêu một tiếng, ánh mắt thoáng hiện vẻ không đồng ý.
"Được rồi, khi trở về ta sẽ tự nói với Vương gia." Hàn Hàn khoát tay, "Nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta phải nhanh ra ngoài đi dạo."
Nhận được sự đồng ý của Hàn Hàn, Tiếu Nguyên Bồi cảm thấy thỏa mãn tiếp tục ăn cơm, "Ngươi đi đi, hãy nhớ hai ngày sau đến đây làm cơm cho ta đấy."
Tiếu Sắc Vi ngượng ngùng nhìn Hàn Hàn cười cười, thấy Hàn Hàn đã đi ra ngoài, quay đầu quở trách Tiếu Nguyên Bồi: "Ca ca, sao huynh lại có thể...... Huynh không thể có một chút tu dưỡng hay sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta lại nghĩ là Tiếu gia chúng ta không nuôi nổi huynh."
Đối với một ca ca tham ăn như vậy, Tiếu Sắc Vi đã không còn gì để nói nữa.
"Sao có thể như vậy được chứ? Ta phải mất một vạn lượng bạc mới mua được mấy bữa cơm này, nếu nuôi không nổi thì sao lại có thể cho ta nhiều tiền như vậy?" Tiếu Nguyên Bồi nhai nuốt thức ăn trong miệng, giọng nói mơ hồ không nghe rõ.
"Bao nhiêu? Một vạn lượng?" Tiếu Sắc Vi kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn Tiếu Nguyên Bồi hiện lên chút căm tức, "Ca, huynh thực sự là kẻ bại gia*!"
*ý chỉ người ăn chơi hoang phí, tiêu tiền như rác.
Cho dù là sơn hào hải vị cũng không cần nhiều bạc như vậy! Không phải chỉ là mùi vị khá hơn một chút thôi sao?
"Nhưng thật sự là ăn rất ngon, không tin thì muội Die nd da nl e q uu ydo n nếm thử đi." Tiếu Nguyên Bồi chỉ chỉ bát đũa bên cạnh nói.
"Ta không ăn, huynh ăn một mình đi." Đã bị ca ca tham ăn này chọc tức đến no rồi, làm gì còn tâm trạng để ăn cơm, huống chi nàng cũng không đói.
Nói xong đứng lên dẫn theo tiểu nha hoàn đi ra ngoài.
Hàn Hàn vừa ra khỏi tửu lâu, còn chưa đi được hai bước đã thấy một bóng dáng màu đỏ chợt lóe qua trước mắt, sau đó lại vụt trở về, dừng ở bên cạnh nàng: "Là ngươi? Vừa hay, ta đỡ phải nhọc công tìm kiếm."
Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, nhận ra đây là nữ tử mình đã nhìn thấy vào buổi sáng, có chút khó hiểu hỏi: "Ngươi tìm ta có việc gì?" Hình như bọn họ cũng không có quen biết?
"Buổi sáng biểu ca ta nói gì với ngươi?" Công Tôn Văn nhíu mày, nhớ đến việc tiểu nha đầu dường như có chút ngốc nghếch, bổ sung một câu, "Chính là Mộ Dung Lân."
"À." Được Công Tôn Văn nhắc nhở, Hàn Hàn nhớ ra, Mộ Dung Lân chạy đến nói với nàng, nhờ nàng chuyển lời với Mộ Dung Ý, rằng hắn sẽ trốn ở ngoài một thời gian ngắn. Mỗi khi phụ mẫu Mộ Dung Lân xuất hiện, Mộ Dung Lân sẽ biến mất một thời gian ngắn, chuyện này ngay cả Vu quản sự cũng biết, khẳng định Mộ Dung Ý cũng biết, bởi vậy nàng cũng không có để trong lòng.
Lúc này Công Tôn Văn lại đột nhiên chạy đến hỏi, nhịn không được tò mò: "Ngươi chính là Công Tôn cô nương?" Hình như mấy ngày trước bọn họ có nhắc tới việc sẽ có một Công Tôn tiểu thư đến đây, vừa nghe thì biểu cảm của Mộ Dung Lân liền giống như gặp phải đại địch, người trước mắt này sẽ không phải là vị Công Tôn tiểu thư đó chứ?
Công Tôn Văn nhíu mày: "Ngươi biết ta sao?" Số lần nàng đến kinh thành rất ít, số lần đến Nhiếp Chính vương phủ lại càng ít, sao đối phương lại có thể nhận ra nàng?
"Không biết." Hàn Hàn lắc đầu, "Chẳng qua đã từng nghe Mộ Dung tướng quân cùng Vương gia nhắc qua vài lần thôi. Mà ngươi lại gọi Mộ Dung tướng quân là biểu ca, nên ta đoán hẳn là ngươi."
Nghe Hàn Hàn nói như vậy, trên mặt Công Tôn Văn hiện ý cười: "Ngươi thật thông minh, ngươi nói biểu ca nhắc tới ta? Huynh ấy nói gì?"
Hàn Hàn im lặng 囧, nàng có thể nói Mộ Dung Lân vừa nghe nàng ấy đến thì đã chạy trốn sao?
"Như thế nào, nói ta không tốt ư?" Thấy Hàn Hàn không trả lời, mặt Công Tôn Văn lập tức trầm xuống.
Hàn Hàn khụ một tiếng: "Không phải, ngươi cũng biết ta chỉ là một hạ nhân, khi họ nói chuyện thì làm gì có tư cách tham gia, chẳng qua chỉ là thoáng nghe một ít khi dâng trà thôi."
"Cũng đúng, ta không nên hỏi ngươi. Quên đi, ta còn phải đi tìm biểu ca, đợi khi tìm được, phải bắt hắn trở về bái đường!" Nói xong xoay người rời đi.
Khụ! Thiếu chút nữa Hàn Hàn đã bị lời nói của Công Tôn Văn làm nghẹn, lúng túng nhìn bóng dáng hồng y đã đi xa, trên trán hiện lên một hàng vạch đen: người này là một cổ nhân thật sao? Sẽ không phải là người xuyên qua đó chứ?
Người nào đó trốn trong thư phòng Vương Phủ, nhịn không được hắt xì một cái, lắc đầu: "Kẻ nào dám nói xấu sau lưng lão tử?"
Mộc Phong cười hì hì liếc hắn một cái: "Trừ phụ mẫu cùng vị Công Tôn tiểu thư kia của ngươi, thì còn có thể là ai?"
Mộ Dung Lân nhất thời nghẹn đứng, phiền chán gãi gãi đầu: "Phụ mẫu ta tới thì cũng thôi đi, sao lại dẫn theo tiểu ma nữ kia làm gì? Còn canh gác nghiêm ngặt các nơi, hại ta muốn trốn cũng không có nơi nào để trốn."
"Ai, nói một chút, vì sao ngươi lại sợ Công Tôn tiểu thư kia như vậy? Hôm nay ở trong sân ta có nhìn thấy nàng, tuy rằng dung mạo kém hơn ngươi một chút, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm thấy, không phải sao?"
"Nói hươu nói vượn, còn dám nói bậy, có tin lão tử đánh ngươi hay không!" Mộ Dung Lân hận nhất là việc người khác lấy dung mạo của hắn ra nói, nghe Mộc Phong nói như vậy, mắt phượng quyến rũ lập tức trừng lớn, đứng lên.
"Được được được, ta không nói, ta không nói nữa." Mộc Phong khoát tay, "Ta nói, ngươi không thể văn nhã một chút được sao? Động một tí liền đánh, đây là dáng vẻ của một công tử thế gia sao?"
"Câm miệng!" Mộ Dung Ý khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn cắt ngang cuộc đấu võ mồm của bọn họ.
Mộ Dung Ý lên tiếng, hai người lập tức im lặng.
"Mọi chuyện xử lí thế nào?" Con ngươi hẹp dài quét về phía hắc y đen tuyền, sẳng giọng hỏi Liên Cẩm.
Liên Cẩm gật đầu: "Thuộc hạ đã cho người thông báo với tả tướng, lúc này, sổ con tấu trình hẳn là đã đến hoàng cung."
"Ừ." Mộ Dung Ý gật gật đầu, lần này, hoàng thượng muốn không tổn thất là không thể! Xem bọn họ về sau còn dám không an phận hay không!
Lúc này, trong hoàng cung Hoàng Bộ Thần Minh sai người gọi Thái Phó Trần Thương vào trong cung, trực tiếp lấy chứng cứ mà Mộ Dung Ý sai người đưa tới ném lên người Trần Thương.
Trần Thương vừa nhìn thoáng qua liền tức giận vểnh râu: "Vớ vẩn! Quả thực vớ vẩn! Vu oan giá họa, đây căn bản là vu oan giá họa!" Đi qua đi lại hai vòng, nhìn về phía Hoàng Bộ Thần Minh, "Hoàng thượng, tuyệt đối không thể giữ lại Nhiếp Chính vương này, nếu không, một ngày nào đó hắn muốn trừ khử ai, chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?"
Hoàng Bộ Thần Minh cau mày: "Đương nhiên trẫm biết, chỉ hận khi lâm triều dieendaanleequuydonn tên Tôn Khiêm ngu xuẩn kia đã nói quá rõ ràng, hiện tại căn bản là không có đường lui!"
"Vậy người của Nhiếp Chính vương thì sao? Cũng phải tìm được tội chứng của bọn họ chứ?" Trần Thương chưa hết hy vọng hỏi.
Hoàng Bộ Thần Minh lắc đầu: "Chẳng qua chỉ là một số nhân vật nhỏ, không có tác dụng."
Trần Thương khẽ cắn môi: "Chúng ta nhất định phải bảo hộ những người có tên trên sổ con này đến cùng, nếu không, về sau còn ai dám trung quân, việc này sẽ là bất lợi lớn đối với hoàng thượng!"
"Việc này trẫm hiểu, nên mới tìm lão sư đến thương nghị."
"Cách duy nhất hiện nay, chỉ có thể "bỏ xe giữ tướng"! Nghiêm trị Tôn Khiêm, phóng thích Mộ Dung Lân, xem đây là điều kiện, buộc Nhiếp Chính vương tiêu hủy toàn bộ tội chứng, hắn nhất định sẽ đồng ý. Tuy chúng ta không tìm được tội chứng của thuộc hạ hắn, nhưng Mộ Dung Lân là một người mãnh tướng dưới trướng hắn, lại là đường đệ của hắn, tất nhiên Mộ Dung Ý sẽ không thể bỏ mặc không lo." Trần Thương phân tích nói.
Trong mắt Hoàng Bộ Thần Minh lóe lên một chút không cam lòng, nhưng lại không có biện pháp nào tốt hơn, cũng không thể mặc kệ người của mình, nên đành bỏ qua cho Mộ Dung Lân một lần. Nếu đổi lại là Mộ Dung Ý thì còn có thể, nhưng Mộ Dung Lân thì không đáng để hắn đánh đổi.
Bất đắc dĩ vẫy tay: "Nghe chỉ, sau khi trẫm cân nhắc nhiều lần, xét thấy Hiển Vũ Tướng quân trấn thủ biên cương mười năm, tuy có công đối với xã tắc, nhưng việc tự ý hồi kinh vẫn không thể bỏ qua, tội cũ cần phải phạt, Đại Lý Tự Khanh Đỗ Trọng lập tức dẫn người vào cung, khâm thử."
Lý tổng quản ở một bên viết xong thánh chỉ, Hoàng Bộ Thần Minh bước qua kiểm tra không có sai xót, lấy Ngự ấn trên Long án đóng lên.
Lý tổng quản nhận thánh chỉ, vội vàng ra cửa gọi người đi truyền chỉ.
Làm xong những việc này, trong lòng Hoàng Bộ Thần Minh thoải mái không ít, chỉ cần chờ Mộ Dung Lân bị người tuyên vào cung, sau đó đàm phán với Mộ Dung Ý.
Thời gian một bữa cơm, thái giám truyền chỉ mang sắc mặt sợ hãi chạy về.
"Có chuyện gì? Mộ Dung Lân đâu?" Sắc mặt Hoàng Bộ Thần Minh trầm xuống, chẳng lẽ Mộ Dung Lân dám cả gan kháng chỉ không tuân?
Đầu gối tiểu thái giám mềm nhũn, cuống quít quỳ xuống: "Bẩm hoàng thượng, nô tài phụng lệnh đến Đại Lý Tự truyền chỉ, nhưng khi đến đó, chỉ thấy cổng Đại Lý Tự và sân bị phá nát, Đỗ Ngự sử nằm trên giường hấp hối, mà Mộ Dung tướng quân thì đã không còn ở Đại Lý Tự. Đỗ Ngự sử nói, mọi việc đã viết trong sổ con, ủy thác nô tài trình lên hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng chủ trì công đạo." Nói xong, lấy một quyển tấu chương to quá nắm tay từ trong người ra.
Lý Tiễn vội nhận lấy sổ con đưa cho Hoàng Bộ Thần Minh.
Mi tâm của Hoàng Bộ Thần Minh nhíu chặt, thấy tiểu thái giám trở về một mình, liền biết tuyệt đối không có chuyện tốt, tính toán trong lòng, nếu là do Mộ Dung Ý phái người đánh Đỗ Trọng, cướp Mộ Dung Lân, hắn sẽ mượn cơ hội này trừng trị hắn ta một phen. Nhưng Mộ Dung Ý không phải kẻ ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ có ẩn tình khác?
Cho đến khi mở sổ con ra, nhất thời cả khuôn mặt tái xanh, không phải Mộ Dung Ý đánh người, mà là phu phụ Mộ Dung Trình Khiêm. Đôi phu phụ này bình thường không hề gây sự, nhưng một khi ra tay thì đều là đại sự. Mà hắn lại cố kỵ thế lực phía sau của Công Tôn Thiến, nên không thể tùy tiện làm gì bọn họ.
Nếu như hắn nắm hoàng quyền, thì dù là người trong giang hồ, hắn cũng không để vào mắt. Nhưng hiện giờ hắn so với một cái thùng rỗng cũng không khá hơn bao nhiêu, phần lớn quyền lực thần quốc đều nằm trong tay Nhiếp Chính vương.
Mi tâm nhíu lại càng chặt. Đỗ Trọng, tên ngu xuẩn này, thấy phu phụ bọn họ đến, thì nên trốn đi mới phải, còn cố tình đi lên tìm đánh!
Trong kinh thành ai không biết Công Tôn Thiến chỉ có môt đứa con trai là Mộ Dung Lân, nhất nhất che chở.
Nếu thật sự giết chết Mộ Dung Lân, cũng không có chuyện gì, cùng lắm thì đến lúc đó hắn lập kế đẩy lửa giận của Công Tôn Thiến lên người Mộ Dung Ý, sau đó ngồi xem hổ đấu, tùy thời lại thêm lửa.
Nhưng Mộ Dung Lân không chết, hơn nữa còn phát hiện cổ độc......
Trong mắt Hoàng Bộ Thần Minh thoáng qua một chút ảo não, tình hình bây giờ đối với hắn càng bất lợi hơn!
Thấy Hoàng Bộ Thần Minh cau mày, bộ dạng ảo não, Trần Thương nhăn mặt nhíu mày: "Hoàng thượng, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Lão sư, mời xem." Hoàng Bộ Thần Minh đưa sổ con trong tay cho Lý Tiền truyền cho Trần Thương.
Trần Thương xem xong, vẻ mặt ngưng trọng đứng lên: "Trong Đại Lý Tự sao lại xuất hiện Nam Cương Xích Diễm cổ? Vì sao Nhiếp Chính vương lại đi đúng lúc như vậy? Chẳng lẽ chuyện này là mưu kế của hắn?"
Hoàng Bộ Thần Minh vẫy vẫy tay, không muốn nhiều lời: "Mặc kệ có phải mưu kế của hắn hay không, tóm lại là đã phát hiện cổ độc ở nội lao, nếu truyền ra ngoài, mọi người sẽ cho rằng là do chúng ta hạ độc thủ."
"Cũng có thể là người Nam Cương lẫn vào kinh thành, nhân cơ hội châm ngòi ly gián." Trong mắt Trần Thương thoáng hiện tinh quang, tuyệt đối không thể để mọi người cho rằng là do bọn họ hạ thủ. Nếu chuyện người của bọn họ cấu kết Nam Cương mưu hại trọng thần triều đình bị truyền ra, uy tín của hoàng thượng sẽ không còn sót lại chút gì.
"Lão sư nói có lý, là trẫm hồ đồ." Hoàng Bộ Thần Minh cũng kịp phản ứng, nói, "Nhưng mà hiện giờ Mộ Dung Lân đã bị cướp đi rồi, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Dùng Mộ Dung Lân để uy hiếp Mộ Dung Ý đã không có khả năng, chỉ hy vọng Mộ Dung Ý sẽ không mượn việc này mà cắn lại bọn họ một ngụm thì hắn đã cảm tạ trời cao rồi.
Nhắc tới chuyện này, Trần Thương lộ vẻ khó xử: "Dã tâm của Nhiếp Chính vương lớn như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này, nếu chúng ta không xử lí khiến hắn hài lòng, tất nhiên hắn sẽ truy cứu đến cùng."
Ý của Trần Thương, đương nhiên Hoàng Bộ Thần Minh cũng nghe hiểu vài phần. Nếu muốn trấn an Nhiếp Chính vương, thì cần giảm người bên cạnh mình xuống, đồng thời tăng thêm một ít quyền lực cho hắn ta.
Nhưng hiện tại hắn đã không thể khống chế quyền lực trong tay Nhiếp Chính vương, nếu cứ tiếp tục ngồi xem hắn ta mở rộng thế lực...... Hoàng Bộ Thần Minh nhíu mày thật chặt, lắc đầu: "Việc này để sau hãy bàn."
Trần Thương dĩ nhiên hiểu Hoàng Bộ Thần Minh đang băn khoăn, nếu như có thể, hắn cũng không muốn thấy Mộ Dung Ý ngày càng hùng mạnh. Nhưng nhìn hoàng thượng không vui, cũng không cương quyết khuyên nhủ, gật gật đầu: "Chậm rãi cũng tốt, để xem Nhiếp Chính vương có động tĩnh gì, chúng ta không nên tự làm loạn trận tuyến."
Bên này nói xong, bên ngoài có tiểu thái giám chạy vào bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, tả tướng đại nhân đang cầu kiến ngoài cửa điện."
"Không gặp!" Hoàng Bộ Thần Minh nhíu nhíu lông mày, cả giận nói.
Tả tướng Ôn Đồng Lam là người của Mộ Dung Ý, lúc này đến đây, không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì!
Tiểu thái giám dường như có chút do dự, nói tiếp: "Tả tướng đại nhân nói, lần này ngài ấy đến là để đại diện bách quan dâng tấu chương."
Nghe vậy, Hoàng Bộ Thần Minh càng thêm tức giận, muốn mở miệng, Trần Thương đã khuyên: "Hoàng thượng, có câu ý của nhiều người khó bỏ qua, nếu hôm nay hoàng thượng không gặp hắn, sợ là khi ra khỏi cửa cung, sẽ truyền thành hoàng thượng không chịu nghe ý dân."
Ngữ khí Hoàng Bộ Thần Minh tức giận: "Bảo hắn lăn vào đây cho trẫm! Trẫm thật muốn nhìn xem hắn thay mặt bách quan như thế nào!"
Tiểu thái giám bị dọa run run, vội cúi đầu đi tuyên người vào điện.
"Xin hoàng thượng bớt giận, đúng lúc chúng ta có thể mượn cơ hội này để thăm dò Nhiếp Chính vương." Thấy bộ dạng buồn bực của Hoàng Bộ Thần Minh, Trần Thương thở dài trong lòng một tiếng. Suy cho cùng hoàng thượng vẫn còn trẻ, lại quá hấp tấp cầu thành, tính tình cũng nôn nóng.
"Sao trẫm có thể nguôi giận được, Nhiếp Chính vương này ép người như thế, thật là đáng giận, đừng quên, trẫm mới là Thiên tử! Mới là hoàng đế thần quốc!" Lại muốn lấy danh nghĩa bách quan uy hiếp hắn, quả thực đáng chết!
"......" Thấy Hoàng Bộ Thần Minh tức giận như thế, nhất thời, Trần Thương cũng không còn lời để nói.
Trong ngự thư phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ có điểm bất đồng duy nhất là, bóng dáng của Ôn Đồng Lam đã xuất hiện ở ngoài cửa điện.
Nhìn thấy Ôn Đồng Lam, sắc mặt Hoàng Bộ Thần Minh lại đen thêm vài phần, mạnh mẽ đè nén cơn giận: "Tả tướng thay mặt bách quan, có chuyện quan trọng gì muốn tấu?"
Ôn Đồng Lam đi nhanh vài bước quỳ xuống, lấy trong tay áo ra một quyển tấu chương nhỏ: "Vi thần khấu kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng Bộ Thần Minh hừ một tiếng, không nhận sổ con kia ngay, nhìn chằm chằm Ôn Đồng Lam khoảng thời gian gần nửa chung trà nhỏ, đến khi hai tay đang giơ lên của Ôn Đồng Lam bắt đầu hơi run, mới chậm rãi mở miệng: "Trình lên."
Nhận lấy sổ con, Hoàng Bộ Thần Minh chậm rãi mở ra liếc mắt một cái, không ngoài dự đoán, trên đó đều là tội chứng của những người thuộc phái duy trì hoàng quyền.
"Ngươi đại diện bách quan, chính là vì điều này sao?" Hoàng Bộ Thần Minh cười lạnh một tiếng, ném sổ con trong tay tới trước, "Không cần xem nữa, trẫm đã xem qua ở chỗ của Tôn Ngự sử một lần rồi."
"Hồi bẩm hoàng thượng, sau khi lâm triều kết thúc, thần và bách quan nghe Tôn Ngự sử nói qua một lần, vô cùng tán đồng. Nhưng khi nghĩ kĩ lại, thần và chư vị đại nhân lại có chút lo lắng và hổ thẹn. Thiết nghĩ, đảm nhiệm chức trách trong triều đình nhiều năm, nhưng lại không có nhận thức đúng đắn như Tôn Ngự sử, lo nghĩ sâu xa cho đại cuộc, dẫn đến sự tình, việc đã xảy ra rồi mới giải quyết, thì đã trễ. Vì vậy, thần và chư vị đại nhân đã thương lượng với nhau, không dám hời hợt xem nhẹ nữa, lập tức sai người thanh tra trên dưới triều đình, điều tra ra những kẻ làm tổn hại xã tắc. May mà, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, đã bị chúng thần tra được một ít chứng cớ, không dám giấu diếm, đặc biệt đến bẩm báo với hoàng thượng." Ôn Đồng Lam quỳ trên đất, giọng nói leng keng hữu lực, lời lẽ hùng hồn rất khí phách.
Hoàng Bộ Thần Minh không muốn tốn hơi thừa lời: "Ôn đại nhân thật sự là thần thám trên đời, chỉ trong thời gian ngắn đã tìm được nhiều chứng cứ như vậy."
Ôn Đồng Lam dập đầu quỳ trên đất, không nóng không lạnh trả lời: "Tất cả đều nhờ vào Thiên Ân, thần không dám kể công."
"......" Hoàng Bộ Thần Minh tức giận, hận không thể đi lên đá hắn hai cước. Nhưng tả tướng khác với Tôn Khiêm, hắn không thể tùy ý đánh chửi, nhẫn nhịn lại, giọng điệu kìm nén nói: "Được rồi, trẫm biết rồi, đã làm phiền Ôn ái khanh đi một chuyến, ngươi lui xuống trước đi."
"Thần tuân chỉ." Mặc dù có chỗ dựa là Nhiếp Chính vương, nhưng Ôn Đồng Lam cũng biết không thể khinh suất trước mặt hoàng thượng, đáp lại một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Cửa Ngự thư phòng vừa đóng, từ bên trong lập tức truyền ra một tiếng "Rầm" của vật nặng khi rơi xuống đất.
Ôn Đồng Lam khẽ thở ra một hơi, trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, thấy thái giám xung quanh đều quay đầu nhìn về phía hắn, vội ho khan một tiếng, vuốt lại vạt áo bước ra ngoài.
Đi đến xe ngựa để ngoài cửa, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, vẫy vẫy tay: "Trở về."
Xe ngựa nhanh chóng di chuyển, lúc này, một con tuấn mã chạy như bay mà đến, nhìn thấy xe ngựa, người ngồi trên tuấn mã "Hu ——" một tiếng kéo ngừng dây cương, quay đầu nhìn sang, hỏi thị vệ thủ vệ: "Ôn đại nhân đã đến à?"
"Khởi bẩm công gia, đúng vậy, Ôn đại nhân vừa mới rời đi." Thị vệ thủ vệ không dám giấu diếm, vội vàng trả lời.
Trấn Quốc Công híp híp mắt hổ, xoay người xuống ngựa, ném dây cương trong tay cho thị vệ chạy tới, bước nhanh vào cửa cung.
**
Trong phủ Nhiếp Chính vương.
Bóng đen chợt lóe ngoài cửa sổ, Liên Cẩm đi qua mở cửa sổ, nhận lấy một tờ giấy từ trong tay bóng đen nhìn nhìn, quay người lại đưa cho Mộ Dung Ý: "Chủ tử, trong cung truyền tin, Trương Nghị nhận được tin tiến cung."
"Rốt cục hắn cũng tiến cung." Trên mặt Mộ Dung Ý lộ ra nụ cười lạnh thị huyết, "Bổn vương cũng muốn nhìn xem, văn thần võ tướng, rốt cục Hoàng Bộ Thần Minh sẽ bỏ bên nào."
"Vậy thì cần gì phải nghĩ, dĩ nhiên là văn thần, trăm không một dùng là thư sinh! Võ tướng có thể lên ngựa giết địch, bảo vệ hậu phương bình an, giữ lại một đám mọt sách làm gì? Nếu lão tử là Hoàng Bộ Thần Minh, lão tử thà bỏ vài văn thần, cũng phải giữ lại võ tướng." Mộ Dung Lân không chút do dự nói.
"Cho nên đến bây giờ ngươi vẫn chỉ là một gã mãng phu." Mộc Phong bĩu môi, "Tuy ta không hiểu việc triều chính, cũng biết không thể thiếu văn thần, nếu không quốc gia lập khoa cử, lập quan văn làm gì?"
"Lời này của Mộc thần y rất có lý." Vu Thanh dieendaanleequuydonn gật đầu cười, rất đồng ý, "Cái này gọi là ‘bày mưu lập kế bên trong, quyết thắng thiên lý ở ngoài’, mưu lược của văn thần không thể xem nhẹ. Võ tướng khóa mã* định càn khôn, văn thần đề bút an thiên hạ, một văn một võ, giống như một âm một dương, thiếu một thứ cũng không được. Nhưng văn có văn thần ngông nghênh, võ có võ tướng cố chấp, một văn một võ đối đầu với nhau, sợ là đang rất sôi nổi, lần này Hoàng Bộ Thần Minh đau đầu rồi."
*khóa mã: cưỡi ngựa. Hai câu này giống như câu thơ, dùng nguyên văn sẽ hay hơn.
"Như vậy, mới không phụ một phen khổ tâm an bài của bổn vương." Khóe môi Mộ Dung Ý câu nên một nụ cười lạnh như băng, nhìn về phía Liên Cẩm, "Mang những chứng cớ này truyền ra ngoài, truyền càng mạnh càng tốt. Hắn càng khó chịu, bổn vương sẽ khiến hắn phun ra càng nhiều thứ!"
Nhìn cả người Mộ Dung Ý lạnh lùng thị huyết, Mộc Phong nhịn không được rùng mình một cái. Tên tiểu tử này quả thực quá độc ác, một bước này, quả thực là buộc hoàng thượng cắt đi một khối thịt trên người mà, không, buộc hoàng thượng bỏ đi quân cờ tân tân khổ khổ bố trí, đối với hoàng thượng mà nói, sợ là so với cắt thịt còn đau hơn!
Bàn bạc xong rồi, Mộ Dung Ý vẫy tay bảo mọi người lui ra, đứng dậy bước ra cửa nhìn nhìn: "Ám Nhất, Hàn Hàn trở về chưa?"
Ám Nhất lắc đầu: "Khởi bẩm chủ tử, chưa về."
Mộ Dung Ý nhíu chặt lông mày: "Đến hỏi Ám Tam, Hàn Hàn đang làm cái gì?"
"Dạ." Ám Nhất đáp một tiếng, lắc mình biến mất không thấy nữa.
**
Sau khi Công Tôn Văn rời đi, Hàn Hàn lại đi dạo một hồi, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, mua thêm gì đó rồi quay về Vương Phủ.
"Vì sao đến giờ mới trở về?"
Vừa mới vào Lạc Huy Uyển, chợt nghe một giọng nói lạnh lùng quyến rũ quen thuộc vang lên bên tai, ngữ điệu trầm thấp, không hờn giận nói.
Hàn Hàn quan sát xung quanh, chỉ thấy Mộ Dung Ý mang vẻ mặt bình tĩnh từ phòng trong bước ra.
Tiếp xúc với người này đã lâu, Hàn Hàn cũng đã quen với tính tình hỉ nộ vô thường của hắn, lá gan cũng lớn hơn: "Lần đầu tiên ra ngoài đi dạo, cho nên dạo lâu một chút."
"Chỉ đi dạo phố thôi sao?" Chân mày Mộ Dung Ý nhíu nhíu, không hờn giận nhìn Hàn Hàn, tiểu nha đầu này còn dám lừa hắn, rõ ràng là nấu cơm cho tên ăn hàng kia nên mới làm trễ thời gian.
Hàn Hàn ngẫm lại: "Ta còn gặp một người quen, vốn định ăn cơm xong sẽ nói với ngài, nhưng giờ ngài đã hỏi đến, vậy ta sẽ nói luôn vậy. Người kia ngài cũng từng gặp qua, chính là lúc chúng ta đến tửu lâu Như Ý ăn cơm......"
Không đợi nàng nói xong, Mộ Dung ý cau mày xoay người đi vào: "Dài dòng! Bổn vương đói bụng, nhanh đi làm cơm."
"......" Hàn Hàn không nói gì, bảo nàng nói là hắn, không cho nói cũng là hắn, thật sự là hỉ nộ vô thường!
Bất quá một lát sau khi ăn cơm xong, mình vẫn nên nói cho hắn biết một tiếng thì tốt hơn, dù sao bây giờ mình cũng là nữ đầu bếp chuyên dùng của hắn.
Mộ Dung Ý ngồi trong phòng, nhìn Hàn Hàn chỉ huy người trong phòng ăn ra ra vào vào, mang thức ăn lên, đôi lông mày nhíu chặt thoáng thả lỏng.
Vừa nghĩ đến việc tiểu nha đầu này thế nhưng lại đồng ý nấu cơm cho tên ăn hàng kia sau lưng hắn, hắn liền hận không thể xốc nàng lên đánh đòn. Một nữ hài tử trong nhà, xuất đầu lộ diện chạy ra ngoài nấu cơm cho nam nhân khác, nếu truyền đi thì còn ra thể thống gì nữa? Hơn nữa, ai biết tên ăn hàng kia quấn quít Hàn Hàn như vậy, sẽ có tâm tư gì, bây giờ, kẻ giả trư ăn cọp rất nhiều.
"Vương gia." Dùng xong cơm, Hàn Hàn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Ý đã ôn hòa hơn một chút, bưng một ly trà từ từ đi qua, trên mặt treo một nụ cười nịnh nọt, "Uống chén trà súc miệng đi."
Mộ Dung Ý đang cầm một quyển sách ngồi trên ghế ở gian ngoài lật xem, con ngươi hẹp dài liếc nhìn dáng vẻ siểm nịnh của Hàn Hàn một cái, cau mày: "Dáng vẻ này của ngươi, xấu chết!" Bình thường, nếu nàng cười như vậy với mình, hắn nhất định sẽ cao hứng. Nhưng vừa nghĩ đến nàng chỉ vì chuyện của nam nhân khác mới lấy lòng mình như vậy, Mộ Dung Ý hơi nhướn mi, không hiểu sao tâm tình lại buồn bực không thôi.
"......" Nét cười của Hàn Hàn lập tức suy sụp, ngẫm lại mục đích của mình, trên mặt lại cố gắng nở nụ cười, đặt chén trà trong tay xuống, "Vương gia ngài có mệt không? Ta xoa bóp cho ngài nhé?"
"Ừ." Thản nhiên đáp một tiếng, tuy rằng tâm tình khó chịu, nhưng lợi ích dâng lên tận cửa thì không nên từ chối.
Nghe Mộ Dung Ý lên tiếng trả lời, Hàn Hàn bước tới sau lưng hắn, vươn hai tay nhỏ nhắn bắt đầu xoa bóp.
"Vương gia, độ mạnh yếu này ngài thấy thế nào?"
"Ừm, mạnh hơn một chút." Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý hơi nheo lại. Tuy hắn không mệt, nhưng có một đôi mềm mại nhỏ nhắn như vậy xoa bóp trên người, không hiểu sao lại rất thoải mái.
Tuy Hàn Hàn đã từng học qua mát xa huyệt vị trong trung y, nhưng lại không thường ấn cho người khác. Hiện giờ đến cổ đại, cũng không có ấn qua mấy lần, bởi vậy ấn cho Mộ Dung Ý một hồi, hai tay nhỏ nhắn liền đau nhứt không thôi.
Vụng trộm liếc nhìn bộ dáng hưởng thụ của Mộ Dung Ý, hai mắt thật to đảo nhanh: "Vương gia, ta có chuyện này muốn nói với ngài...."
"Túi lưới làm xong chưa?" Mộ Dung Ý từ từ nhắm hai mắt hỏi.
"Hả?"
"Bổn vương muốn túi lưới, ngươi còn chưa đan à?" Con ngươi hẹp dài mở ra, hơi nghiêng đầu, nhìn người phía sau.
"Đan xong rồi, ta đi lấy cho ngài." Chạy nhanh như chớp.
Mộ Dung Ý quay đầu tiếp tục đọc sách.
"Đây, ngài xem, đây chính là cái mà ta phải bỏ đi rất nhiều lần mới đan thành đó." Một cái túi lưới có sợi màu xanh đen đan chéo vào nhau xuất hiện trước mắt Mộ Dung Ý.
Mộ Dung Ý đưa tay nhận túi lưới liếc mắt nhìn một cái, trên mặt thoáng qua chút ghét bỏ: "Xiêu xiêu vẹo vẹo, chỗ khít chỗ thưa, xấu muốn chết, làm lại!" Nói xong, thu túi lưới vào lòng.
Hàn Hàn trừng mắt, ghét bỏ như vậy ngươi còn lấy làm gì!
"Vương gia, một lát ta sẽ đi làm lại một cái mới, còn bây giờ, ta có việc muốn thương lượng với ngài một chút...."
"Nếu không làm ra túi lưới khiến bổn vương hài lòng, không cho phép ra khỏi phủ!" Buông sách, bước ra khỏi phòng.