Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 65-2: Rốt cuộc đã trưởng thành (2)

"Đã sắp xếp xong rồi?" Mộ Dung Ý ngồi trên tấm thảm lông chồn màu bạc, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt trên bàn, con ngươi lạnh nhạt hẹp dài lạnh đi vài phần.

"Dạ. Ngày hôm qua đại nhân nhận được lệnh của chủ tử vội truyền tin tức có người muốn hại Tiếu Nguyên Bồi đến tai Tiếu lão gia, đêm đó nhà họ Tiếu đã phái người tới trấn Trăm Thước tìm Tiếu Nguyên Bồi, buổi trưa nhà họ Tiếu đã đón người về. Hôm qua chúng ta bán tơ lụa thượng hạng giá thấp hơn giá thị thường ba lần, sau đó khách hàng rối rít chặn ở cửa phường tơ lụa của Lâm gia đòi trả hàng lại, trong đó có cả gia quyến (người thân) đại thần trong triều tới Lâm phủ nói lỹ lẽ. Tin tức ở Lâm gia được truyền ra ngoài, canh ba giờ Mùi Lâm Vũ Dương nhận được tin đã chạy về nhà." Ám Cửu trả lời hết sức cặn kẽ.

Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý lướt qua tia sáng lạnh, như thế thì hắn có thể yên tâm rời đi rồi.

"Chuyện đã sắp xếp xong hết rồi?"

"Đều đã an bài thỏa đáng thưa chủ tử."

Mộ Dung Ý phất tay một cái, "Thông báo bọn họ ngày mai đến đón bổn vương."

"Dạ!" Trong mắt Ám Cửu thoáng qua vẻ vui sướng.

"Dọn dẹp sạch sẽ nơi này, xoá hết dấu vết." Mộ Dung Ý đứng lên đi ra ngoài, không biết bây giờ tiểu nha đầu đã trở về chưa.

Nhìn nhà ngói mới đắp có khói đen bay ra, không chút do dự cất bước đi tới.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Mộ Dung Ý đi vào trong sương phòng, nhìn Hàn Hàn đơn giản là đang đốt bếp nấu gì đó, nắp phía trên chính là cái thứ kỳ quái mà nàng đã vẽ trước đó, trong nhà tràn ngập hương hoa thoang thoảng, lông mày nhỏ nhíu lại, hỏi.

"Thử xem thiết bị chưng cất này như thế nào." Hàn Hàn lau mồ hôi, lần đầu tiên làm ra tinh dầu tinh khiết, quả thật hơi khó khăn.

"Chưng cất?" Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn, lông mày hơi vặn chặt, đây là lần thứ hai hắn nghe nha đầu này nhắc tới chưng cất. Rốt cuộc đó là cái gì?

Hàn Hàn giật mình, sợ tên tiểu tử này hỏi cặn kẽ vấn đề giống như lần trước, vội đổi chủ đề: "Sao đệ lại chạy đến đây, có chuyện gì sao?"

Mộ Dung Ý mím môi, chỉ tách nhau ra một thời gian ngắn, trong lòng lại trống trải khó chịu, chỉ muốn ngây ngốc với tiểu nha đầu này thêm một ít thời gian nữa thôi.

Nhưng có đánh chết hắn cũng không nói những lời này.

Ngồi xuống ghế nhỏ, nhìn Hàn Hàn đang lấy hai cây củi khô ném vào trong lò, con ngươi hẹp dài trầm trầm: "Tại sao lúc đầu ngươi lại nhặt ta từ trên núi xuống?" Đây là điều hắn khó hiểu nhất, nhà tiểu nha đầu này rất nghèo đói, rõ ràng nhặt hắn về sẽ có thêm một gánh nặng, người bình thường chắc chắn là không làm, nhưng trên người nha đầu nghèo khổ không có đến hai cân thịt này lại nhặt hắn về, còn coi hắn như đệ đệ ruột. Nhưng mấy ngày sau đó, hắn thấy nha đầu này cũng không giống như một người tràn đầy lòng nhân từ.

Hàn Hàn rút mấy cành củi khô trong lò ra để ngọn lửa nhỏ lại, nghe thấy lời đó khóe miệng mấp máy, đứa trẻ này nghĩ cái gì lại đi hỏi vấn đề này? Nàng có thể nói lúc đầu nhặt hắn về thật ra chỉ vì muốn nuôi sủng vật thôi không?

Không chừng vừa nói điều này ra, ít nhất là nửa tháng thằng nhóc kiêu ngạo kia sẽ không để ý đến mình, có lẽ còn không cho mình sắc mặt tốt.

Nghiêng đầu thấy mặt Mộ Dung Ý đang rất nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, buồn cười, đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Mộ Dung Ý, nhe răng cười lên: "Đương nhiên là tỷ thấy người đệ toàn thịt, trắng nõn phấn nộn chắc chắn sẽ bán được nhiều tiền, đợi đến lúc tỷ không có tiền tiêu, sẽ bán đệ đi." Rút tay về, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Mộ Dung Ý nổi lên hai dấu tay.

Mặt Mộ Dung Ý tối sầm, hắn điên rồi mới hi vọng tiểu nha đầu này có thể nói thật một câu.

"Còn có, sau này đệ còn không chịu chơi đùa với bọn Tiểu Tráng, hoặc trở thành một đứa trẻ xấu xa, cả ngày cứ trưng ra khuôn mặt như một ông già, không cười lấy một cái, nếu ngày nào đó tỷ nhìn chán. . . ."

"Ngươi sẽ mang ta đi bán?" Mặt Mộ Dung Ý đã đen hoàn toàn rồi, nha đầu thối này còn dám nói, nàng dám bán, hắn cũng muốn nhìn xem kẻ nào dám mua!

"À" Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý đã đen kịt, giữa con ngươi hẹp dài còn lộ ra một tia căm tức, đáng lẽ đứa trẻ khác thì phải có dáng vẻ sợ hãi, luống cuống chứ, trong lòng lại thở dài lần nữa, rốt cuộc nhà người nào nuôi dạy đứa trẻ này vậy, có đúng là chỉ mới ba tuổi thôi không? Sao lại già dặn trầm ổn như thế? Đứa trẻ bình thường gặp uy hiếp lớn như vậy, không phải khóc rồi bảo đảm sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?

"Ngươi thật sự định bán ta?" Con ngươi Mộ Dung Ý thâm trầm, hỏi lại lần nữa. Cho dù là có nói giỡn hay không, tiểu nha đầu này mà dám công nhận, chắc chắn hắn sẽ khiến nàng đẹp mắt.

"Làm sao có thể chứ, Tiểu Phong Phong khéo léo khả ái như vậy, làm sao tỷ có thể bán đệ đi chứ, nói giỡn mà đệ cũng tin?" Hàn hàn cười híp mắt ôm lấy thân thể Mộ Dung Ý vào trong lòng mình, bóp mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn phì nộn của hắn. Với đứa trẻ trưởng thành sớm như vậy, nếu uy hiếp không thể dùng, thì chỉ có thể dụ dỗ, hu hu, tại sao cải tạo một đứa trẻ lại khó khăn như vậy chứ!

Thấy Hàn Hàn đổi lời khác, sắc mặt Mộ Dung Ý chuyển biến tốt tơn, hất móng vuốt đang vuốt ve lộn xộn trên mặt mình ra, lắc lắc thân thể nhỏ bé nhảy xuống: "Có cho ngươi cũng không dám! Ta đói bụng, nhớ trở lại nấu cơm sớm một chút!" Nói xong liền xoay người rời đi.

Hàn Hàn trợn mắt, không phải đứa trẻ nào bị uy hiếp, sợ bị bán đi, cũng sẽ khóc nháo cầu xin, rồi bảo đảm sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn chơi đùa với bọn Tiểu Tráng, ngoan ngoãn trở lại dáng vẻ vốn có của một đứa nhỏ sao? Sao cuối cùng nàng lại bị uy hiếp ngược lại?

Việc này hoàn toàn không như bình thường có được không!

Mộ Dung Ý ra khỏi nhà mới, đi vòng qua hàng rào tre.

Vùng có hàng rào vây quanh là nơi Hàn Hàn làm thí nghiệm, khu trồng rau dưa đều tự tay nàng xử lý, mảnh đất kia hình như là cà chua mua từ trấn trên về đang phát triển xanh mơn mởn, bông hoa nhỏ bé đang nở ra những nụ hoa vàng nhạt, phía trên đã kết thành những quả lớn chừng ngón cái, tên loại thực vật này hắn chưa từng nghe, nhưng tiểu nha đầu kia lại cực kì coi trọng những loại cây này, mỗi ngày đều tới thăm hai lần, tưới nước, bón thuốc đuổi côn trùng cho từng cây con.

Ban đầu vì nhàm chán, hắn còn chăm sóc cây cùng Hàn Hàn.

Chờ đến lúc đưa nàng vào trong vương phủ, chẳng lẽ cũng muốn mang mấy cây này theo sao?

**

Ngày thứ hai, Hàn Hàn thức dậy từ sáng sớm, nhớ ra hôm qua đã luyện được một bình tinh dầu nhỏ, mặc dù độ tinh khiết không cách nào so sánh được với hiện đại, nhưng có thể pha chế để điều chế mỹ phẩm dưỡng da.

Đang nghĩ xem có nên lên trên núi xem thử hoa cúc một chút hay không.

Vừa muốn đi xuống, thì bị bàn tay nhỏ bé nhiều thịt của Mộ Dung Ý bắt được: "Ta cũng muốn rời giường."

Hàn Hàn nghiêng đầu, sờ một bên mặt béo phì của hắn: "Vậy thì rời giường đi, tỷ nấu cơm cho đệ."

Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý nháy nháy, hai tai hơi phiếm hồng: "Ngươi mặc quần áo cho ta."

"Đệ nói gì?" Hàn Hàn thực sự nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.

"Ngươi mặc quần áo cho ta." Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung ý mở lớn nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn, làm dáng vẻ đương nhiên.

Hàn Hàn hít vào, đây là đứa trẻ kiêu ngạo nàng nhặt về thật sao? Tiểu tử kiêu ngạo này không phải là vẫn la hét nam nữ thụ thụ bất thân sao? Sao vừa ngủ dậy lại có cảm giác tính tình hắn thay đổi? Chẳng lẽ hắn giống nàng ngủ một giấc thì bị linh hồn khác xâm chiếm sao?

Nghĩ tới đây Hàn Hàn không thể bình tĩnh, nàng không giải thích được chuyện bất đắc dĩ chuyển kiếp cấp tốc vào một cô thôn nữ nhỏ, nhưng nếu như người ngủ bên cạnh mình cũng bị linh hồn nhập vào như thế, thật sự cảm giác này không tốt chút nào, ngộ nhỡ sau khi ngủ một giấc thì nó lại nhập vào người mình thì làm sao bây giờ?

Mộ Dung ý phá vỡ thói quen nhiều năm, chủ động đề nghị một nữ nhân mặc quần áo cho mình, cũng đang phân vân trong lòng, lại bị Hàn Hàn dùng ánh mắt nhìn mình như nhìn quái vật, mặt đột nhiên đỏ bừng, dứt khoát nói: "Kêu ngươi mặc thì mặc đi, đứng đấy làm gì!"

Khẩu khí này, quả là giống như thằng nhóc đáng ghét kia!

Hàn Hàn thở ra, cầm lấy y phục vàng nhạt một bên, thử dò xét: "Tỷ nhớ đệ thích nhất là mặc y phục thêu hình hoa, hay là hôm nay đệ mặc nó đi?"

Y phục thêu hoa? Mộ Dung Ý nhớ đến chuyện lúc mình mặc cái áo đó bị em gái tên tiểu quỷ cách vách trêu trọc, cái trán giựt giựt, mở mắt ra, "Đó là người khác mặc!" Chắc chắn là con nhóc này cố ý!

"Thế sao, thì ra không phải đệ mặc, ta quên, ha ha." Hàn Hàn cười khan hai tiếng, trong lòng yên tâm, nhìn vẻ mặt của đứa nhỏ này, vẫn còn là Tiểu Phong Phong, không thay đổi.

Yên tâm cầm quần áo vừa mặc vừa hỏi: "Không phải đệ nói nam nữ thụ thụ bất thân sao, hôm nay sao lại để tỷ mặc quần áo cho vậy?" Làm hại nàng kinh nghi(kinh ngạc + nghi ngờ) nửa ngày.

"Ta thích." Không có nguyên nhân, chỉ là đột nhiên muốn biết cảm giác được con nhóc này hầu hạ mặc quần áo thì sẽ như thế nào, bây giờ nhìn lại, cảm giác không tệ, sau này có thể suy tính để nàng tiếp tục hầu hạ mình như vậy.

Dĩ nhiên, "Sau này chỉ cho phép ngươi mặc quần áo cho ta!" Nhất định phải nói điều này trước!

Hàn Hàn liếc mắt, không nhìn ra thằng nhóc kiêu ngạo này còn bá đạo như vậy, "Chỉ cho phép mặc quần áo cho đệ? Vậy sau này quần áo của tỷ sẽ do người nào mặc? Đệ sao?"

"..." Mộ Dung Ý lập tức im lặng, chân mày nhỏ hơi nhíu lại, như đang suy tư vấn đề này, để người khác mặc quần áo cho? Nếu người khác hỏi, nhất định mắt hắn cũng không nháy đập chết người hỏi vấn đề này, cho dù là nam hay nữ! Nhưng nếu đối phương là con nhóc này...

Hàn Hàn cài nốt cái nút áo cuối cùng cho Mộ Dung Ý, thấy chân mày nho nhỏ đang nhíu chặt, dáng vẻ nghi ngời, lấy tay vuốt lông mày hắn: "Đừng nhíu nữa, mặt nhăn vào sẽ thành ông cụ non đó. Đứng lên rửa mặt đi." Vừa nói xoay người.

"Tốt." Giọng nói non nớt của Mộ Dung Ý vang lên trong phòng, Hàn Hàn nghiêng đầu, thấy hắn đang nghiêm túc nhìn mình, "Quần áo của ngươi, ta mặc cho."

"Thôi đi, nhìn cánh tay bắp chân nhỏ bé của đệ, chờ mặc xong cho tỷ, thì cũng đã qua một ngày rồi. Phần tâm ý này của đệ tỷ xin nhận, vẫn là tỷ nên tự mặc quần áo thôi, đệ chờ sau này mặc cho vợ là được." Hàn Hàn lắc đầu một cái, thu màn rồi ra khỏi phòng.

**

"Có người ở nhà không?" Cơm vừa dọn lên bàn, đột nhiên vang lên một loạt tiếng gõ cửa.

"Ai đến sớm như vậy đây?" Ngô Mạc Thị để đũa xuống, hơi nghi ngờ.

"Không biết, hai người ăn trước đi, con đi xem thử." Hàn Hàn lắc đầu, đứng dậy đi ra mở cửa.

Đầu Mộ Dung Ý cúi thấp, trong mắt hiện ra tia lạnh lẽo giận dữ được che giấu cẩn thận, bọn ngu xuẩn này, ngay cả điểm tâm cũng không để cho hắn ăn với Hàn Hàn đã chạy tới, chờ đến cơm trưa rồi đến không được sao?

"Các người tìm ai?" Hàn Hàn mở cửa, chỉ thấy đứng ngoài cửa là một nam nhân trung niên, phía sau nam nhân có ba xe ngựa, phía sau xe ngựa là hai gã sai vặt trẻ tuổi, một nữ nhân trung niên và hai nha hoàn.

"Cô là Hàn Hàn cô nương." Thấy người mở cửa là Hàn Hàn, nữ tử trung niên đi tới.

Hàn Hàn gật đầu: "Là ta, mọi người có chuyện gì không?" Chắc không phải tới khoe của đi, trận thế này có phải là quá lớn rồi hay không?

"Xin hỏi có phải hai tháng trước cô nương nhặt được một đứa bé trên núi hay không?" Nữ tử hơi kích động.

Hàn Hàn nhíu mi, gật đầu: "Tôi có nhặt được." Người trong thôn đều biết, nàng cũng không cần giấu diếm làm gì.

"Cám ơn trời đất, cuối cùng ta đã tìm được." Nữ tử chắp tay lậy hai cái, dáng vẻ rất kích động, "Không biết đứa bé đang ở đâu, có thể để cho ta nhìn một chút không?"

Hàn Hàn định trả lời, thì nghe thấy giọng trẻ con non nớt truyền tới từ phía sau: "Sao các ngươi lại đến đây?"

Hàn Hàn ngoảnh đầu sang thì thấy Mộ Dung Ý đang âm trầm đứng ở đó.

Mộ Dung Ý vừa xuất hiện, nam nữ ngoài cửa lập tức quỳ xuống đồng loạt hô: "Nô tỳ (nô tài) tham kiến công tử." Giọng nói chỉnh tề, động tác rõ ràng, những người này chắc đã được huấn luyện một cách nghiêm khắc.

Có thể dạy bảo nô tài chỉnh tề đồng bộ như vậy, chắc chắn gia chủ bọn họ phải là người có bối cảnh không tầm thường.

Hàn Hàn mím môi, đột nhiên có dự cảm xấu.

Nam tử trung niên thấy dáng vẻ âm trầm của Mộ Dung Ý, da đầu tê dại, sao chủ tử lại có bộ dáng như mất hứng thế kia? Chẳng lẽ đại nhân giao phó có gì không đúng? Nhưng nếu đã đến, thì chỉ có thể nhắm mắt làm tiếp: "Lão gia biết công tử bị sơn tặc cướp đi, liền hạ lệnh cho đám người nô tài chúng tôi tìm kiếm tung tích công tử khắp nơi, may mà trời không phụ lòng người, rốt cuộc nô tài cũng tìm được ngài, nô tài đã truyền thư cho lão gia, đón công tử trở về."

Mộ Dung Ý không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, kéo tay Hàn Hàn, "Trở về ăn cơm."

Hàn hàn hơi ngơ ngác, không kịp phản ứng, tình huống này là sao? Người nhà Tiểu Phong Phong đã tìm tới? Tiểu Phong Phong phải rời đi?

Đến lúc vào phòng mới phản ứng được, hít vào, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Ý: "Đệ biết bọn họ?"

Mộ Dung Ý mím môi: "Biết."

"Bọn họ. . . . Là nô tài nhà đệ?"

"Ừ”

"Lúc trước là đệ bị người ta bắt đi?”

"Ừ."

"Bọn họ đến đón đệ trở về."

"...."

"Vậy đệ có muốn trở về không?"