"Người nào báo tin cho hắn!" Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm nhìn về phía Ám Cửu.

Sau gáy Ám Cửu mát lạnh, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi, mặc dù thân thể chủ tử nhỏ đi, thế nhưng khí thế kia không hề giảm một chút nào! Kiên trì trả lời: "Chưa nhận được tin tức."

Mộ Dung Ý phất tay: "Không cần tra xét, sợ là tam thúc tốt của ta đã báo tin cho hắn."

Ám Cửu cúi đầu không dám nói, vấn đề này, cũng không phải là chuyện hắn có thể trả lời.

Phụ thân Mộ Dung Trình Khiêm của Mộ Dung Lân là thúc thúc ruột của Nhiếp chính vương Mộ Dung Ý, đệ đệ của Mộ Dung gia chủ đương nhiệm.

Mặc dù Mộ Dung Trình Khiêm xuất thân từ Mộ Dung thế gia, nhưng từ lúc nhỏ thi thư không tốt, không thích viết văn, mà lại thích vũ thương lộng bổng (múa thương đánh gậy), cưới thê tử cũng là một ngôi sao sáng trong võ lâm - chi nữ Công Tôn Thiến của Công Tôn thế gia.

Mộ Dung Lân là đích tử duy nhất của Mộ Dung Trình Khiêm, nhưng lại sinh non, nên từ nhỏ dáng dấp mảnh mai nhu nhược, nhiều bệnh nhiều tật. Phu phụ Mộ Dung Trình Khiêm sợ nuôi đứa nhỏ bảo bối này không sống sót nổi, sau khi bàn luận, dứt khoát ôm đứa nhỏ đến Công Tôn thế gia lúc hai tuổi, giao cho ông ngoại hắn cũng chính là phu thê Công Tôn gia chủ nuôi nấng, Công Tôn gia chủ cùng với cốc chủ thần y có giao tình, nghĩ nhất định sẽ nuôi nấng Mộ Dung Lân bình bình an an lớn lên.

Chỉ là phu thê bọn họ lại bỏ sót mất một điểm, hai vợ chồng Công Tôn gia chủ từ lúc cưới nhau đến giờ sinh được năm người con trai, chỉ có duy nhất Công Tôn Thiến là một nữ nhi, nhưng đã xuất giá, trong lòng rất không dễ chịu, thấy nữ nhi và con rể ôm đứa nhỏ Mộ Dung Lân này so với nữ hài tử còn mảnh mai xinh đẹp hơn đến đây, lập tức có chủ ý, lúc nữ nhi và con rể đi rồi, trực tiếp nuôi nấng Mộ Dung Lân như một nữ hài tử, dùng binh khí cũng là Liễu Diệp kiếm nữ tử thích hợp dùng.

Mặc dù lúc Mộ Dung Lân sáu tuổi đúng lúc bị Khiêm phu phụ Mộ Dung Trình phát hiện rồi cố gắng sửa lại tính cách, nhưng trong lòng Mộ Dung Lân vẫn lưu lại bóng ma, hơn nữa Mộ Dung Lân lớn lên quyến rũ phong lưu, ốm yếu nhỏ nhắn, lúc nào cũng bị người khác nhận sai là nữ giả nam trang mà đối đãi, dẫn đến quyết định ngoài dự đoán của mọi người lúc Mộ Dung Lân mười hai tuổi một mình tòng quân, đến nhờ cậy Mộ Dung Ý đã là Trấn Tây tướng quân, Liễu Diệp kiếm vẫn luôn dùng cũng được đổi thành một thanh trọng kiếm.

Sau khi Mộ Dung Ý hồi kinh, lưu lại Mộ Dung Lân ở trong quân doanh tây bắc tiếp tục rèn luyện.

Vì thế, phu phụ Mộ Dung Trình Khiêm không ít lần chạy tới chỗ hắn thỉnh cầu.

Mộ Dung Ý đương nhiên sẽ không nghe theo bọn họ, Mộ Dung Lân lại ngoài lời của Mộ Dung Ý thì không nghe theo lời ai, nên cho dù phu phụ Mộ Dung Trình Khiêm tốn một phen tâm tư cũng không trở lại.

Sự tình cứ như vậy bế tắc, hiện tại Mộ Dung Ý "gặp chuyện không may", Mộ Dung Lân nghe thấy tin tức thế ắt sẽ chạy về, phải nói là phu phụ Mộ Dung Trình Khiêm mượn cơ hội này phát sinh, tiết lộ tin tức cho Mộ Dung Lân là hoàn toàn có khả năng.

Chỉ là tính tình Mộ Dung Lân nóng nảy, nếu như phát hiện đường huynh mình kính trọng nhất bị "trúng độc hôn mê", nhất định sẽ náo loạn một trận lớn, chỉ mới nghĩ đến hậu quả hắn náo loạn, Ám Cửu đã đau đầu thay cho chủ tử nhà mình, hắn đương nhiên cũng biết chủ tử nhà mình luôn rất quan tâm đến đường đệ Mộ Dung Lân này.

Mộ Dung Ý day day trán, phất tay: "Trở về thì trở về vậy, nói Liên Cẩm nghĩ biện pháp khống chế hắn cho tốt, cố gắng để chuyện phát sinh ít một chút."

"Vâng" Ám Cửu đáp một tiếng, vội vàng đi truyền lời.

**

Hàn Hàn về đến trong nhà, liền thấy Ngô Mạc thị ngồi ở trên giường than thở.

"Nãi nãi, làm sao vậy?" Hàn Hàn nghi hoặc nhíu mày, lúc sáng sớm nãi nãi còn rất tốt, sao bây giờ lại có bộ dáng này?

"Nha đầu ngươi đã về rồi." Nghe thấy giọng nói, Ngô Mạc thị mới phát hiện Hàn Hàn đã trở lại, lau lau mắt từ trên giường đứng xuống, "Xem ta này, cứ mải suy nghĩ, quên mất phải nấu cơm. Ngươi đói bụng không, nhanh ngồi nghỉ ngơi một lát, nãi nãi đi làm cơm liền."

"Không vội nấu cơm, nãi nãi người nói cho con biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Hàn kéo Ngô Mạc thị một phen, mi tâm nhăn lại, chẳng lẽ là do hôm nay vợ Mạc lão đại qua đây khiến nãi nãi sinh khí?

Thấy Hàn Hàn hỏi, Ngô Mạc thị thở dài: "Cũng không có gì, hôm qua lúc cữu nãi nãi ngươi từ trong nhà trở về, trên đường cùng với vợ Ngô Phong nói ầm ĩ mấy câu, không biết vợ Ngô Phong làm sao liền đẩy cữu nãi nãi ngươi té trên mặt đất bị gãy chân. Đại phu đi qua xem, nói là sợ sau này không ổn rồi, cái chân kia cũng phế đi."

"Cứ như vậy?" Hàn Hàn nhìn Ngô Mạc thị, lúc trước Ngô Trần thị không có lưỡi cũng không thấy nãi nãi thế này, lần này lại than thở như thế, sợ không phải chỉ là té gãy chân đơn giản như vậy đâu, "Nãi nãi đi qua xem một chút rồi?"

"Xem." Trên mặt Ngô Mạc thị thoáng qua vẻ lúng túng, không muốn tiếp tục đề tài này, trả lời một tiếng liền đi ra ngoài.

Hàn Hàn nhấc mành tiến nhà chính: "Đại cữu gia gia kia của con cũng không nói gì?" Hàn Hàn nghĩ lúc đầu thấy Mạc lão đại, vẻ mặt hắn kiêu ngạo vô tình kia, trực giác khẳng định hắn phải nói gì đó.

Ban đầu trên mặt Ngô Mạc thị thoáng qua một tia căm tức, sau đó lại trở nên mất mác: " Đại cữu gia gia ngươi cũng bởi vì đại cữu nãi nãi ngươi thành như vậy, nên trong lòng căm tức, mới nói thừa ra hai câu, ta cũng không oán hắn."

"Sợ không phải chỉ là thừa ra hai câu đi!" Hàn Hàn nhíu mày, "Hắn có cái gì phát hỏa với toàn gia nhà Ngô Phong, nên chắc nổi giận với người chứ gì! Nãi nãi, sau này người cũng ít để ý đến bọn họ chút đi. Nhiều năm thế này không có bọn họ cũng trôi qua được, hiện tại cuộc sống tốt lên, càng không cần dựa vào bọn họ."

"Nói thì nói như thế, nhưng tóm lại là nhiều thân thích nhiều giúp đỡ, sau này ngươi cùng Tiểu Phong có việc gì, bọn họ cũng có thể giúp đỡ một hai."

"Được rồi, nãi nãi, trước đây lúc nhà chúng ta cái gì cũng không có, cầu không được bọn họ, bọn họ cũng hận không thể trốn xa ra khỏi chúng ta cả đời không qua lại với nhau. Người cảm thấy sau này chúng ta thật có chuyện cầu đến bọn họ, thì bọn họ sẽ ra mặt giúp chúng ta sao?" Lời này Hàn Hàn đã sớm muốn nói với Ngô Mạc thị, chỉ là thấy Ngô Mạc thị vẫn còn đi lại cùng với mấy kẻ gọi là thân thích này, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, mới nhẫn nhịn không nói, không nghĩ tới những kẻ gọi là thân thích này lại tự cho là đúng như vậy, còn cho rằng sau này mình phải dựa vào bọn họ, ngay cả sắc mặt tốt cũng không cấp cho nãi nãi, vậy thì còn để ý đến bọn họ làm cái gì, sớm nên phân chia rõ ràng rồi.

Ngô Mạc thị biết Hàn Hàn nói có lý, nhất thời không mở miệng, hồi lâu, mới thở dài một tiếng: "Trước khi xuất giá, đại ca luôn rất tốt với ta." Ai biết thế nào đã thành cái dạng như lúc này.

"Người cũng nói đó là trước khi xuất giá, con người rồi cũng sẽ thay đổi, hiện tại cháu gái người đã lớn như vậy, trong lòng đại cữu gia gia kia của con không biết đã biến thành cái hình dáng gì nữa đâu!" Hàn Hàn quyết định lần này muốn nói chuyện rõ ràng với Ngô Mạc thị, tránh khỏi sau này còn bị những cực phẩm đó tổn thương đến, "Sau này người cứ an tâm ở nhà, hoặc là đi dạo trong vườn, tìm Lâm thẩm nghỉ ngơi cũng được, ít để ý đến những thân thích thổi phồng truy xét, coi như không có bọn họ."

Ngô Mạc thị gật gật đầu: "Ban đầu ta đang trông chờ tìm cho hai tỷ đệ các ngươi chỗ để dựa vào, hiện tại xem ra... . Ngươi nói cũng có lý, ôi, quên đi, ngươi cũng đã lớn, trong lòng có chủ ý của mình, nãi nãi sẽ không ngu ngốc nhúng vào."

Nghe Ngô Mạc thị nói như vậy, trên mặt Hàn Hàn rốt cuộc cũng lộ ra ý cười: "Nãi nãi, người nghĩ như vậy là được rồi. Người yên tâm đi, cho dù cháu gái không cần dựa vào bọn họ, cũng sẽ không bị người khác khi dễ đâu."

Sau này không có nãi nãi liên quan ở giữa, những chuyện mình làm mới dễ dàng hơn.

Đỡ cánh tay Ngô Mạc thị đi về phía buồng trong: "Nãi nãi, người vào nhà nghỉ ngơi trước đi, lát nữa Đại Nha qua đây học nấu ăn với con, cơm chiều để con làm là được."

"Không phải nàng đã nhờ ngươi dạy giúp một món sao, nhanh như vậy mà ngán rồi?"

"Nói là muốn học hai món để đổi lại luân phiên ăn, con thấy nàng một mảnh hiếu tâm nên đã đáp ứng."

"Như vậy à, trái lại đứa bé kia là người hiếu thuận, dù sao cũng là đường muội của ngươi, có thể giúp đỡ thì giúp một chút đi."

"Vâng, con biết rồi. Nãi nãi, người cứ yên tâm đi, trong lòng con có tính toán."