Editor: Tịnh TịnhBeta: An HiênVài ngày sau, Tần Lộc mới biết việc Lâm Diêu Chi đấu với Quý Hòa Ngọc.
Lúc ấy Lâm Diêu Chi đang vui vẻ vừa chơi điện thoại vừa ăn kem trong một góc ở câu lạc bộ, chợt cảm thấy một chiếc bóng bao phủ mình, cô ngẩng đầu, lại thấy Tần Lộc mặt không cảm xúc đang nhìn.
“Có chuyện gì thế?” Lâm Diêu Chi mút cây kem, bị Tần Lộc lườm như vậy thì hơi chột dạ.
“Cô đấu với Quý Hòa Ngọc à?” Tần Lộc hỏi.
Lâm Diêu Chi nhìn ra sau lưng Tần Lộc, quả nhiên thấy vẻ mặt áy náy của Đường Văn Ca, biết chắc chắn là anh ta đã kể cho Tần Lộc nghe chuyện này.
“Ừm...” Lâm Diêu Chi ậm ờ lên tiếng, “Chỉ đấu hai trận thôi.”
“Ai thắng?” Tần Lộc hỏi.
Lâm Diêu Chi yếu ớt giơ tay lên.
Tần Lộc lại hỏi: “Cô có bị thương không?”
“Không.” Nét mặt Lâm Diêu Chi đầy ấm ức, cắn hết que kem, nuốt xuống rồi mới nói qua loa: “Tên Quý Hòa Ngọc kia thật độc ác, suýt nữa tôi đã không phải là đối thủ của anh ta rồi.”
“Hửm?” Tần Lộc nhướng mày, hiển nhiên là không tin.
“Thật mà.” Lâm Diêu Chi khoa tay múa chân nói: “Tình hình lúc đó vô cùng nguy hiểm, Quý Hòa Ngọc sử dụng một chiêu hổ đen khoét tim
(1), may mà tôi né nhanh, cũng không để mình yếu thế, lập tức trở tay tung chiêu khỉ ăn cắp đào
(2)...”
(1) Hổ đen khoét tim (Hắc hổ đào tâm): một tuyệt chiêu mà bố con Hắc Tâm Hổ và Hắc Tiểu Hồ dùng trong bộ phim hoạt hình "Thất Kiếm Anh Hùng".(2) Khỉ ăn cắp đào: Một động tác đánh nhau đặc biệt dùng tay túm lấy đũng quần của đối thủ, tức là tấn công vào chỗ ấy của đàn ông, được gọi chung là khỉ ăn cắp đào.Tần Lộc nghe xong thì khóe miệng giật giật, không biết có phải do Lâm Diêu Chi miêu tả quá mức sinh động không.
“Tóm lại, hai người chúng tôi chính là gió nổi nước lên, nhật nguyệt vô quang
(3), cuối cùng thì tôi đã dựa vào sự kiên cường và sức mạnh để chiến thắng...” Rốt cuộc Lâm Diêu Chi cũng kết thúc vấn đề.
(3) Nhật nguyệt vô quang: là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là mặt trời và mặt trăng đã mất đi ánh sáng rực rỡ, cũng ẩn dụ về sự tăm tối u ám.Tần Lộc gật đầu kết luận: “Thế nghĩa là cô đã đánh bại Quý Hòa Ngọc à?”
Lâm Diêu Chi: “Đúng thế.”
Tần Lộc hỏi: “Thật sự không bị thương hả?”
Lâm Diêu Chi đảo mắt: “Thật ra chân tôi hơi đau, nhưng sao lại không biết xấu hổ mà nói ra chứ.”
Tần Lộc như cười như không: “Cô đau chân à? Vừa rồi lúc mới vào tôi còn thấy cô chạy nhanh lắm mà.”
Lâm Diêu Chi ưỡn ngực nghiêm mặt: “Đấy chẳng phải vì gặp được anh nên tôi mới vui vẻ à?” Cô lại lầm bầm hai câu: “Có phải Đường Văn Ca đã tố cáo với anh rồi không...”
“Cô không làm chuyện xấu thì sao cậu ấy tố cáo được?” Tần Lộc hỏi.
Lâm Diêu Chi nghẹn lời, đôi mắt to tròn đen láy cứ trợn tròn như thế một lúc lâu không nói gì, đến cả Tần Lộc khi nhìn vào đôi mắt kia cũng thấy thấp thoáng hương vị vô tội.
“Tóm lại cô không bị thương chỗ nào đúng không?” Tần Lộc kết luận.
“Không hề.” Lâm Diêu Chi xua tay, “Cả hai đều đến giới hạn thì dừng lại...” Giọng nói của Lâm Diêu Chi bỗng nhỏ đi một chút, có lẽ cô nhớ đến vết bầm tím trên eo của Quý Hòa Ngọc do mình không cẩn thận đá trúng.
Tần Lộc cũng hiểu ra gì đó, nhưng anh không trách móc Lâm Diêu Chi, chỉ đưa tay vỗ nhẹ đầu cô: “Phải mặc đồ bảo hộ đấy, nếu không sẽ rất dễ bị thương.”
Lâm Diêu Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Tần Lộc mới xoay người đi.
Lâm Diêu Chi nhìn theo bóng lưng Tần Lộc rồi làm mặt quỷ với Đường Văn Ca đang đứng cách đó không xa. Đường Văn Ca dở khóc dở cười, anh ta cũng không muốn nói chuyện này với Tần Lộc, chẳng qua trong lúc kể về Quý Hòa Ngọc mới biết Tần Lộc không biết chuyện Lâm Diêu Chi và Quý Hòa Ngọc đấu với nhau.
“Này, sao anh lại đi tố cáo chuyện của tôi?” Thừa dịp Tần Lộc đi dạy học viên, Lâm Diêu Chi bước tới cạnh Đường Văn Ca phàn nàn: “Trước giờ ân oán giang hồ không liên quan đến người nhà, sao anh lại đi tố cáo tôi chứ?”
Đường Văn Ca nghe xong thì khẽ cười: “Từ khi nào Tần Lộc đã trở thành người nhà của cô rồi?”
Lâm Diêu Chi nháy mắt mấy cái: “Chuyện này không sớm thì muộn thôi.” Lâm Diêu Chi xoa tay trông vô cùng đáng yêu: “Tôi không tin ai có cú đấm móc trái đẹp hơn mình.”
Đường Văn Ca bật cười thành tiếng.
“Quan hệ giữa Tần Lộc và Quý Hòa Ngọc là gì thế?” Lâm Diêu Chi nhiều chuyện hỏi: “Tôi thấy giữa họ có vẻ không đúng lắm...”
“Trước đây quan hệ của chúng tôi rất tốt, sau này vì Tần Lộc không thi đấu nữa nên cậu ấy và Tần Lộc cũng không còn hòa thuận.” Đường Văn Ca giải thích: “Nói là không quen nhìn dáng vẻ buông thả của Tần Lộc.”
Lâm Diêu Chi: “Ồ, vậy sao?”
Đường Văn Ca nói tiếp: “Ừ, nên quan hệ giữa hai người họ cũng tàm tạm, chỉ không được tự nhiên lắm thôi.”
Lâm Diêu Chi đã hiểu, cô lại nghĩ đến đoạn phim về Bá Tước mà mình xem ở nhà Tần Lộc, trực giác nói cho cô biết Đường Văn Ca cũng biết chuyện liên quan đến Bá Tước, nhưng cô cảm thấy nếu hỏi thì không tốt lắm, hình như có liên quan đến chút chuyện xưa của Tần Lộc.
Không khí cứ trở nên yên tĩnh như vậy.
Quý Hòa Ngọc mới đến câu lạc bộ vài ngày đã bị Lâm Diêu Chi đạp một cái, lúc này anh ta đang đứng cạnh Tần Lộc dạy học viên của mình, nhìn thành phần học viên, anh ta rất có khả năng sẽ trở thành trụ cột tiếp theo của câu lạc bộ. Lâm Diêu Chi đỏ mắt nhìn một loạt các cô gái, điều khiến cô tức giận nhất chính là thấy bạn thân của mình cũng nằm trong số đó.
“Thế mà cậu lại đăng ký khóa học của kẻ thù!” Lâm Diêu Chi phẫn nộ lên án.
Cô bạn thân vô tội trả lời: “Cậu đã đạp eo của người ta đến nỗi bầm tím rồi, sao tớ có thể không biết xấu hổ mà không đăng ký chứ?”
Lâm Diêu Chi không còn gì để nói.
Sau khi Quý Hòa Ngọc đến đây, Lâm Diêu Chi thấy một vài học viên của anh ta từng là học viên trước đây của Tần Lộc, xem ra mấy cô gái cũng nhẫn tâm tạo phản rồi.
Có điều lí do họ tạo phản không giống Lục Tiêu, Lục Tiêu tạo phản vì không thể động đến người yêu của bạn, còn các cô ấy tạo phản là vì thấy mí mắt Quý Hòa Ngọc hơi cụp xuống, một huấn luyện viên luôn cười ấm áp thì dịu dàng hơn rất nhiều so với Tần Lộc lạnh lùng.
Nhưng hiển nhiên đây chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi.
Tiếng kêu thảm thiết của các cô gái nhanh chóng tràn ngập câu lạc bộ, Lâm Diêu Chi trợn mắt nhìn Quý Hòa Ngọc đang kéo chân một học viên nữ ra hết cỡ, sau đó dùng giọng điệu mềm mỏng hỏi cô ta có đau không, còn có thể tiếp tục kiên trì được không.
Nước mắt của cô gái kia sắp rơi xuống đến nơi rồi nhưng vẫn nói mình không sao, sau đó thì... Quý Hòa Ngọc không khách sáo dùng thêm sức.
Lâm Diêu Chi nhìn mà toàn thân run rẩy, lại ngó sang bên Tần Lộc, các học viên đều tự mình kéo gân, rõ ràng nhẹ nhàng hơn không ít, chưa đến nỗi bị kéo gân mà nước mắt giàn giụa, suýt thì ngất tại chỗ.
“Tần Lộc bị cướp không ít học viên đấy.” Lâm Diêu Chi nhỏ giọng nói: “Những cô gái này đúng là không biết nhìn người...”
Đường Văn Ca tỏ vẻ đồng ý, thật ra người dịu dàng nhất là anh ta, chỉ tiếc không cô gái nào đăng ký khóa học của anh ta.
Lâm Diêu Chi quan sát Đường Văn Ca: “Trông anh cũng không tệ, sao lại không được như thế nhỉ?”
Đường Văn Ca buông tay: “Có thể do châu ngọc trước mắt nên rất khó chấp nhận chăng? Hơn nữa hai người họ đều không có bạn gái...”
Lâm Diêu Chi đồng tình nhìn Đường Văn Ca, vỗ vai anh ta.
Lúc Quý Hòa Ngọc đến, câu lạc bộ càng náo nhiệt hơn, đặc biệt là số lượng các cô gái đến đăng ký tăng vọt, ai không biết thì khi bước vào còn tưởng mình đến nhầm câu lạc bộ dành cho nữ ấy chứ.
Không dễ dàng gì buổi dạy mới kết thúc, Lâm Diêu Chi đứng từ xa gọi Tần Lộc, gọi anh đẹp trai ơi, anh đẹp trai à, anh về nhà sao, tôi lái xe đưa anh về nhé.
Đám học viên nữ nhìn về phía Lâm Diêu Chi với ánh mắt căm hận, cô không quan tâm mà còn ưỡn ngực, kiêu ngạo tiếp nhận đủ loại ánh mắt hâm mộ lẫn ghen ghét của mọi người.
“Được.” Tần Lộc đồng ý.
Vì thế ánh mắt căm hận của các học viên nữ càng nồng đậm hơn, không rõ tại sao cô gái yểu điệu trước mắt này có thể khiến huấn luyện viên vui vẻ.
Lâm Diêu Chi không quan tâm, vung vẩy chìa khóa xe đi đến ga ra với Tần Lộc, cô mở cửa ghế lái phụ trước rồi dùng tay ra hiệu mời Tần Lộc.
Sau khi Tần Lộc ngồi xuống Lâm Diêu Chi mới ngồi vào ghế lái, vừa khẽ ngâm nga vừa lái xe rời khỏi câu lạc bộ.
Trước đó Lâm Diêu Chi đã đến nhà Tần Lộc vài lần nên bây giờ rất quen thuộc đoạn đường này, dọc theo đường đi đều nói chuyện phiếm với Tần Lộc: “Tôi vẫn luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó.”
Tần Lộc hỏi, “Chuyện gì?”
“Không biết.” Lâm Diêu Chi nói: “Có vẻ như tôi đã quên mất thứ gì đó...”
Lục Tiêu bị Lâm Diêu Chi bỏ quên trước cửa câu lạc bộ mang vẻ mặt u ám, lấy điện thoại gọi cho Lâm Diêu Chi, sau đó lên án mạnh mẽ hành vi trọng sắc khinh bạn của bạn thân mình. Lâm Diêu Chi nhận được điện thoại mới nhớ ra bản thân đã bỏ quên một người, lập tức chột dạ, nói ngày mai sẽ mời Lục Tiêu ăn một bữa tiệc lớn, Lục Tiêu đại nhân không nên chấp tiểu nhân, lúc này Lục Tiêu mới hài lòng buông tha cho Lâm Diêu Chi.
“Này, tôi vừa nói mình đã quên gì đó mà.” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Diêu Chi phẫn nộ: “Tôi bỏ quên bạn thân ở câu lạc bộ rồi...”
Tần Lộc cong môi cười.
Lâm Diêu Chi hỏi: “Đúng rồi, Quý Hòa Ngọc đã cướp không ít học viên của anh, hai người không hợp nhau sao?”
Tần Lộc thản nhiên nói: “Tính tình cậu ta không được tốt.”
Lâm Diêu Chi: “Trông dịu dàng lắm mà.”
Tần Lộc: “Thật à, sao cô biết?”
Lâm Diêu Chi: “Thì... ngoại hình... và khí chất?”
Tần Lộc im lặng một lúc mới hỏi: “Cô đấu với cậu ta chưa đủ sao?”
Lâm Diêu Chi: “...” Còn có, lúc Đường Văn Ca đề nghị hai người đấu với nhau, Quý Hòa Ngọc lập tức đồng ý, cũng không hề có ý định thương hoa tiếc ngọc, xem ra tính cách anh ta không giống bề ngoài dịu dàng kia, chỉ tiếc hình như có không ít cô gái bị cắn câu.
Xe đến nơi, Lâm Diêu Chi nhìn Tần Lộc xuống xe, Tần Lộc hỏi cô muốn vào nhà ngồi một lát không, Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý.
Bởi vì Lâm Diêu Chi thường xuyên đến đây nên Meo Meo đã quen với sự tồn tại của cô, chỉ thấy nó nằm úp sấp trên ghế sofa trong phòng khách, nghe tiếng bước chân hai người thì hơi nâng mí mắt lên, chẳng thèm liếc mắt nhìn họ.
Lâm Diêu Chi cười tít mắt bước đến gần, lại bắt đầu tội ác xoa bộ lông xoăn của Meo Meo, Meo Meo bị xoa thì bắt đầu lẩm bẩm, quay đầu nhìn Tần Lộc bằng ánh mắt lên án.
Tần Lộc đã quen rồi, chỉ làm như không thấy, xoay người xuống phòng bếp bưng nước đá lên.
Lâm Diêu Chi được uống nước đá thì càng vui vẻ, cô hỏi Tần Lộc bữa tối định ăn gì, Tần Lộc nói sẽ ăn salad với ức gà và salad không có nước sốt.
Lâm Diêu Chi nghe xong lập tức nói buổi tối mình còn có hẹn, không quấy rầy Tần Lộc nữa.
Sao Tần Lộc không biết suy nghĩ nhỏ bé của cô chứ, anh nhỏ giọng như cười như không “à” một tiếng nhưng cũng không vạch trần.
Món ăn Lâm Diêu Chi ghét nhất là ức gà, đặc biệt là khi hấp lên, vừa khô vừa cứng, chẳng có chút mùi vị nào, mỗi khi ăn cô đều nghi ngờ cuộc sống này. Dù sao hiện tại cũng không cần kiểm soát cân nặng quá chính xác, có thể ăn uống bình thường một ngày ba bữa, chỉ cần duy trì đủ lượng vận động là được.
“Thế tôi đi đây.” Lâm Diêu Chi thấy thời gian đã đến, lập tức đứng lên chào Tần Lộc: “Ngày mai gặp nhé.”
“Ngày mai gặp.” Tần Lộc đáp, nhìn Lâm Diêu Chi nhanh nhẹn lên xe mới xoay người về phòng, ánh mắt Meo Meo càng thêm ai oán, không biết có phải nghe thấy Tần Lộc nói buổi tối sẽ ăn salad với ức gà không.
“Mày không ăn thịt được.” Tần Lộc bày tỏ với bạn cùng phòng của mình: “Lạc đà là loại động vật ăn cỏ, không thể tiêu hóa thịt được.”
Meo Meo: “Hừ... hừ...”
Tần Lộc đưa tay vỗ đầu nó một cái rồi nói: “Tuyệt đối không được.” Dứt lời, anh xoay người rời đi, trực tiếp ngó lơ ánh mắt không cam lòng của Meo Meo.
Mà bên này Lâm Diêu Chi vừa lên xe, cô đang lái trên đường thì chợt thấy một bóng người lén lút ở quanh nhà Tần Lộc, cuối cùng cô cũng nhớ ra người này là ai, đây không phải là học viên của Tần Lộc, Thạch Cốc Thu đó sao? Lúc trước cô và cô ta không hợp nhau lắm, sau khi bị Tần Lộc kéo gân một lần thì cô không gặp cô ta nữa, Lâm Diêu Chi tưởng cô ta biết khó mà lui, từ bỏ Tần Lộc rồi, nhưng sao lúc này có thể chạy đến gần nhà Tần Lộc được chứ? Hơn nữa hình như lần trước Lâm Diêu Chi cũng bắt gặp cô ta ở đây, không lẽ nhà cô ta cũng ở khu này?
Càng nghĩ càng thấy không bình thường, Lâm Diêu Chi ghi nhớ chuyện này trong lòng, quyết định mai đến câu lạc bộ sẽ nói với Tần Lộc, để tránh đến lúc đó xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
~~~Tác giả có lời muốn nói:Tay Tần Lộc dùng sức: Trông cậu ta dịu dàng lắm hả?Lâm Diêu Chi: Không... không... Có anh, anh thôi! Anh dịu dàng nhất!Tần Lộc: Câu này còn tạm được.Lâm Diêu Chi: Hu hu hu hu cái chân của tôi!