*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cơ mặt Nam Quảng lại một lần co rút.
Triều Văn viện, đây chính là toà trạch viện rộng rãi hào hoa xa xỉ nhất trong phủ.
Nghe nói hơn hai trăm năm trước, lúc Nam gia tiếp đãi hoàng đế tuần hành đã cố ý kiến tạo.
Ngay cả tấm biển kia cũng là do năm đó hoàn đế tự thân đề bút.
Trải qua những năm nay không ngừng tu sửa trùng kiến, cả toà trạch viện lớn đã trở lên phi thường tráng lệ.
Làm sao lại có thể để cho một đứa con nuôi ti tiện như vậy vào ở?
Nam Bảo Y sửng sốt một chút.
Nàng bất khả tư nghị nhìn sang Thưởng Tâm, lại bất khả tư nghị nhìn sang Tiêu Dịch, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thật tốt, nàng làm sao ở cùng quyền thần đại nhân đây?
Mà Dư Vị trong thời gian ngắn nhất, nghe ngóng rõ ràng phân tranh Nam Bảo Y cùng Nam Yên, cúi người bên tai Tiêu Dịch nói nhỏ vài câu.
Tiêu Dịch hững hờ thưởng thức chén trà, " Nam Yên cô nương nhìn có tri thức hiểu lễ nghĩa, chắc đã qua đọc sách."
Nam Yên khách khí cười cười, không đáp lại.
Con nuôi ti tiện mà thôi, còn không đáng để vào mắt.Vạn nhất cho hắn mấy phần sắc mặt tốt, khiến hắn lại bám vào mình, vậy coi như nguy rồi.
Nam Bảo Châu không quen nhìn bộ dạng cao cao tại thượng này của Nam Yên, nghển cổ âm dương quái điệu: " Cũng không? Vừa mới còn nói cần kiệm lấy đức, khuyên mọi người bớt ăn bớt mắc đâu!"
Tiêu Dịch môi mỏng khẽ nhấc " Nam Yên cô nương tất nhiên cần kiệm."
Nhìn như một câu tán dương, khiến lão phu nhân âm thầm nhíu mày.
Đều là nhân tinh cả ( người tinh ranh khôn khéo), nàng đối Nam Yên cười nói: " Đã là như vậy, nhà chúng ta không tiện ảnh hưởng tới việc cần kiện tiết kiệm lấy đức của ngươi, tránh khỏi làm hỏng phẩm chất tốt của ngươi.
Quý ma ma, phân phó hạ nhân, sau này phòng bếp không cần đưa thịt cá tới Cẩm Y các, mỗi ngày cơm rau dưa là đủ.
Lại phân phó váy áo đồ trang sức cái gì cũng tuyệt đối không cần đưa, nàng áo vải trâm gỗ mới có thể cao hứng."
Nam Bảo Y cười trộm.
Nàng lặng lẽ nhìn về phía Nam Yên.
Trên mặt thiếu nữ đều tím tái, da mặt run rẩy hết sức lợi hại.
Nàng tiến vào Nam gia vốn là vì phú quý, bây giờ trôi qua còn không bằng ở bên ngoài, cũng không tức chết mới lạ.
Nàng úp mặt vào lòng lão phu nhân, có chút thẹn thùng thỏ thẻ, " Tổ mẫu thương Kiều Kiều..."(ahr)
Lão phu nhân cưng chiều sờ sờ đầu nàng, trong mắt đều là ý cười.
....
Đồ đạc của Nam Bảo Y đặc biệt nhiều.
Từ lúc Cẩm Y các dời ra ngoài, rương hòm nhấc đi mãi không thấy cuối cùng.
Nha hoàn bà tử trong phủ đều nghẹn họng trân trối.
Trong đó bắt mắt nhất chính là đồ cưới mẫu thân để lại cho nàng.
Mẫu thân là đại tiểu thư nhà giàu sang, lúc trước gả tới mười dặm hồng trang, ròng rã một trăm hai mươi dương đồ cưới, tiện sát các cô nương trong Cẩm Quan thành.
Tổ mẫu cùng bá nương đều là người tốt, không động chạm đến đồ cưới của nàng, chỉ bảo Nam Bảo Y tự mình cất giữ, bởi vậy đồ cưới đều chồng chất trong khố phòng Cẩm Y các.
Nam Bảo Y ôm một chén tổ yến, ngồi dưới mái hiên nhìn bọn sai vạt chuyển đồ cưới.
Kiếp trước nàng coi Nam Yên như thân tỷ tỷ, Nam Yên khóc lóc kể lể với nàng Liễu thị xuất thân hèn kém không cho nàng được thể diện phong quang, thế là nàng thoải mái phân một nửa đồ cưới cho nàng ta.
Có thể Nam mơ ước, nào chỉ có riêng đồ cưới của nàng....
Thiếu nữ miệng ăn tổ yến, khoé miệng cong lên đầy mỉa mai.
"Muội muội."
Âm thanh mảnh mai bỗng nhiên vang lên.
Nam Yên sợ hãi rụt rè tựa phía sau cửa, cặp mắt khóc hồng hồng.
Nam Bảo Y mỉm cười, " Tỷ tỷ là đến tiễn ta?"
Nam Yên cầm khăn lau nước mắt, " Muội muội, ta biết ngươi sợ ta sau khi vào phủ sẽ cướp đi sủng ái của ngươi, cho nên mới đổ oan cho ta đẩy ngươi.
Nhưng ta cam đoan với ngươi, về sau ta nhất định coi ngươi là thân muội muội, tuyệt sẽ không đoạt bất kỳ vật gì của ngươi.
Ta thuở nhỏ lưu lạc bên ngoài lẻ loi hiu quạnh, mong ngươi đáng thương ta, không cần lại chán ghét ta có được hay không? Về sau trong phủ sẽ thêm một người yêu thương ngươi, chẳng lẽ không tốt sao?"
Nam Bảo Y không nhanh không chậm đem chén vàng nhỏ đưa cho Hà Diệp.
Nàng tiện tay từ trong rương đồ cưới lấy ra một cái cấm bộ* bạch ngọc, giơ lên để ánh nắng xuân chiếu vào, " Tỷ tỷ nhìn, cái này cấm bộ này có đẹp hay không?"
*( Cấm bộ*: Là một dạng trang sức thời xưa ở tq, dùng cho cả nam và nữ, làm từ nhiều chi tiết trang sức nhỏ xâu chuỗi bằng sợi tơ hoặc xích vàng xích bạc tạo thành.
Ban đầu để chặn tà áo bay.
Khi bước đi âm thanh phát ra thông thả êm tai, không hỗn loạn.
Nếu tiếng của câm bộ phát ra hỗn loạn ầm ĩ, người đó sẽ bị coi là thất lễ.)
*hình ảnh của cấm bộ.
Nam Yên nhìn lại.
Bạch ngọc ôn thuận sáng long lanh, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ.
Đồ vật của Nam Bảo Y, đều là cực tốt.
Nàng nắm chặt khăn tay, bộ dáng tươi cười không đến đáy mắt, " Đồ vật của muội muội, tự nhiên rất đẹp rất quý giá."
" Đáng tiếc, ta không thích."
Nam Bảo Y đem cấm bộ ném ra ngoài.
Bạch ngọc thượng hạng bị đập nát thành mảnh lớn mảnh nhỏ rơi trên mặt đất.
Nam Yên nhíu mày, đầy mắt đau lòng.
" Đồ ta không thích, dù là trong mắt người khác có đẹp, ta cũng muốn hủy nó."
Nam Bảo Y lười biếng đứng lên, " Cũng không còn sớm nữa, ta phải đi nhìn tiểu viện mới một cái, tỷ tỷ không cần tiễn."
Sau khi Nam Bảo Y đi, thị nữ không hiểu, " Tiểu thư, lời nói lại của Nam Bảo Y là có ý gì?"
Nam Yên hung hăng cắn môi dưới, " Còn có thể là ý gì, không phải là chỉ cây dâu mắng cây hoè?"
Chỉ là nàng không rõ, rõ ràng nàng đóng vai tỷ tỷ rất tốt, căn bản không ảnh hưởng tới Nam Bảo Y, vì cái gì mà lại có địch ý với nàng lớn như vậy?
Thị nữ thở dài, " Nam Bảo Y thật là độc ác, tỷ vào mình là đích nữ trong phủ liền khi dễ tiểu thư, nô tỳ cũng không nhìn được! Ông trời thật không công bằng, nữ hài tử xấu như vậy đều có thể có nhiều đồ cưới tốt, tiểu thư tâm địa thiện lương lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại cái gì cũng không có..."
Nam Yên nhìn chăm chú về phía hạ nhân nhấc đồ cưới như nước chảy, nhịn không được nổi lên đau xót.
Năm nay nàng đã mười ba tuổi, sở dĩ mẫu thân gấp gáp muốn gả tới Nam gia như vậy cũng là vì muốn cho nàng thân phận đích xuất danh chính ngôn thuận, để mưu sự một mối hôn nhân tốt.
Nhưng hôm nay xem ra, coi như có thể tìm được mối hôn sự tốt, nàng cũng không có nhiều đồ cưới như Nam Bảo Y.
Đợi tới khi nàng gả tới nhà chồng, người khác cũng sẽ xem nhẹ nàng.
Nàng tóm chặt khăn tay, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý kiến hay.
...
Nam Bảo Y tại cửa Triều Văn viện gặp Tiêu Dịch.
Thiếu niên mặc cẩm bào cổ tròn màu mực, khuôn mắt điệt lệ tuấn mỹ.
" Nhị ca ca!" Nàng ngọt ngào kêu một tiếng, " Sau này phải nhờ nhị ca ca chiếu cố nha!"
" Ồn ào." Tiêu Dịch lặng lẽ đối mặt.
Nam Bảo Y mặt mày cong cong, " Đều nói nhị ca ca văn thải nổi bật học thức uyên bác.
Ngươi giải thích giúp ta, cái Triều Văn viện, Triều Văn là có ý gì?"
Nam nhân đều thích được thổi phồng nịnh bợ, cũng thích trước mặt người khác hiện ra tài hoa của mình, nàng cảm thấy Tiêu Dịch cũng không ngoại lệ.
Tiêu Dịch liếc mắt nhìn tấm biển chằm chằm, cảm xúc trong mắt hắn phức tạp, nàng xem không hiểu.
Nửa ngày, hắn nhàn nhạt giải thích: " Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam."
Nam Bảo Y: " Là ý tứ Chỉ cần buổi sáng minh bạch đạo lý, dù ban đêm cũng không sợ chết sao?"
Tiêu Dịch mỉa mai: " cuộc đời một người, phải hiểu nhiều đạo lý lắm.
Nếu như minh bạch một cái đạo lý sẽ chết một lần, như vậy phải chết bao nhiêu lần?"
Nam Bảo Y trầm mặc.
Kiếp trước nàng phạm phải sai lầm không biết rõ lòng người, lúc hiểu được cũng đã là thời điểm sắp chết.
Có thể trùng sinh đúng là trời cao chiếu cố, đời người nơi nào có nhiều cơ hội làm lại từ đầu như vậy?
Một đời này, nàng phải thông minh đi lên phía trước.
Mắt phượng xinh đẹp dần dần ướt, nàng nhấc tay áo lau nước mắt, ngẩn khuôn mặt bánh bao trắng nõn, " Nhị ca ca, ngươi là người rất lợi hại, về sau ta sẽ theo ngươi học tập thật tốt, ngươi không cần chê ta phiền, có được hay không?"
「 I say, you light out everyday 」.