Bao nhiêu năm cùng Trương Diệu Dương xông pha trận mạc, chưa có cuộc chiến nào trên bàn rượu mà Cố Tiểu Khanh chưa từng kinh qua. Những ngày đầu bỡ ngỡ, cô nôn mửa đến mức cảm giác trời đất quay cuồng, thậm chí có khi mê man bất tỉnh. Nhưng càng về sau, công phu càng thâm hậu, mặc kệ nốc vào bao nhiêu lít rượu chỉ cần cô kịp thời nôn ra thì mọi việc đều ổn.

Cố Tiểu Khanh ngồi xổm bên vệ đường dốc hết lục phủ ngũ tạng nôn ra hết thảy. Rượu và bữa cơm tối văng tung tóe trên mặt đất, mùi rượu và cả thứ mùi tanh tưởi khó chịu xộc thẳng vào mũi mà nhìn cô cũng chật vật nhếch nhác chẳng kém. Nôn gần xong, cơ thể bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mất nước, cô mệt mỏi ngồi thở ra từng hơi yếu ớt.

Đúng lúc đang nghiêng người nhích ra xa chỗ vừa nôn một chút thì một chiếc khăn tay vuông vức bỗng nhiên xuất hiện chắn ngang tầm mắt. Cố Tiểu Khanh ngẩng cổ nhìn lên, trước mắt là những ngón tay thon dài đẹp đẽ, và lên trên nữa là khuôn mặt anh tuấn của Âu Lâm Ngọc.

Anh không biểu lộ cảm xúc cũng không nói câu gì nhưng nét mặt khá dịu dàng. Cô nhìn cánh tay vươn ra rồi cứ thế giữ nguyên vị trí, nhẹ nhàng đón lấy chiếc khăn tay lau sạch vết bẩn còn đọng trên khóe miệng.

“Còn đứng lên được không?” Âu Lâm Ngọc hỏi cô.

“Được.” Cố Tiểu Khanh gật đầu, chống hai tay vào đầu gối từ từ nâng người lên. Sau đó, cô cúi đầu đứng đối diện với Âu Lâm Ngọc.

Âu Lâm Ngọc nhìn cô gái đang ủ rũ trước mặt anh. Mới vừa rồi đường đường là anh hùng hào kiệt trên bàn rượu mà bây giờ trông chẳng khác nào đứa trẻ phạm lỗi chờ xử phạt, như thể hai con người khác nhau hoàn toàn. Anh thở dài nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn chút gì, trong bụng có bao nhiêu đồ ăn cô nôn hết rồi còn đâu.”

Cố Tiểu Khanh ngoan ngoãn theo anh lên taxi. Cả đoạn đường, Âu Lâm Ngọc chỉ im lặng quay mặt nhìn khung cảnh bên ngoài. Cố Tiểu Khanh thì không dám ngồi gần anh, cô giữ khoảng cách thật xa, nghiêng đầu tựa vào ghế.

Âu Lâm Ngọc dẫn Cố Tiểu Khanh đến một tiệm ăn. Tiệm này do người Quảng Đông mở, vốn nổi tiếng với các món cháo độc quyền có một không hai. Cửa tiệm không lớn nhưng rất sạch sẽ thoáng đãng. Vào giờ này, khách khứa đã vãn, trong tiệm rất yên tĩnh.

Âu Lâm Ngọc dắt cô vào chỗ ngồi, gọi một chén cháo hạt kê cho cô còn phần anh là cháo hải sản. Đến khi cháo được dọn ra, cảm giác xấu hổ đeo bám Cố Tiểu Khanh suốt từ lúc nãy đã tan biến. Cô cúi đầu nhẹ nhàng khuấy chén cháo hạt kê vàng tươi. Vừa húp một muỗng, hương vị thơm ngọt ấm nóng ngay tức khắc theo thực quản chảy xuống dạ dày trống rỗng giúp cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Bên kia, Âu Lâm Ngọc ngồi trầm mặc. Chén cháo hải sản trước mặt không hề vơi đi. Dường như, anh đang suy tư điều gì, tay cầm muỗng chậm rãi khuấy cháo cứ hết một vòng rồi lại một vòng.

Chợt anh lên tiếng: “Không hiểu nổi xã hội thời nay, muốn làm chuyện nghiêm chỉnh sao khó đến vậy chứ? Vừa phải bảy rẽ tám quẹo vừa phải bày lắm trò hề.”

Anh nói chuyện không đầu không đuôi nhưng Cố Tiểu Khanh vừa nghe đã hiểu. Cô nhỏ giọng đáp: “Hồ Tuyết Nham* nói đạo lý là thẳng, đường là khúc chiết.”

(*) Hồ Tuyết Nham (1823-1885) là thương gia giàu nhất Hàng Châu cuối thế kỷ 19. Từ một chân chạy việc, ông đã tạo dựng cho mình một vị trí không thể thay thế trong giới thương gia miền Giang Nam giữa thế kỷ XIX, sở hữu trong tay hàng loạt tiệm vàng, tiệm cầm đồ và đặc biệt là tiệm thuốc bắc Hồ Khánh Dư đường.

Âu Lâm Ngọc nhìn Cố Tiểu Khanh không chớp mắt một lúc lâu rồi bật cười thành tiếng: “Đúng đúng, đạo lý là thẳng, đường là khúc chiết. Tuy rằng sau này Hồ Tuyết Nham có kết cục không tốt, nhưng ông ta được xem là mẫu thương gia điển hình của Trung Quốc thời kỳ cận đại. Làm người nếu đã có chí lớn thì cũng nên thông suốt một số chuyện.”

Dứt lời, Âu Lâm Ngọc tựa hồ rất phấn chấn, anh múc muỗng cháo đưa vào miệng, tấm tắc khen: “Tiệm này mở hơn hai mươi năm, chủ tiệm đã qua mấy đời cha truyền con nối mà hương vị còn ngon thật.”

Cố Tiểu Khanh trước nay chưa từng thấy một Âu Lâm Ngọc như thế – vẻ mặt thư thái, nói năng thoải mái tự tại. Cô kín đáo nhoẻn miệng cười.

Âu Lâm Ngọc ăn được hai muỗng cháo thì ngẩng đầu nói với Cố Tiểu Khanh: “Tôi từng xem qua bản vẽ thiết kế của ra. Nói một cách khách quan thì, không thể gọi là có tư chất thiên phú, nhưng được ở chỗ chặt chẽ cẩn thận. Cô nghĩ sao về việc chuyển sang làm trợ lý hành chính cho tôi?”

Cố Tiểu Khanh ngồi thừ người ra mất một lúc nhưng câu trả lời vẫn là cái lắc đầu. Xưa giờ cô tự biết bản thân không phải tuýp người thông minh trí tuệ. Mặc dù công việc hiện tại không gặt hái được thành tích, tương lai chắc hẳn chẳng gây dựng được tiếng tăm như các kiến trúc sư khác, nhưng nghĩ kỹ, đây là việc cô thạo nhất, là vốn liếng để cô mưu sinh. Thế nên, cô chưa bao giờ có ý định từ bỏ.

Âu Lâm Ngọc thấy cô từ chối cũng không nói thêm câu gì, im lặng tiếp tục bữa ăn. Sau khi ăn uống thanh toán tiền xong xuôi, cả hai cùng ra ngoài tiệm đứng bên đường đón xe.

Khi đã yên vị trong xe, Âu Lâm Ngọc hỏi địa chỉ nhà Cố Tiểu Khanh. Cô thắc mắc nhìn anh, Âu Lâm Ngọc cười bất đắc dĩ, nói: “Chẳng lẽ đàn ông như tôi phải để cô đưa về tận nhà sao?”

Xe chạy thẳng một mạch về hướng nhà Cố Tiểu Khanh. Không khí trong xe yên ắng suốt đoạn đường. Khóe môi Cố Tiểu Khanh vẫn cong cong ẩn chứa nụ cười còn Âu Lâm Ngọc thì cúi đầu im lặng.

Xuống xe, Cố Tiểu Khanh quay lại hơi khom người nhìn Âu Lâm Ngọc ngồi trong xe, nói: “Cám ơn anh, tổng giám đốc Âu.” Âu Lâm Ngọc gật đầu nhẹ rồi dõi theo Cố Tiểu Khanh cho tới khi cô biến biến mất ngã rẽ cầu thang, con ngươi ánh lên vẻ thâm trầm khó đoán.

Cố Tiểu Khanh bước nhẹ nhàng lên lầu. Anh đã không còn xem cô như một nhân viên bình thường, ít ra, đã sẵn lòng trò chuyện cùng cô. Có lẽ, vì lý do này hay lý do khác nên có những người phải giấu mình dưới lớp vỏ ngụy trang. Tuy bề ngoài họ đối với nhau lạnh lùng là vậy, kỳ thực nóng hay lạnh, tốt hay xấu, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.

¤¤¤

Ngày Trương Diệu Dương kết hôn rơi vào hai mươi chín tháng một. Hôn sự an bày gấp gáp giữa những ngày cuối năm ngổn ngang bộn bề và lo toan. Cố Tiểu Khanh nhớ đến mẹ Trương, bệnh tình của bà hẳn đã chuyển biến theo chiều hướng xấu. Mẹ Trương bị thấp tim* nghiêm trọng, trước kia, Cố Tiểu Khanh thường lui tới nhà họ Trương. Kể từ ngày Trương Diệu Dương thổ lộ tâm tư, số lần cô ghé thăm dần dà cũng giảm dần.

(*) Thấp tim là bệnh viêm do một loại khuẩn gây nên làm tổn thương khớp, tim, thần kinh, da và chỉ để lại di chứng ở tim.

Hôn lễ được cử hành tại một khách sạn năm sao của thành phố C. Cố Tiểu Khanh gặp cô dâu chú rể ở cửa sảnh tiệc. Nét mặt Trương Diệu Dương bình thản, lãnh đạm thay vì vui mừng. Trái với anh, người con gái đứng bên cạnh luôn luôn nở nụ cười tươi tắn hạnh phúc. Mặc dù cô nàng trang điểm kỹ lưỡng và xúm xính trong bộ váy cưới lộng lẫy nhưng nét điềm tĩnh và thân hình nhỏ nhắn vẫn thấp thoáng hiện ra bên dưới tầng lớp màu sắc và vải vóc rạng ngời kiêu sa.

Thấy Cố Tiểu Khanh đến, Trương Diệu Dương chỉ nhìn lướt qua cô, khẽ nhếch môi cười rồi quay lại vẻ mặt nghiêm túc. Cố Tiểu Khanh sau khi chuyện trò vài câu và gửi tiền mừng thì đi vào sảnh tiệc.

Hôm nay Trương Diệu Dương xếp đặt năm mươi bàn tiệc rượu. Cố Tiểu Khanh đến khu vực bàn tiệc dành cho khách đàng trai, chọn một vị trí ở cạnh bàn ngồi xuống. Lúc này khá sớm nên khách khứa thưa thớt, rất nhiều bàn còn chỗ trống.

Đang quan sát xung quanh, Cố Tiểu Khanh chợt thấy Âu Lâm Tỷ bước vào. Bộ complet đen tuyền kết hợp với đôi giày da mềm mại, vẫn phong cách ăn mặc thu hút, thanh lịch và sang trọng như thế. Âu Lâm Tỷ đứng ở cửa nhìn một lượt, cuối cùng bắt gặp ánh mắt của Cố Tiểu Khanh đang hướng tới từ một góc xa của đại sảnh. Anh lập tức cười rạng rỡ, bước chân nhanh nhẹn khoan thai tiến về phía cô. Chỉ đi một đoạn đường từ cửa đến bàn Cố Tiểu Khanh ngồi mà anh đã hấp dẫn vô số ánh nhìn.

Cố Tiểu Khanh bất giác buồn cười nghĩ: “Anh cứ việc cải trang đi.”

Âu Lâm Tỷ đứng trước mặt Cố Tiểu Khanh, săm soi cô từ đầu đến chân rồi kết luận: “Anh bảo này Cố Tiểu Khanh, sao em vẫn xấu thế hả, đám cưới người ta sao không mặc đẹp một chút?”

Chính vì hôn lễ của Trương Diệu Dương cô mới ăn vận giản dị, cố ý chọn trang phục màu xám nhạt đơn điệu. Bị Âu Lâm Tỷ châm chọc, Cố Tiểu Khanh cũng lười chấp nhặt. Cô quay đầu nhìn chỗ khác xem như không quen biết.

Âu Lâm Tỷ không vì vậy mà nản lòng. Anh tỉnh bơ ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, lấy điện thoại ra chơi game. Càng về sau bàn càng đông, đa phần những người đến là bạn học của Trương Diệu Dương, hầu như Cố Tiểu Khanh không nhận ra người nào trong số họ. Mọi người gặp nhau chào hỏi vui vẻ, trong khi Âu Lâm Tỷ nãy giờ cắm cúi vào chiếc điện thoại, chưa một lần ngẩng đầu nói chuyện với ai.

Không khí tiệc cưới ồn ào náo nhiệt. Trương Diệu Dương uống rất nhiều rượu, cơ bản anh đều đón nhận tất cả những ly rượu đưa tới. Suốt buổi, anh nhất quyết không nhìn đến Cố Tiểu Khanh. Dĩ nhiên cô biết, thời khắc này anh không những oán cô mà còn hận chính bản thân mình.

Một lát sau, Cố Tiểu Khanh thấy mặt Trương Diệu Dương đỏ bừng, chân đứng nghiêng ngã không yên. Cô thấp thỏm nghĩ, giờ còn ngồi ở đây, ngộ nhỡ Trương Diệu Dương không khống chế được bản thân làm ra chuyện gì xấu hổ thì biết làm sao. Cho nên thừa dịp họ còn chưa qua đến bàn này mời rượu, cô nhanh chân len lén chạy ra ngoài.

Bên ngoài khách sạn, ánh nắng mùa đông vẫn lười biếng chưa muốn ló dạng, bầu trời cao rộng bao la một màu xanh thắm. Cố Tiểu Khanh ngửa đầu thở ra một hơi. Cô bước chầm chậm trên vỉa hè, chưa ăn được bao nhiêu nhưng không thấy đói. Cổ họng có chút khô rát, cô đến sạp báo mua cho mình một chai nước.

Cố Tiểu Khanh đang trả tiền thì nghe tiếng còi xe hơi vang lên phía sau. Ngoảnh lại thấy Âu Lâm Tỷ ngồi trong xe nhìn cô cười hì hì.

Cố Tiểu Khanh đứng yên tại chỗ, mở nắp chai uống một ngụm nước.

Âu Lâm Tỷ lớn tiếng gọi: “Cố Tiểu Khanh, đi nào, anh chở em đi chơi!”

“Thôi, tôi không đi.” Cố Tiểu Khanh lắc đầu, chân cắm rễ trên mặt đất.

Âu Lâm Tỷ thất vọng, khóe miệng xuôi xị. Anh ló đầu ra nói tiếp: “Định nhờ em một việc, được không?”

“Chuyện gì vậy?” Cố Tiểu Khanh lơ đễnh hỏi.

“Sắp Tết phải không? Anh muốn ra chợ hoa mua chút cây cỏ bông hoa về trang trí trong nhà. Em đi theo chọn giúp anh nhé.”

Cố Tiểu Khanh vẫn do dự không nhích một bước. Âu Lâm Tỷ ráng tiếp tục thuyết phục: “Đi đi mà, hôm nay cuối tuần, giờ em về chẳng phải rảnh rang không có việc gì làm sao?”

Cố Tiểu Khanh cân nhắc một chút rồi quyết định đi qua ngồi vào xe Âu Lâm Tỷ. Thành công “dụ” được cô lên xe, Âu Lâm Tỷ cười toe toét.

Chợ hoa nằm ở ngoại thành thành phố C, khi họ đến nơi đã là một giờ sau. Còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, trong chợ người mua kẻ bán tấp nập. Rất tự nhiên, Âu Lâm Tỷ nắm tay Cố Tiểu Khanh dẫn vào chợ. Cô lại ngại chen lấn giữa dòng người đông đúc nên để mặc anh dắt đi.

Họ theo dòng người chậm rãi tiến về phía trước. Âu Lâm Tỷ chưa mua gì, Cố Tiểu Khanh chỉ thấy anh rẽ vào hàng nọ, tấp vào hàng kia, hễ thấy cái gì lạ mắt liền đến gần hỏi giá. Đi được một đoạn, Âu Lâm Tỷ lúc này xem đã nhiều, hỏi cũng không ít nhưng mua thì không. Tuy vậy, Cố Tiểu Khanh vẫn kiên nhẫn theo anh đi loanh quanh.

Sau cùng, Âu Lâm Tỷ dừng chân ở một cửa hàng, anh tỏ ra đặc biệt hứng thú với một cây tắc lớn, vòng quanh ngắm nghía mấy lượt. Cây tắc này quả thật hình dáng rất đẹp. Chiều cao khoảng một đầu người, trên cây những trái tắc tròn trĩnh mọc sai trĩu cành, nhìn từ xa chẳng khác nào một khối vàng rực rỡ.

Âu Lâm Tỷ vừa hỏi thăm giá cả, ông chủ cửa hàng tức thì nói ra một con số. Cố Tiểu Khanh mặc dù không rành rẽ chuyện cây cảnh này lắm nhưng cô đoán được ông ta rõ ràng đang nói nhăng nói cuội. Nhìn lại y phục trên người Âu Lâm Tỷ, cô hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Cố Tiểu Khanh đứng một bên không định xen vào. Cô “xấu bụng” nghĩ, Âu Lâm Tỷ giàu mà, có bị người ta gạt tiền chắc anh cũng chẳng mấy bận tâm.

Thực tế chứng minh, Cố Tiểu Khanh đã đánh giá thấp Âu Lâm Tỷ.

Ngược hẳn với suy đoán của Cố Tiểu Khanh, anh cực kỳ bận tâm. Âu Lâm Tỷ hiên ngang đứng tại chỗ cò kè mặc cả với chủ hàng, quyết không sờn lòng. Từ cái giá 1500 cao chót vót anh thẳng tay trả xuống còn 500, chủ hàng tất nhiên mặc kệ. Tốt thôi, anh tiếp tục khua môi múa mép, bày ra đủ thứ trò. Trước cảnh một quý công tử hòa hoa phong nhã “trình diễn” giữa phố chợ nhộn nhịp, số người tụm vào ngóng chuyện lúc càng đông. Ông chủ đã không buôn bán được lại còn rước thêm phiền phức vào người.

Rốt cuộc, ông ta xuống nước nhượng bộ: “500 tôi không bán được, vậy đi, tôi để cho ông anh giá nhập hàng 800. Ông anh xem được thì mua, không thì thôi. Phiền ông anh đừng ở đây cản trở tôi làm ăn nữa.”

Âu Lâm Tỷ bấy giờ mới vui sướng đồng ý. Anh hỏi ông ta có giao hàng hay không, ông ta đáp có thể tìm người giao nhưng anh phải chịu phí chuyên chở. Âu Lâm Tỷ lẹ làng hồ hởi gật đầu.

Chủ hàng bấm điện thoại gọi người chuyên chở. Chẳng mấy chốc, một lái xe gắn máy ba bánh nhanh chóng chạy tới. Nhìn vẻ lam lũ của anh ta đủ hiểu cuộc sống bươn chải dưới đáy xã hội khổ cực đến mức nào. Anh ta nhảy xuống khỏi xe, vặn cổ tay đi đến trước mặt họ, hỏi: “Ông chủ muốn chở hàng hả?”

Âu Lâm Tỷ mượn chủ hàng giấy bút ghi địa chỉ đưa lái xe, hỏi: “Chở chậu tắc này đến đây bao nhiêu tiền?”

Lái xe nói: “250.”

Cố Tiểu Khanh cười nhẹ ra tiếng, đinh ninh Âu Lâm Tỷ sẽ ra tay “cắt xén” một phen. Ai ngờ, anh vui vẻ ưng thuận ngay: “Được.”

Cố Tiểu Khanh không khỏi ngạc nhiên nhìn anh. Lái xe kia nghe xong sung sướng ra mặt, Âu Lâm Tỷ đưa tiền, anh ta tức thì phấn khởi tràn trề ôm cây tắc lên xe rồi reo hò nổ máy chạy đi.

Cố Tiểu Khanh tò mò hỏi Âu Lâm Tỷ: “Sao anh vui vậy?”

Âu Lâm Tỷ quay lại trả lời một câu đơn giản: “Bọn họ kiếm tiền không dễ dàng gì.”

Cố Tiểu Khanh nói: “Ừ, cuộc sống bây giờ, những người nghèo khổ cùng cực, không được học hành đến nơi đến chốn muốn kiếm được đồng tiền quả thật khó khăn.”

Âu Lâm Tỷ bỗng nhiên xen vào cắt ngang tâm trạng bùi ngùi của Cố Tiểu Khanh: “Sao đây, thấy anh là người tốt chứ gì?” Giọng điệu vênh vang tự đắc. Con người này thật là, Cố Tiểu Khanh không còn lời nào để nói.

Sau đó, họ không mua gì cho đến khi đi ngang qua cửa hàng bán cá cảnh. Âu Lâm Tỷ muốn mua một đôi cá hôn môi*, Cố Tiểu Khanh ở bên cạnh khuyên anh: “Nuôi con cá này phiền phức lắm.”

Nào ngờ Âu Lâm Tỷ nhìn cô nói: “Ai nói anh nuôi, đây là anh mua tặng em.”

“Này! Tôi không nhận đâu, cá cảnh nhiệt đới thì tôi biết nuôi thế nào, với lại trong nhà tôi đâu có bể cá?” Cố Tiểu Khanh vội vàng xua tay từ chối.

Âu Lâm Tỷ im lặng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có vẻ tức giận. Thế là, Cố Tiểu Khanh đành đầu hàng: “Thôi thôi, tôi nuôi, được chưa?” Có thế chứ, Âu Lâm Tỷ cười hài lòng. Anh mua một bể cá xinh xắn, một cái nhiệt kế và một cặp cá hôn môi. Trên đường ra khỏi chợ anh còn mua thêm một bó mãn thiên tinh* rất lớn, lớn đến nỗi che khuất tầm nhìn của Cố Tiểu Khanh.

(*) Mãn thiên tinh – sao đầy trời – còn gọi là hoa baby.

Xe về đến dưới nhà Cố Tiểu Khanh vào lúc hoàng hôn. Cố Tiểu Khanh bước xuống xe, trong tay lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ. Chào tạm biệt Âu Lâm Tỷ xong, cô cẩn thận ôm bể cá lên lầu. Phía sau Âu Lâm Tỷ lớn tiếng gọi giật lại: “Cố Tiểu Khanh!”

Cố Tiểu Khanh khó hiểu nhìn anh.

“Em có biết ý nghĩa của mãn thiên tinh không?” Âu Lâm Tỷ chống cửa xe hỏi cô. Cố Tiểu Khanh lắc đầu.

“Về tra Baidu nhé.” Nói rồi liền phóng xe đi mất.

Lên nhà, Cố Tiểu Khanh sắp đặt bể cá đâu đó ổn thỏa rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa.Mọi chuyện xong xuôi, cô mới ngồi xuống mở máy tính, truy cập trang Baidu, gõ từ khóa: “Ý nghĩa mãn thiên tinh.”

Hai chữ “Đợi chờ” hiện ra. Cô ngồi trước máy tính thật lâu không nói nên lời. Một lát sau, cô quay đầu nhìn đôi cá hôn môi trong bể, buông tiếng thở dài bất đắc dĩ.