Khi Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển ra khỏi trường trung học Số một thì cũng đã hơn tám giờ tối.

Vừa ra khỏi cửa Đông chưa được mấy bước thì Đinh Thiển nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang khởi động máy cách đó không xa, sau đó chậm rãi lái đến trước mặt cô.

Chiếc xe dừng lại, Lưu Mậu Sinh bước ra từ bên cạnh ghế lái.

“Cô Đinh.”

Lưu Mậu Sinh đứng yên bên cửa xe, khẽ gật đầu về phía Đinh Thiển đang sững sờ ở đó.

“Chú Lưu, sao chú lại ở đây?”

Đinh Thiển bất lực hỏi.

“Cô Đinh, tôi vừa đặc biệt xin ý kiến của chủ tịch Phương.” Tầm mắt của Lưu Mậu Sinh như vô tình liếc về phía Cố Cảnh Sâm, dừng lại một lúc trên gương mặt không rõ cảm xúc kia rồi lại quay về phía Đinh Thiển, “Theo yêu cầu của chủ tịch Phương thì bọn tôi chờ ở ngoài ba cổng trường đang mở đợi đưa cô Đinh về, thuận tiện đưa…”

Ông ngừng lại, ánh mắt tỏ ý mình đang nhìn người đàn ông bình tĩnh bên cạnh Đinh Thiển.

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ý cười hờ hững lướt qua con ngươi đen láy——

“Cố Cảnh Sâm.”

Lưu Mậu Sinh dời mắt, nói tiếp lời vừa nãy chưa nói xong: “Nhân tiện, tiễn cậu Cố về luôn.”

Khuôn mặt của Đinh Thiển hơi sa sầm lại trước thái độ rõ ràng là không hề lịch sự của Lưu Mậu Sinh với Cố Cảnh Sâm.

Cô rất muốn kéo Cố Cảnh Sâm xoay người rời đi, nhưng cô cũng biết rằng nếu Lưu Mậu Sinh báo cáo sự thật với cha cô thì hành động như vậy của cô sẽ khiến ấn tượng của bố về Cố Cảnh Sâm không tốt mấy.

“…”

Đinh Thiển mím môi, vẻ mặt rất khó coi, sau khi dừng lại một lúc thì cô đưa mắt nhìn Cố Cảnh Sâm.

“Khi nào anh lên máy bay thành phố Q?”

Cố Cảnh Sâm nhìn đồng hồ.

“Mười một giờ bốn mươi.”

“Anh vội vậy sao?” Đinh Thiển khẽ cau mày.

Cố Cảnh Sâm nghe xong thì nhướng mày, nở nụ cười: “Muốn anh ở lại thành phố Q với em mấy ngày nữa sao?”

Đinh Thiển nhìn Lưu Mậu Sinh đầy chột dạ, sau khi chắc chắn rằng đối phương không nghe thấy gì thì cô mới hạ thấp giọng oán hận.

“Nhưng ngày mai em phải trở lại thành phố T rồi… Hơn nữa công việc chụp ảnh bên kia của anh chắc bận lắm phải không?”

Cố Cảnh Sâm đưa tay lên một cách đầy bất lực và tiếc nuối, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô gái.

“Đúng là có hơi bận.

Thật sự anh không muốn đi..

Chỉ muốn về thành phố T với em thôi.”

“…”

Hai má Đinh Thiển hơi đỏ, cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc ;Không sao cả’, “Ầy/… Công việc quan trọng, vậy em đưa anh ra sân bay nhé.”

Ánh mắt Lưu Mậu Sinh lạnh lẽo nhìn bàn tay đang đặt trước trán của Đinh Thiển, như thể ông có thể dùng ánh mắt ấy khoan một lỗ lên bàn tay đó vậy.

Nếu không phải vì phép xã giao, có lẽ ông đã đi tới vỗ vào cái bàn tay kia rồi.

Khi ánh mắt của Đinh Thiển đảo qua, trùng hợp chạm phải mắt của Lưu Mậu Sinh, vẻ mặt của cô hơi lạnh lùng.

“Chú Lưu.”

“…”

Lưu Mậu Sinh cụp mắt, ra hiệu về phía cửa xe.

“Cô Đinh, cậu Cố, mời lên xe.”

Lúc này Đinh Thiển mới rũ bỏ ánh mắt lạnh lùng ấy đi, bước về phía chiếc xe.

Sau khi Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm lên xe, Lưu Mậu Sinh gọi hai chiếc xe kia rồi bảo một trong hai chiếc xe kia đến trước bãi đổ xe để đi cùng ông ta.

Đinh Thiển ngồi ở ghế sau cau mày khi nghe lời dặn dò của Lưu Mậu Sinh.

“Chú Lưu, chú gọi chiếc xe đó làm gì?”

“Thời gian không còn sớm nữa, cô Đinh.” Lưu Mậu Sinh cúp máy, “Cô nên về khách sạn nghỉ ngơi, về phần cậu Cố, đương nhiên tôi sẽ đưa cậu ấy ra sân bay, nên cô không cần lo lắng.

Ngay khi những lời này vừa phát ra, Cố Cảnh Sâm vẫn còn chưa có phản ứng gì thì vẻ mặt của Đinh Thiển đã lập tức trở nên lạnh lùng hẳn——

“Anh ấy là bạn của tôi, không cần chú Lưu phải bận tâm đến việc sắp xếp việc đón đưa như thế nào.”

Giọng điệu của Lưu Mậu Sinh vẫn rất dịu dàng, nhưng cách dùng từ lại không hề nhẹ nhàng.

Ông ta quay đầu nhìn Đinh Thiển: “Cô Đinh, cô nên biết rằng chuyện này không phải là mối bận tâm của tôi.”

“…”

Đinh Thiển cứng họng.

Tất nhiên cô biết rằng nếu không có yêu cầu trực tiếp của bố mình thì Lưu Mậu Sinh sẽ không bao giờ có những lời nói và việc làm không lịch sự như vậy với Cố Cảnh Sâm.

Nhưng vì cô biết nên Đinh Thiển mới tức giận.

Cô quay người tìm điện thoại di động trong túi xách.

“Em định làm gì vậy?”

Hiếm khi thấy giọng điệu của Đinh Thiển lại khó nghe đến thế: “Tôi gọi điện thoại cho bố, tự mình nói với ông ấy–“

Chỉ mới nói được một nửa thì Đinh Thiển đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra rằng câu hỏi vừa rồi không phải Lưu Mậu Sinh hỏi, mà là của Cố Cảnh Sâm đang ngồi bên cạnh cô.

Lúc này Cố Cảnh Sâm đưa tay ra, trước sự sững sờ trong đôi mắt hơi nhướng lên của Đinh Thiển, anh kéo bàn tay cô ra khỏi túi xách, sau đó cầm chặt tay cô.

Khóe môi anh hơi nhếch lên rồi cúi người, cằm chỉ cách một bên tai Đinh Thiển vài cm.

Một giọng nói dịu nàng và trong trẻo nhẹ nhàng gõ vào màng nhĩ của Đinh Thiển–

“Đừng vì anh mà tức giận với bác trai.”

Giọng nói trầm thấp của Cố Cảnh Sâm mang theo ý cười, con ngươi đen hơi cụp xuống, cảm xúc ấm áp bên trong như muốn nhấn chìm người ta vậy.

“Anh luôn mong rằng những gì anh có thể mang đến cho em sẽ luôn là những cảm xúc tích cực và đẹp đẽ ..

Như vậy anh mới cảm thấy bản thân mình đứng ở bên cạnh em không chỉ là điều may mắn của anh, mà em cũng thế.”

Đinh Thiển chớp mắt: “Nhưng em muốn đưa anh ra sân bay.”

“Em cứ đứng tại đó, còn anh lại chủ động rời đi…”

Cố Cảnh Sâm lắc đầu, “Anh không thích cảnh tượng đó chút nào.

Tụi mình sẽ tách ra ở chỗ dừng xe tiếp theo, mỗi người đi đến địa điểm của mình, sau đó ngồi trong xe nghĩ đến cuộc gặp tiếp theo… Được không?”

Đinh Thiển suy nghĩ một lúc, chiếc cằm đang hơi bạnh ra khẽ thả lỏng, đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng hơi cong lên.

“Dạ được.”

“…”

Lưu Mậu Sinh ngồi trên ghế phụ thở dài bất lực sau khi nghe toàn bộ câu chuyện.

Ông ta có cảm giác–

Tạm thời không nói đến chuyện chủ tịch Phương định làm kế tiếp có thể thành công hay không, nhưng quá trình này cũng còn phải trải qua một chặng đường dài.

======

Đinh Thiển trở lại nhà họ Phương vào khoảng ba giờ chiều ngày hôm sau.

Đợi người giúp việc Philippines xách vali lên thì Đinh Thiển hỏi: “Bố tôi có nhà không?”

Người giúp việc Philipines gật đầu: “Ông chủ đang ở phòng khách ạ.”

Thế là Đinh Thiển đi vào nhà.

Trong phòng khách ngoại trừ bố Phương thì vẫn còn hai người, hai người đó Đinh Thiển đều quen biết.

Đó là Chu Trác và Kiều Nhiễm.

Chu Trác nhìn thấy Đinh Thiển gõ cửa đi vào thì lập tức đứng lên.

“Tiểu Thiển về rồi sao?”

Đinh Thiển giật mình.

Đinh Thiển đã không gặp Chu Trác trong hai tháng, từ cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ ở tiệm cà phê lần trước.

Xem ra đối với Chu Trác, lần tranh cãi khiến cô vô cùng để ý đó không phải là cái hố không thể vượt qua được.

Ít nhất lúc này biểu cảm Chu Trác nhìn cô rất thoải mái tự nhiên, không hề thay đổi so với lúc trước.

“… Anh Trác, chị Kiều.”

Đinh Thiển khẽ mím môi, lần lượt gật đầu với Chu Trác và Kiều Nhiễm.

Sau đó, cô quay sang bố Phương, trong mắt vẫn còn chút khó chịu mà chỉ có hai bố con có thể truyền đạt, “Bố, con về rồi.”

Phương Chi Hải thấy rõ thái độ thờ ơ của Đinh Thiển đối với Chu Trác khiến nhất thời trong lòng ông cảm thấy hơi phức tạp, nhưng ông vẫn không nói gì mà chỉ về chiếc ghế sô pha trống bên cạnh mình.

“Tiểu Thiển, con có mệt không? Qua đây ngồi một lát đi.”

Ánh mắt Đinh Thiển lướt qua Chu Trác, cuối cùng dừng lại, sau đó cô lắc đầu.

“Con không làm phiền mọi người nữa, con về phòng nghỉ ngơi.”

Chu Trác muốn nói gì đó nhưng Đinh Thiển đã xoay người đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ của mình.

“…”

Chu Trác hơi mất mát ngồi xuống ghế lại.

Còn Phương Chí Hải cũng khẽ thở dài, không nhìn về phía cầu thang nữa.

Việc đầu tiên Đinh Thiển làm sau khi trở về phòng chính là lấy điện thoại và kiểm tra chuyến bay của Cố Cảnh Sâm, khi cô chắc chắn rằng máy bay đã hạ cánh ở điểm đến vào một tiếng trước thì không kiềm được khẽ cong môi.

Cô nhấn vào danh bạ rồi bấm vào một số điện thoại.

Nhưng chỉ vài giây sau khi gọi đi, Đinh Thiển đã hối hận.

Cô vội vàng cúp điện thoại, do dự vài giây sau đó mới chuyển sang màn hình tin nhắn.

Nhưng mà cô chưa kịp gửi tin nhắn hỏi thăm thì điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.

Người gọi là Cố Cảnh Sâm.

Đinh Thiển vội vàng trả lời điện thoại, “Sao anh lại gọi điện cho em vậy? Anh không nghỉ ngơi sao?”

Tuy giọng điệu hơi nóng nảy nhưng chút vui vẻ không kiềm chế được kia đã bị lộ ra hết.

Trong điện thoại, Cố Cảnh Sâm cười khẽ.

“Chưa đợi được điện thoại của em thì sao anh có thể nghỉ ngơi được đây?”

“…”

Hai má của Đinh Thiển ửng đỏ, chỉ là lúc này hai người đang cách nhau nửa vòng trái đất nên cô cũng to gan hơn nhiều —-

“Đàn anh Cố, sao em phát hiện gần đây anh càng ngày càng biết dỗ người khác thế? Lúc trước anh có như thế đâu.”

“Đây phải phải là dỗ,” Cố Cảnh Sâm cười trả lời, “Anh chỉ làm theo trái tim mình, cứ thế bày tỏ thôi.”

“…”

“Về lý do tại sao gần đây mới bắt đầu thì có lẽ là bởi vì cuối cùng anh cũng đã tìm thấy người có thể khiến anh có thể bày tỏ được cảm xúc của mình rồi?”

“…”

Những câu nói của Cố Cảnh Sâm khiến Đinh Thiển không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng chỉ biết ưu sầu nhảy lên chiếc giường lớn mềm mại, sau đó lăn một vòng vào chăn.

“Em cũng đừng kiềm chế quá đấy.”

Cố Cảnh Sâm cười trêu ghẹo cô.

Mái tóc xoăn màu hạt dẻ hơi lộn xộn, Đinh Thiển đột nhiên dừng lại và ngồi bật dậy, “Có phải anh lắp camera giám sát trong nhà em không?”

“… Trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy.”

Cố Cảnh Sâm bật cười, “Em về đến nhà rồi sao?”

“…… Dạ vâng.”

Đinh Thiển buồn bực hừ một cái.

“Em không cãi nhau với bác trai chứ?”

“Dạ không.” Đinh Thiển lắc đầu, sau đó nhớ ra đối phương không thấy được, bèn ngượng ngùng dừng lại ồi vén mấy sợi tóc trước trán đang che tầm mắt sang bên.

“……Ngôi sao nhỏ.”

Cố Cảnh Sâm thở dài, “Có phải em đã quên hết những gì anh nói rồi không?”

“…” Đinh Thiển cầm mấy sợi tóc đó rồi kéo xuống trước đôi mắt hạnh xinh đẹp, “Em không có.”

“Vậy em còn bằng mặt không bằng lòng không?”

Đinh Thiển im lặng một hồi, nhỏ giọng nói: “Chỉ là em không thích ông ấy bắt nạt anh.”

Bên kia điện thoại im lặng, hai giây sau, người đàn ông không kìm được bật cười thành tiếng.

“Sao em lại đáng yêu như thế chứ?”

Đinh Thiển thấy cô đang bất bình thay cho anh, thế mà anh lại còn đi trêu ghẹo cô như thế, bèn khịt mũi một cái.

“… Anh đáng yêu thì có.”

Phải mất một lúc lâu Cố Cảnh Sâm mới có thể ngừng cười được.

Anh cười đến mức giọng cũng khàn đi, “Tiểu Thiển, anh là bạn trai của em, đồng thời cũng là người trưởng thành có mọi quyền công dân.

Anh hi vọng ngoài việc em tin tưởng anh ‘Chung thuỷ một lòng một dạ’, thì cũng phải tin tưởng vào năng lực đối mặt với áp lực và xử lí mọi việc của anh hơn một chút— Có được không em?”

Đinh Thiển im lặng một lúc rồi khẽ ừ một tiếng.

Cố Cảnh Sâm cười khẽ, “Vậy bây giờ em có muốn suy nghĩ một chút về việc làm sao để xin lỗi bác trai vì sự thiếu lễ phép của mình lúc nãy chưa?”

“…”

Đinh Thiển nghĩ lại thái độ vừa rồi của mình, sầu não gật đầu, “Vậy được rồi, em sẽ đi xin lỗi… Anh nghỉ ngơi sớm đi, chú ý sức khỏe anh nhé.”

Cố Cảnh Sâm cười đồng ý.

“Em cũng vậy, đồng thời phải giữ tâm trạng vui vẻ… Anh không muốn lần sau quay lại thì lại thấy ngôi sao nhỏ của anh biến thành quả mướp đắng đâu.”

“… Anh mới là quả mướp đắng ấy.”

Cuối cùng Đinh Thiển cũng cười, sau đó cô và Cố Cảnh Sâm tạm biệt nhau rồi cúp điện thoại.

Đinh Thiển ngồi trên giường tự mình kiểm điểm một lúc rồi bước xuống giường.

Lúc gặp người giúp việc người Philippines ở ngoài cửa, Đinh Thiển hỏi: “Khách về chưa?”

Người giúp việc người Philippines đáp lại: “Cậu Chu Trác đã đi rồi.

Còn cô Kiều vẫn ở lại với chủ tịch Phương.”

Đinh Thiển gật đầu, mỉm cười với người hầu người Philippines rồi bước xuống lầu.

Sau khi xuống lầu, lúc đi đến bên ngoài phòng khách, Đinh Thiển vừa giơ tay gõ cửa thì nghe thấy một giọng nữ thút thít truyền ra từ bên trong——

“Chủ tịch Phương….

Tôi không muốn giành Chu Trác với Tiểu Thiển… Tôi cũng nhận thức rất rõ vị trí của mình!”