Edit: Hinh

Bàn tay của Phó Nhất Ngôn quá giống E thần, phải nói là giống y như đúc.

Hứa Thanh Hoan đã xem livestream của E thần vô số lần, biết rõ từng chi tiết trên tay E thần, khớp xương lớn nhỏ rõ ràng, ngón tay thon dài, ba ngón tay cầm bút sẽ cách ngòi bút một chút, ngón út đè giấy lại, thậm chí cả móng tay được cắt tỉa gọn gàng của anh.

Khóe mắt Phó Nhất Ngôn chú ý đến tầm mắt và bộ dáng sửng sốt của cô, anh hơi nhíu mày, nhưng lại lướt qua ngay.

Phó Nhất Ngôn còn chưa giải xong, anh đứng dậy, xoa xoa đầu cậu nhóc béo, ”Chị gái này cũng học giỏi lắm, lần trước còn được hạng nhất cả năm nữa, để chị ấy dạy em nhé?”

Cậu nhóc béo dời tầm mắt về phía Hứa Thanh Hoan, ”Chị ơi, có thể dạy em không ạ?”

”… Có thể.

Hứa Thanh Hoan đi đến, cầm bút lên giảng bài cho cậu nhóc béo, khi cúi người viết chữ, cô hơi quay đầu lại nhìn Phó Nhất Ngôn, lúc này anh đang lùi lại tựa vào giá sách, lật xem cuốn sách tiếng Pháp.

Trong đầu Hứa Thanh Hoan giờ đây toàn hồ nhão, đề bài của học sinh trung học cũng không xem vào, cứ như thấy quỷ mà lắc đầu liên tục, sao Phó Nhất Ngôn có thể là E thần chứ?

Tên siêu nói dối sao có thể là E miêu dịu dàng được?

Hứa Thanh Hoan tập trung lại, đọc đề rồi giảng cho cậu nhóc béo.

Đối với Lâm Miểu mà nói, nhà sách là nơi cực kỳ nhàm chán, cô nàng buồn tẻ hỏi Phó Nhất Ngôn, ”Cậu học tiếng Pháp à?”

Vẻ mặt Phó Nhất Ngôn thản nhiên: ”Không có.

Lâm Miểu kinh ngạc, ”Vậy cậu đọc cái gì?”

Phó Nhất Ngôn nâng tay lật sách, không ngẩng đầu hỏi: ”Nếu một ngày, cậu ở nhà xem sách 12 cung hoàng đạo, thì tại sao?”

Lâm Miểu buồn bực gãi đầu, ”Bởi vì muốn có thêm kiến thức, vậy cái này… A, ồ.

”Ừm.

”…”

Cận Tu chọn nướng BBQ ngoài trời, địa điểm là cạnh hồ nước, đánh bài, uống rượu, câu cá, xích đu đều có, hồi bọn họ còn lớp 11 đã từng đến đây một lần, chơi rất vui, có điều nơi này không nằm trong tuyến đường xe buýt chạy, ba người Hứa Thanh Hoan cùng nhau gọi xe đi đến.

Sau khi lên xe, Hứa Thanh Hoan thấy đội mũ không thoải mái nên lấy xuống, mềm nhũn như không xương dựa vào vai Lâm Miểu, có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng Phó Nhất Ngôn ở ghế phó lái.

Chỉ là giống tay thôi nhỉ?

Hay thật sự là cùng một người?

Không thể trùng hợp vậy chứ?

Lúc gần đến hồ nước, Hứa Thanh Hoan gọi điện thoại cho Kim Dần Lộ kêu cậu ta ra đón bọn họ, hồ nước rất lớn, tuy rằng đã đến nhưng cũng không rõ lần này bọn họ làm ở đâu.

Sau khi đến hồ nước, người đón là Cận Tu.

Cận Tu nhìn Hứa Thanh Hoan và Lâm Miểu xuống xe trước, cất bước chân nhẹ nhàng đi qua đó, rồi mới nhìn thấy Phó Nhất Ngôn bước xuống từ ghế phó lái, lồng ngực cậu lập tức phập phồng.

Cận Tu lấy hai chai nước ra, đưa cho Hứa Thanh Hoan và Lâm Miểu, ”Sao các cậu lại đến cùng nhau vậy?”

Hứa Thanh Hoan vừa định nói chuyện, Phó Nhất Ngôn đã đi đến, nhã nhặn thanh lịch, ”Lớp trưởng, chào buổi chiều.

Tôi đến nhà Thanh Hoan đón cậu ấy.

Hứa Thanh Hoan: ”???”

Phó Nhất Ngôn nhìn về phía Hứa Thanh Hoan, ”Sao vậy? Không đúng à?”

Hứa Thanh Hoan: ”…”

Hình như không có gì không đúng cả…

Cận Tu nghe xong thì hít sâu cắn răng, Phó Nhất Ngôn đi đón Hứa Thanh Hoan?

Cậu ta lại nhớ đến bức thư Hứa Thanh Hoan gửi mình — Lớp trưởng, tớ đã có người mình thích rồi.

Cận Tu kéo cổ tay Hứa Thanh Hoan đi qua một bên, ”Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Hứa Thanh Hoan buồn bực bị Cận Tu kéo đi hơn 20 mét, ”Lớp trưởng, có chuyện gì?”

Cận Tu buông cô ra, ”Không phải Phó Nhất Ngôn lừa cậu à?”

Hứa Thanh Hoan vừa định gật đầu, tiếng bước chân phía sau đã tới càng gần, Phó Nhất Ngôn đi đến từ phía sau đội mũ lên đầu cô, ”Trời nắng lắm.

Hứa Thanh Hoan bỗng nhớ ra, ”Ôi, tôi quên mất.

Cô quay đầu lại nhìn Phó Nhất Ngôn, sự giáo dục từ nhỏ nói cô biết cô phải cảm ơn với anh, nhưng mà lại không muốn nói chuyện với anh, vẻ mặt rất bối rối.

Phó Nhất Ngôn như biết cô đang do dự cái gì, ”Không cần khách sáo.

Cảm xúc của Hứa Thanh Hoan càng phức tạp hơn.

Ba mẹ dạy cô, mặc kệ người khác đối xử với mình thế nào thì cũng phải lễ phép với họ, nhưng mà đối mặt với Phó Nhất Ngôn này, cô lại không thể phân biệt được, bắt đầu nắm lấy hai bím tóc của mình, đôi chân cũng vô tức dang thành hình chữ bát (八).

Khóe mắt bỗng phát hiện tay Phó Nhất Ngôn đang hướng về phía mình, cô theo bản năng nghiêng đầu né tránh, ”Cậu làm gì đấy?”

”Mũ cậu bị lệch, giúp cậu sửa lại.

Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ngón tay như vô tình đụng vào trán cô, ngón tay anh nóng, trán Hứa Thanh Hoan lạnh, chạm vào nhau trong nháy mắt như trao đổi nhiệt độ.

Hứa Thanh Hoan cũng cảm nhận được, mở to mắt.

Phó Nhất Ngôn lại rút tay lại trước khi cô tránh né, quan tâm hỏi, ”Có bôi kem chống nắng không? Hôm nay nóng lắm.

Hứa Thanh Hoan xem nhẹ cảm xúc trong nháy mắt kia, vẫn kiên quyết không muốn nói chuyện với anh, chỉ gật gật đầu.

Phó Nhất Ngôn gõ vành nón của cô, “Cậu và lớp trưởng tiếp tục nói chuyện đi, tớ ra đây trước.

Cận Tu nhìn hành động của Phó Nhất Ngôn và Hứa Thanh Hoan trong hai phút, trong lòng khó chịu vô cùng, cái gì cũng không nói được, ”Không có gì nữa, đi thôi học ủy.

Hứa Thanh Hoan: ”Vậy cậu kêu tớ lại đây làm gì?”

Cận Tu nhìn đôi mắt to tròn đơn thuần của Hứa Thanh Hoan, vắt óc nghĩ ra một lý do, ”Thấy quần yếm ngắn của cậu nhìn rất đẹp… Mua ở đâu vậy?”

”…”

Sau khi lớp 26 bày đồ nướng ra xong, Lâm Miểu thấy có người đang chơi tú – lơ – khơ liền bật người vứt bỏ Hứa Thanh Hoan, chạy đi đánh bài.

Phó Nhất Ngôn đi về phía Trần Tất Thắng đang nướng đồ ăn.

Hứa Thanh Hoan ở nhà là Ngoan Ngoãn cái gì cũng không làm, nhưng khi tham gia hoạt động tập thể vẫn rất tích cực chịu khó, cô đeo bao tay vào đi xiên thịt bò, không giống như các nữ sinh khác chạy chơi tú – lơ – khơ.

Cô xiên được hai xiên, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn Phó Nhất Ngôn, bất ngờ phát hiện anh đã đổi chổ với Trần Tất Thắng.

Phó Nhất Ngôn ngồi trên cái ghế nhỏ, cầm xiên thịt và xiên gà đặt trên lò nướng, Trần Tất Thắng đảm nhiệm chức vụ trợ thủ cho Phó Nhất Ngôn, thêm gia vị và quạt gió.

Hướng gió bay về phía Hứa Thanh Hoan, cô ngửi mùi đồ nướng, có chút thèm, bèn tháo bao tay chạy qua chỗ Trần Tất Thắng, chỉ về phía xiên cá và đậu hủ, ”Anh (trai) Tất Thắng ơi, cái xiên đó ăn được chưa?”

Trần Tất Thắng: ”Chắc là được rồi, chín tầm bảy phần là ăn được, cùng lắm thì tiêu chảy thôi.

Cậu ta nói như thế, Hứa Thanh Hoan cũng cảm thấy là như vậy, cùng lắm thì tiêu chảy, cô nâng tay muốn lấy, nhưng đột nhiên lại bị một bàn tay khác cướp mất.

Cô lại định lấy một cái cánh gà, nhưng cũng bị cái tay đó cướp đi.

Hứa Thanh Hoan cúi người, người kia thì ngồi xổm bên trái lò nướng, tốc độ của cô không thể nhanh bằng được.

Hứa Thanh Hoan không tin được hỏi: ”Kim Dần Lộ, sao cậu lại cướp đồ của tớ?”

Kim Dần Lộ miệng lớn không sợ nóng, nhét hết cả cá, đậu hủ và cánh gà vào miệng, ”Tớ không biết cậu cũng muốn lấy.

Hứa Thanh Hoan: ”…”

Cô tức giận ngồi xổm xuống bên phải lò nướng, chuẩn bị liều chết với Kim Dần Lộ, cậu ta muốn lấy cái nào thì cô sẽ cướp cái đấy.

Đột nhiên có một nhúm xiên nướng được đưa đến trước mặt cô, một bó to, nào là xiên thịt dê, xiên thịt bò, xiên cá và đậu hủ, xiên cánh gà.

Hứa Thanh Hoan kinh ngạc ngẩng đầu.

Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, chớp chớp mắt.

Kim Dần Lộ nhìn nhìn, ”Không phải chứ, bất công thế?”

Hứa Thanh Hoan mím môi, nhanh chóng cầm hết chạy về khu nữ sinh, hai bím tóc bay trong gió, còn không quên quay đầu lại đắc ý quơ quơ đống xiên nướng với Kim Dần Lộ.

Cô vui vẻ nói với nữ sinh lớp mình, ”Nhanh đến ăn nào, không cho Kim Dần Lộ ăn!”

Kim Dần Lộ: ”Phó Nhất Ngôn, cậu…”

Phó Nhất Ngôn lười biếng liếc nhìn Kim Dần Lộ, ung dung nói, ”Đúng thế, bất công như vậy đấy.

”…”

Hứa Thanh Hoan ăn xong xiên nướng với các nữ sinh, lại bị đôi tay của Phó Nhất Ngôn hấp dẫn, cô thật sự cảm thấy tay anh và tay E thần giống nhau như đúc ý.

Hứa Thanh Hoan nhớ là E thần có nói qua chuyện anh chuyển trường, Phó Nhất Ngôn cũng mới chuyển trường…

Giả thuyết rằng hai bọn họ là cùng một người, vậy anh đã sớm biết cô là Tiểu Cẩm Lý ư?

Hình như là hôm chơi thẻ cào cô cũng đột nhiên siêu may mắn.

Một khi đã có giả thuyết, Hứa Thanh Hoan lại nhớ đến những tin nhắn mà E thần nói với cô trên Weibo, kêu cô tha thứ cho anh, người đâu phải thần thánh nên cũng sẽ có sai lầm, gửi cho cô link lớp trưởng hẹn học ủy ra ngoài, nếu sau lưng tất cả chuyện này đều là Phó Nhất Ngôn…

Hứa Thanh Hoan tức giận nắm tóc, bực bội nổi điên, xúc động chạy đến cạnh người đang nướng đồ ăn, hốc mắt đỏ bừng hỏi anh, ”Cậu còn gạt tôi chuyện gì nữa không? Hoặc là, có chuyện gì gạt tôi không?”

Phó Nhất Ngôn không ngẩng đầu, đổi tay nướng xiên thịt.

Tuy rằng anh không nói chuyện, nhưng Hứa Thanh Hoan lại có cảm giác bầu không khí xung quanh anh thay đổi, là loại im lặng cam chịu.

Cô tức giận lấy điện thoại ra, mở Weibo, gửi tin nhắn cho E thần.

Tiểu Cẩm Lý: ”E thần có đó không?”

Cô vừa mới gửi đi, điện thoại Phó Nhất Ngôn đã vang lên, động tác lật xiên nướng của anh cứng đờ.

Tiểu Cẩm Lý: ”Có đó không?”

Điện thoại Phó Nhất Ngôn lại vang lên một tiếng.

Tiểu Cẩm Lý: ”Có không?”

Điện thoại vang.

Tiểu Cẩm Lý: ”?”

Vang.

.