Edit: Kẹo Bông Gòn

Beta: AT

Ban đêm, Khương Ấu ôm chặt đầu gối ngồi trên giường, nhịn không được mà khóc nức nở.

Anh… Ánh mắt anh rõ ràng là nhận ra cô……

Không phải Lâm Viễn nói anh là ông chủ của Thất Ấu sao? Gương mặt này giống hệt cô, chắc anh đã biết từ lâu rồi!

Còn có… Lúc cô đang ở phòng luyện tập vũ đạo, chính anh là người đưa trà hoa quả đến.

Tại sao anh không tới tìm cô?

Hơn nữa……

Hôm nay anh cũng không đuổi theo cô!

Khẳng định là anh không thích cô nữa, khẳng định là anh đã có niềm vui mới rồi!

Khương Ấu tức giận đến mức khóc nấc lên, một bên thì khóc, một bên thì lật ra bản ghi nhớ, cô nhất định phải nhớ thật kỹ, về sau nhất định sẽ tìm anh tính sổ cho rõ ràng!

Là do anh… anh không quan tâm đến cô……

Tưởng tượng đến ánh mắt ở trên người phụ nữ khác, cô không nhịn được mà khó chịu vô cùng.

Cô gái nhỏ đang ngồi khóc lóc đến nức thì đột nhiên lại lóe lên một suy nghĩ, cô nhanh tay lấy di động đánh bàn phím ba chữ trên thanh tìm kiếm.

Tề Lễ Dự, 25 tuổi, người ở thành phố G, giàu có, trẻ tuổi, địa vị cao trong xí nghiệp gia đình, sản nghiệp dưới danh nghĩa không sao kể hết. Nơi tìm kiếm hiện ra một đoạn giới thiệu về sự xuất chúng, tài năng vốn có của anh, nhưng đáng tiếc… ánh mắt của Khương Ấu chỉ đảo qua một chút rồi lại tiếp tục lướt xuống.

Có lẽ ở kiếp trước anh chính là Đại Tề Vương, cho nên trong tiềm thức cô cảm thấy rằng anh vẫn tiếp tục đứng ở trên địa vị cao, không có gì là điều bất ngờ cả.

Ở nơi tìm kiếm ngoài các tin thành tích về việc kinh doanh của anh thì còn lại không có bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện tình ái.

Nhưng thời gian trước có một thông tin được cho rằng  việc nhầm phân tích về mục đích của Tề Thị trong công cuộc chuyển trọng tâm đầu tư hướng về giới giải trí.

Khương Ấu cắn môi dưới bấm vào tin tức đó, lại phát hiện ra là một người không chuyên như cô thì chẳng thể nào hiểu nỗi phân tích về xí nghiệp của Tề Thị.

Trong lòng không khỏi nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Thời điểm khi cô vừa đến thế giới này suýt nữa đã bị mê hoặc, nơi đây người nào cũng vô cùng xinh đẹp, cũng rất… nhiệt tình và táo bạo.

Trong tuần mà không có thông báo từ trước, cô đi ra ngoài sẽ bị người khác bắt gặp.

Trước đây bởi vì tài trí của bậc đế vương cai trị khét tiếng tàn nhẫn, cho nên thật có thể dễ dàng bỏ qua vẻ mặt tuấn tú kia của anh.

Từ kết quả tìm kiếm cho thấy anh vẫn mang khí chất như lúc trước chẳng có thay đổi gì.

Cô cũng chưa ý thức lúc biết được kết quả này trong lòng lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Buổi tối cô khóc rất lâu nhưng kỳ diệu thay lại không bị mất ngủ.

Có lẽ… cô biết rằng bản thân không phải một mình cô độc đến thế giới này.

Thật đáng tiếc khi cô không nhận ra được cảm giác vắng vẻ đang dần biến mất, Khương Ấu chỉ canh cánh trong lòng rằng chuyện anh cùng cô gặp lại nhau không hề có sự vui vẻ.

Cô gái nhỏ tức giận đến mức khi ngủ cả nắm đấm ở tay cũng chưa chịu buông hẳn ra.

Ngày hôm sau, khi Lâm Viễn nhìn thấy cô, cặp mắt kia sưng đến mức không nhìn ra được.

Lâm Viễn một bên im lặng, một bên lén lút lấy điện thoại ra gửi tin tức cho một người nào đó.

“Đôi mắt Ấu Ấu sưng to, đây là lần đầu tiên tôi thấy tâm trạng của cô ấy không tốt.”

Một lúc lâu sau bên kia mới bắt đầu trả lời lại, trong lúc đang họp nhìn thấy tin nhắn kia gửi đến trong lòng anh không khỏi phiền não.

“Phiền anh chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Nửa giờ sau, đạo diễn vậy mà xin lỗi cô, Lâm Viễn ở một bên khóe miệng run run, quả nhiên có đùi vàng chống lưng không cần phải lo sợ.

Tề tổng đã biết sự việc phát sinh của ngày hôm qua, thì bữa nay lập tức  thay đổi người đầu tư thành Tề tổng.

Anh không tin nghệ sĩ nhà anh cùng Tề tổng không có chuyện gì với nhau.

Bộ phim cổ trang này cũng thật vừa khéo, không quan tâm các diễn viên có nổi hay không đều có lịch trình riêng của mình, đạo diễn thấy thế nhanh chóng ký hợp đồng, chỉ là các lịch trình này có thể sẽ thay đổi, kế hoạch được quyết định sẽ bắt đầu quay vào một tuần sau.

Vì Lâm Viễn có nhiều quan hệ tốt nên đã nhanh chóng sắp xếp tất tần tật từ tạo hình đến trang điểm chu đáo cho cô, xem ra Weibo của nghệ sĩ nhỏ nhà anh cũng phải mau chóng đăng lên để tăng độ tương tác.

Sau khi kết thúc lịch trình của một ngày, Khương Ấu bị người đại diện nhét điện thoại vào tay.

“Buôn bán thôi”

Cô nhìn di động trên tay.

“Cái gì?”

Trợ lý Tiểu Chu ở một bên lặng lẽ nhắc nhở:

“Phát Weibo……”

Trong đầu nhanh chóng điều động được ký ức, Khương Ấu mềm mỏng đáp ứng một chút, sau đó mở camera ra tự chụp.

Cô gái theo bản năng nở ra một nụ cười vô cùng hoàn hảo.

Răng rắc một cái.

Gửi đi.

Khương Ấu Ấu: Trong thời gian buôn bán【 hình ảnh 】

Vào khoảng thời điểm này cô chẳng có gì đáng để chú ý, cho nên fan có được là nhờ vào một phần nhan sắc ngọt ngào lần trước.

– A a a! Rốt cuộc em gái cũng phát weibo!

– Em gái xinh đẹp này là của riêng tôi! [ trái tim ]

– Ô ô ô cái má lúm đồng tiền kia quá ngọt rồi!

– Không đủ không đủ đâu! Chúng tôi còn muốn nhiều hơn nữa ahhh!

……

Bối cảnh trên ảnh chụp hẳn là ở bên trong xe, cô gái mặc một cái áo T-shirt màu trắng nở một nụ cười ngọt ngào đối mặt với chiếc camera của điện thoại, ánh mắt trong sáng cùng má lúm đồng tiền trên môi khiến cho không ít người phải đốn tim.

Đôi mắt là thứ có thể truyền đạt tốt nhất, mà ánh mắt của Khương Ấu lại quá trong sáng, không phải là loại ngây thơ không biết gì mà là sự thuần khiết được bao bọc, cùng với đó là một chút quyến rũ.

Ở phạm vi quy mô nhỏ, Khương Ấu lại có chút nhan sắc.

Nhưng có nhan sắc cũng không thể trụ được lâu, lần quay show thực tế lần thứ hai chẳng có bao nhiêu fan của cô đến hiện trường.

Nhưng Khương Ấu vẫn tiếp tục hát ca khúc của mình, chỉ là lúc này đây có thêm người đại diện cùng trợ lý đi theo, cô mặc một bộ đồ Hán phục, một tay ôm đàn tỳ bà bước lên sân khấu.

Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại hòa lẫn cùng âm thanh của chiếc đàn tỳ bà, những người nghe được gần như đều bị tan chảy.

Cô một hơi hát lớn, ôm đàn tỳ bà bước xuống khán đài, đột nhiên có một bạn fan to tiếng hô tên cô.

“Khương Ấu! Cố lên!”

Giọng nói phát ra từ một góc khuất thậm chí có thể dễ dàng bị che lấp bởi các fan hâm mộ khác.

Nhưng Khương Ấu lại nghe thấy được giọng nói đó.

Cô sững sờ dừng bước, quay đầu xoay người lại.

Hôm nay Khương Ấu đánh một lớp son đỏ trên môi, nhưng ở cặp mắt động lòng người kia vẫn khiến cho mọi người cảm thấy thật ngọt ngào.

Đôi môi đỏ khẽ động, Khương Ấu mím môi tươi cười, nắm tay lại rồi làm động tác cố lên.

Cô làm thế vì muốn đáp trả lại với một góc đã tạo ra âm thanh cổ vũ khi nãy.

Đi theo động tác đó còn có một nụ cười ngọt ngào đầy rạng rỡ.

Cô xuống sân khấu, mọi người đã nhìn thấy hành động vừa nãy của cô.

Thật là hâm mộ với fan kia quá đi! Được idol đáp trả lại thật sự rất hạnh phúc ahh!

Các fan hâm mộ không ngừng tăng lên vì màn biểu diễn vừa rồi của Khương Ấu, bộ phim của cô cũng bắt đầu nghi thức khởi động máy.

Cô im lặng đi theo người của đoàn phim, vẫn luôn… nhìn Tề Lễ Dự.

Ánh mắt cô vô thức lướt qua, xuất thần đến bên cạnh nữ chính chụp ảnh.

“Khương Ấu?”

Nữ chính là một tiểu hoa đán nổi lên nhờ bộ phim phát sóng từ năm trước, tính tình ôn hòa, thấy cô thất thần liền suy nghĩ nhắc nhở cô một chút.

Khương Ấu thu hồi ánh mắt cười nói kêu một tiếng Giang tỷ.

Lần trước tới đoàn làm phim, Lâm Viễn đã sớm đem nghệ sĩ cùng đoàn phim giới thiệu với nhau một lần, thậm chí còn có cả tổ đạo diễn và giáo viên chỉ đạo, cũng không biết ở đâu Lâm Viễn quen được nhiều người như vậy nhưng dù sao cũng không thể đắc tội được. 

Khương Ấu khó mà nhớ hết được.

Người mới cười rất đẹp lại ngoan ngoãn đáng yêu, người xem không nhịn được mà mềm lòng.

Giang Uyển đối với cô không tồi, luôn cùng cô cười nói vài câu.

Mãi cho đến nghi thức khởi động máy kết thúc, Khương Ấu đi tìm bóng dáng của Tề Lễ Dự.

Cặp mắt nai xinh đẹp kia lại hàm chứa chút chờ mong, vẫn luôn tìm vẫn luôn kiếm nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng anh.

Đôi mắt cô ảm đạm trùng xuống, không khỏi cảm thấy có chút mất mát.

Hôm nay cô mặc một bộ váy màu vàng với một loạt hoa nhỏ điểm xuyết lên, hoạt bát lại không mất đi sự tinh xảo, cô nhìn xung quanh, vừa vặn thấy thân hình một người đàn ông.

Trong một khắc đáy mắt kia hiện ra một tia kinh ngạc, giống như vô tình tới gần nói:

“Khương Ấu? Em còn chưa đi sao?”

Khương Ấu đem sự mất mát trong lòng áp xuống, lịch sự mỉm cười trả lời:

“Em không vội, các tiền bối đi trước đi ạ.”

Cô vốn cho rằng sẽ có cơ hội được gặp anh, không hề  nghĩ tới anh chẳng có ý muốn gặp cô.

Anh chỉ đứng từ xa nhìn cô một cái, cái ánh mắt thâm thúy kia cô nhìn nhưng lại chẳng hiểu.

Không lẽ tình cảm mà anh thì thầm nói bên tai cô từ trước tới nay đều là giả?

Khương Ấu siết chặt tay lại, nhưng do có sự tồn tại của Trần Nhất Trữ  nên cô vẫn phải mỉm cười lịch sự với anh ta.

Người đàn ông mà cô cho là đã rời khỏi, giờ phút này đang ở bên trong xe cách đó không xa.

“Tề tổng, chúng ta phải đi rồi, ngài còn một hội nghị phải tổ chức.” Trợ lý sốt ruột nhắc nhở.

Ánh mắt Tề Lễ Dự dừng ở trên đôi nam nữ đang cười nói đằng kia, ánh mắt ngày càng trở nên u ám.

“Chờ một chút.”

Trợ lý nhìn theo ánh mắt của anh, quả nhiên nhìn thấy một nghệ sĩ nhỏ tên là Khương Ấu.

Anh ta thật sự không thể hiểu nổi, sếp rõ ràng là để ý như vậy nhưng lại cố tình không chủ động, toàn là viện lý do, lấy cớ đưa trà hoa quả, hiện tại thì lùi lại hội nghị cũng chỉ đứng xa xa nhìn người đẹp một cái.

Nhìn người ta đi, nam minh tinh dáng vẻ không tồi kia còn biết chủ động mà sếp mình lại không có miếng động tác gì hết cả.

Thật là nhìn không ra ở trên thương trường oai phong mãnh liệt biết mấy, còn trong trường hợp này lại lúng túng tới vậy.

Mãi cho đến Khương Ấu cười tạm biệt cùng Trần Nhất Trữ lên xe của công ty, áp suất trên người của Tề Lễ Dự mới dần tan.

“Đi thôi.”

Tài xế đáp lại, chiếc xe thương vụ lúc này mới bắt đầu khởi động.

Bên kia, ngồi trên xe công ty, sắc mặt Khương Ấu không tốt lắm.

“Ấu Ấu làm sao vậy?” Trợ lý thấy cô ủ rũ, trong ánh mắt đều là vẻ ảm đạm.

Khương Ấu ngồi dựa vào ghế lắc lắc đầu.

“Tôi muốn uống trà sữa.” Ánh mắt trong chờ nhìn vào trợ lý.

Tuy rằng chỉ mới đi theo cô mấy ngày nhưng trợ lý vẫn không cưỡng lại được đôi mắt nhỏ đầy vẻ mong chờ trông đáng thương của cô.

“Được rồi, đợi tài xế dừng xe lại tôi đi mua cho cô uống!”

Khương Ấu được trà sữa ngọt ngào an ủi, miễn cưỡng cười một chút.

“Leng keng”

“Có thuận lợi không?”

Là tin nhắn được gửi tới cho Lâm Viễn để báo cáo tin tức của Khương Âu.

Sau khi suôn sẻ trở lại, cô lặng lẽ sững người nhìn vào giao diện WeChat.

Họ đã hơn nửa tháng không  gặp nhau kể từ lần chạm mặt ở phòng bao ngày đó.

Có thể hay không… Có thể thêm WeChat?

Khương Ấu nghĩ đến thái độ kỳ quái của Lâm Viễn ngày đó, trong lòng liền có một chút phỏng đoán.

– Viễn ca, anh có WeChat của Tề tổng phải không?

Bên kia vừa vặn đang cầm điện thoại, trả lời có với cô ngay.

Lúc sau Lâm Viễn mới phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp.

Kì lạ thật, chẳng lẽ này hai người còn không có WeChat của đối phương hả?

Anh thỉnh thoảng nhìn điện thoại, nhưng Khương Ấu không lại trả lời anh.

Chuyện này… Phải báo cáo cho Tề tổng biết một chút sao?

Cuối cùng Lâm Viễn không có nói đến việc WeChat kia với Tề Lễ Dự, bởi vì anh biết rằng ngày hôm đó Khương Ấu đang giận dỗi.

Đáng tiếc là dù tức giận nhưng cô gái kia vẫn rất đáng yêu, thường gõ gõ màn hình điện thoại, lại khổ sở nhìn ra ngoài cửa sổ rồi khẽ thở dài.

Lâm Viễn nhìn một hồi rồi nhanh chóng quay đầu lại.

Nghệ sĩ nhỏ nhà mình… Có vẻ như không muốn thấy Tề tổng nhưng lại có vẻ như là đang mong chờ.

Lần sau thử một lần xem.

Người đại diện kim bài cười đỡ gọng kính.