Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 19: Một cành hồng hạnh vượt ra ngoài tường*

*Đây là câu thơ cuối trong bài thơ “du viên bất trị” của Diệp Thiêu Ông, nhưng ở đây câu thơ này được hiểu với nghĩa người con gái trèo tường đi ngoại tình, ám chỉ Phi Phi của chúng ta ạ =))

Chim khách khẽ hót trên đầu cành.

Vụn quả sơn tra đỏ au vẫn nằm ở trên bàn đá xám trắng, đường bám vào mặt trên vỏ quả dần dần tan ra, dính dính từng vòng.

Đường Tinh Tinh nâng cằm lên, trầm giọng nói: “Thế Diệp đại hiệp thì sao?”

“Hắn? Chắc là hắn sẽ rất cao hứng.” Vì tra án, nàng đã tận lực đến mức độ xông vào đầm rồng hang hổ, hắn còn chỗ nào không vừa lòng?

“Ta hiểu rồi.” Đường Tinh Tinh đột nhiên vỗ tay một cái, sau đó hạ giọng nói, “Cô và Diệp đại hiệp đang cãi nhau, đúng không?”

Đỗ Phi Phi lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Chúng ta chưa bao giờ cãi nhau.” Nàng ngửa đầu, đem nước mắt sắp trào ra nuốt ngược vào trong, “Bởi vì loại chuyện quang minh chính đại như cãi nhau, Diệp Thần đại nhân vô cùng khinh thường.”

Đường Tinh Tinh tự quyết định nói tiếp: “Nói cách khác, cô muốn “hồng hạnh ra tường”, để Diệp đại hiệp ghen tuông, vì cô mà sốt ruột, tăng tiến cảm tình song phương, đúng không?” Vợ chồng son giận dỗi, một bên dùng chiêu thức ra tường để kích thích bên còn lại. Đây là thủ đoạn thông thường.

Đỗ Phi Phi giật mình, sau đó chậm rãi cúi đầu, dùng trán đập vào bàn đá.

Đường Tinh Tinh hiếu kỳ nói: “Cô làm gì vậy?”

“…… Cần bình tĩnh cực độ.”

“Ôi, chúng ta là bằng hữu, loại chuyện nhỏ này tất nhiên ta không thể chối từ.” Đường Tinh Tinh vỗ bả vai của nàng. Ngoài miệng mặc dù ở thở dài, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hưng phấn.

Đỗ Phi Phi ngẩng mạnh đầu, hai mắt ngập nước nhìn nàng, “Thật sao?”

“Đương nhiên!”

Được rồi. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, quá trình khúc chiết, đối thoại ly kỳ coi như bị xem nhẹ đi. Đỗ Phi Phi dùng ngón út lau đi nước mắt.

Đường Tinh Tinh hỏi: “Đệ tử Đường Môn ba ngàn, Phi Phi, cô thích người như thế nào?”

Đỗ Phi Phi nắm tay nói: “Người đi giày lam đoạn ngân hoa.”

Đường Tinh Tinh sửng sốt, lại đồng tình nhìn nàng, “Phi Phi, cho dù giận dỗi cô vẫn không quên được Diệp đại hiệp, cô quả nhiên là vẫn còn tình cảm sâu đậm.”

“……” Đỗ Phi Phi há hốc mồm, “Hả?”

“Lam đoạn ngân hoa…… Đó không phải là giày ngày hôm qua Diệp đại hiệp đi sao?”

Đỗ Phi Phi đột nhiên nhớ tới hai đôi giày lam đoạn ngân hoa duy nhất có một đôi đang ở trên chân Diệp Thần. “Không phải, ý ta là……” Đường Bất Bình, là Đường Bất Bình nha!

Nàng liều mạng làm khẩu hình miệng.

Đường Tinh Tinh đọc lại từng chữ một, “Đường…… Hồ…… Lô?”

…… Hai tên Đường Hồ Lô và Đường Bất Bình ngoại trừ chữ viết khác nhau, còn lại khẩu hình thì tương tự.

Ngón tay Đỗ Phi Phi bi phẫn chọc chọc bàn đá.

Đường Tinh Tinh kinh ngạc nói: “Tam ca chưa bao giờ ra khỏi Trung Tâm thành nửa bước, sao cô lại biết tên của huynh ấy?”

“……” Đỗ Phi Phi mê mang nhìn nàng, “Hả?” Chẳng lẽ thật sự có người tên là Đường Hồ Lô?

“Có điều tuy Tam ca trầm mặc ít nói, nhưng dung mạo thanh tú, khí chất nho nhã, đúng là vị hôn phu lý tưởng. Phi Phi, cô thật có mắt.” Đường Tinh Tinh cầm tay nàng, kích động đi ra ngoài, “Ta dẫn cô đi gặp huynh ấy.”

……

Sự tình sao lại phát triển thành ra thế này?

Đỗ Phi Phi đi ở trên đường, suy nghĩ trăm mối vẫn không thể lý giải.

Nhìn thấy Đường Hồ Lô, phản ứng đầu tiên của Đỗ Phi Phi là, hắn không giống hồ lô đường, hồ lô đường không trắng như hắn. Phản ứng thứ hai là, hắn cũng không giống người trong Đường Môn, người trong Đường Môn không ôn hòa như hắn.

Người của Đường Môn cho dù có che dấu thế nào, trong cốt cách vẫn mang theo vài phần độc khí.

— giống như Đường Tinh Tinh. Mặc dù giờ phút này nàng có vẻ giống một thiếu nữ ngây thơ rực rỡ, nhưng Đỗ Phi Phi luôn lơ đãng nhớ đến biểu tình của nàng khi giải thích ý nghĩa của tên gọi Lâm Hồ các.

Kiêu ngạo và tự tin.

Nhưng Đường Hồ Lô lại như là cây bông trắng trong ruộng thuốc phiện, thanh nhã trong sạch, vô thế vô tranh.

Cũng có thể là, người như vậy đã đạt đến cảnh giới cao nhất như lời Đường Tinh Tinh nói, hạ độc mà thần không biết quỷ không hay?

Bởi vậy cho dù giờ phút này biết cha hắn là Đường đại chưởng môn, nàng vẫn không có nửa điểm phòng bị như trước.

Đợi đã.

Đỗ Phi Phi kinh ngạc chỉ vào hắn, rồi quay sang hỏi Đường Tinh Tinh: “Cô nói hắn là con trai của Đường chưởng môn?” Một phụ thân cáo già như Đường Khôi Hoằng làm sao có thể sinh ra một người con thuần khiết như vậy?

Đường Tinh Tinh gật gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: “Cô biết rõ tên họ của Tam ca lại không biết huynh ấy là con của chưởng môn sao?”

…… Cái tên nàng muốn nói từ đầu tới cuối đều là Đường Bất Bình được chưa? Đỗ Phi Phi ai oán nghĩ.

“Tam ca, Phi Phi có việc muốn huynh giúp đỡ.”

Đỗ Phi Phi ngẩng đầu, không chớp mắt ngóng nhìn hắn.

Nàng muốn tiếp cận Đường Bất Bình, Đường Bất Bình……

“Nàng muốn tiếp cận Diệp đại hiệp.”

Ầm.

Đường Tinh Tinh kinh ngạc nhìn Đỗ Phi Phi đập đầu vào thân cây, “Làm sao vậy?”

Mặt Đỗ Phi Phi dán vào thân cây, nước mắt theo vỏ cây róc rách chảy xuống.

Nàng chỉ muốn tiếp cận Đường Bất Bình thôi mà, vì sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như thế?

Đường Tinh Tinh nhìn nàng khóc nức nở đến nỗi hai vai run lên, thở dài nói: “Ôi, Phi Phi thật sự là rất đáng thương, nàng thích Diệp đại hiệp đã đến mức không tiếc thân mình, chúng ta nhất định phải giúp nàng.”

Đường Hồ Lô nói: “Giúp thế nào?”

“Tình cảm chân chính nhất định phải trải qua thử thách mới biết quý trọng.” Đường Tinh Tinh nhớ tới Sở Việt đang bị giam ở đại lao, trong lòng ảm đạm, vì thế càng quyết tâm giúp đỡ Đỗ Phi Phi, “Chúng ta để Diệp đại hiệp nếm thử tư vị lo được lo mất, hắn sẽ biết Phi Phi đáng quý như thế nào.”

Nàng quay đầu nhìn về phía Phi Phi, “Lát nữa cô và Tam ca cùng nhau đi dạo ở Độc thủ cư, ta sẽ nghĩ biện pháp để Diệp đại hiệp đi ngang qua.”

Đỗ Phi Phi run rẩy giơ tay, “Ta có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Lát nữa đi dạo, có thể mời Đường Bất Bình đi cùng không?” Chỉ cần có thể đạt được mục đích, cho dù trải qua chút chuyện hoang đường, nàng vẫn có thể thuyết phục bản thân chấp nhận.

“Phi Phi, cô đừng tham lam như vậy. Cô nam quả nữ thân mật đi dạo đã có thể khiến Diệp đại hiệp ghen rồi. Nếu là hai nam một nữ, Diệp đại hiệp nhất định nghĩ rằng ngươi bị lạc đường.” Đường Tinh Tinh dừng một chút, buông tay nói, “Hơn nữa Nhị ca đã bị chưởng môn phái ra bên ngoài làm việc, cho dù có muốn gọi cũng không đến được.”

…… Ra bên ngoài làm việc?

Đỗ Phi Phi nhìn Đường Tinh Tinh, lại nhìn Đường Hồ Lô.

Ai có thể nói cho nàng, cả ngày hôm nay đến tột cùng nàng đang làm cái gì hay không?

Đỗ Phi Phi quẫn bách đi theo sau Đường Hồ Lô.

Tuy rằng hai người đi cùng nhau, nhưng nàng có thể nhận ra rằng, trong cảm nhận của Đường Hồ Lô, nàng chỉ như một cây cỏ nhỏ bên đường, cho dù không cẩn thận đi lạc, hắn cũng không chú ý tới.

Nhưng xét về điểm này, Diệp Thần đại nhân còn khủng bố hơn hắn nhiều. Đừng nói là đi lạc, cho dù hơi bước chậm một chút, giọng nói của hắn cũng sẽ dịu dàng lùa tới, dùng ngôn ngữ nghe có vẻ hờ hững nhưng vô cùng sắc bén nhắc nhở nàng, đi đường chậm chạp là một chuyện đại nghịch bất đạo như thế nào.

Nghĩ đến Diệp Thần, nàng lại nghĩ đến đủ loại thủ đoạn của hắn. Mắt thấy Độc Thủ cư càng lúc càng gần, nội tâm Phi Phi cũng càng lúc càng khủng hoảng, “Đường công tử.”

Đường Hồ Lô dừng bước, quay đầu nhìn nàng.

“Đột nhiên ta cảm thấy quá mót, rất muốn đi ngoài. Ta thấy chi bằng kế hoạch này để ngày khác tiến hành hành đi?” Nàng ôm bụng, trên mặt cố gắng làm ra thống khổ.

Đường Hồ Lô nhìn nàng, đôi con ngươi trong suốt như nước.

Trong sóng mắt của hắn, nội tâm Đỗ Phi Phi giãy dụa kịch liệt. Nói dối là một chuyện đáng xấu hổ cỡ nào! Hơn nữa còn nói dối trước mặt một nam tử như vậy.

Sám hối trong lòng bắt đầu tràn ra. Nàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị thẳng thắn, lại thấy hắn thu lại mắt, thản nhiên nói: “Được.”

Cảm giác áy náy nhanh chóng rút đi như thuỷ triều xuống, Đỗ Phi Phi nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa vang lên phía sau —

“Phi Phi……”