Hôm sau Đỗ Phi Phi rời giường, ngạc nhiên phát hiện bản thân tự tỉnh giấc.

Nếu như nàng nhớ không lầm, lần tự tỉnh giấc gần đây nhất đã là chuyện của một tháng trước.

Chẳng lẽ Diệp Thần đại nhân được nàng tặng một đôi giày nên lương tâm trỗi dậy, rốt cục cũng quyết định thay đổi để làm người một lần nữa?

Mang theo hi vọng tốt đẹp như vậy, Đỗ Phi Phi khẩn trương lại chờ mong đi vào phòng khách, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng hoàn toàn chấn kinh.

Diệp…… Diệp Thần…… Diệp Thần đại nhân lại tự mình múc canh cho một mỹ nữ?!

Nhất định là nàng đang nằm mơ, ừ, bởi vì giấc mơ đều trái ngược với sự thật. Lấy phong cách làm người của Diệp Thần đại nhân, không bắt người khác múc canh cho hắn đã là biểu hiện tốt lắm rồi, bảo hắn múc canh cho người khác…… Trừ phi đầu của Diệp Thần đại nhân bị đập vào cửa.

Nàng nhịn không được cười nhạo giấc mộng hoang đường của mình. Vẫn nên trở về ngủ tiếp, đợi khi tỉnh lại sẽ phát hiện thế giới này thật ra vẫn bình thường.

Đỗ Phi Phi xoay người, bước về phía trước một bước.

“Phi Phi.” Giọng nói của Diệp Thần bỗng nhiên truyền lại đây, “Muốn đi đâu?”

Ách, chỉ là trong mộng mà thôi, không để ý tới hắn chắc không có vấn đề gì.

Đỗ Phi Phi lại bước về phía trước hai bước.

“Phi, Phi……” Ngữ điệu dần chuyển thành trầm thấp, “Tiểu lung bao* vỏ rất mỏng, thịt rất nhiều nha……”

*Tiểu ling bao: một loại bánh bao nhỏ của Trung Quốc, bên trong nhân có cả nước sốt, ai đọc Phương đại trù có lẽ sẽ biết.

Mũi Phi Phi giật giật.

Hương vị này, hương vị này…… Cũng quá chân thật rồi?

Chẳng lẽ…… là, thật?

Nàng bỗng nhiên xoay người, trên mặt nháy mắt nặn ra một nụ cười sáng lạn hơn cả ánh bình minh, “Ha ha, chào buổi sáng Diệp Thần đại nhân!”

Ngón tay Diệp Thần vuốt nhẹ cằm, “Ừ, ta còn tưởng ngươi tránh ta như rắn rết, cho nên quay đầu bước đi.”

……

Đúng là nàng tránh hắn như rắn rết, chỉ là không dám quay đầu bước đi mà thôi.

Đỗ Phi Phi cúi đầu đi vào phòng khách.

Đường Tinh Tinh ở một bên bị bỏ qua rất lâu rốt cục cũng tìm được cơ hội mở miệng, “Vị này hẳn là ‘Miên Vũ đao’ Đỗ cô nương? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ta là Đường Tinh Tinh.”

Diệp Thần thản nhiên bổ sung: “Cháu của Đường đại chưởng môn.”

Tổng kết chính là – nơi cấp cơm ăn.

Đỗ Phi Phi nhiệt tình đáp lại nói: “Đường cô nương dung mạo thoát tục, khí chất xuất chúng……”

Diệp Thần âm thầm gật đầu, hai câu này dùng còn tàm tạm.

“Chắc hẳn là dụng độc như thần, giết người như quỷ đúng không?”

Nụ cười trên mặt Đường Tinh Tinh cứng đờ, sau đó yên lặng quay đầu nhìn Diệp Thần.

Diệp Thần lại đưa tay chậm rãi sờ cằm, sau đó thản nhiên nói: “Phi Phi, sữa đậu nành nguội rồi.”

Sữa đậu nành?

Lực chú ý của Đỗ Phi Phi quả nhiên bị dời đi, sung sướng một tay cầm bánh bao một tay cầm thìa, bắt đầu cắn ăn.

Ánh mắt Đường Tinh Tinh đảo qua hai vòng trên người Diệp Thần và Đỗ Phi Phi, cực kỳ hâm mộ nói: “Tình cảm của Diệp đại hiệp và Đỗ cô nương nhất định rất tốt.”

Phụt!

Hai giọt sữa đậu nành màu trắng bay ra từ lỗ mũi Đỗ Phi Phi, chuẩn xác rơi vào chiếc tiểu lung bao cuối cùng trên đĩa.

Vẻ mặt Diệp Thần không chút thay đổi, nhìn hai điểm màu trắng rõ ràng, im lặng cầm lấy bát không, có vẻ đau thương mà đạy lại đĩa bánh bao.

Đỗ Phi Phi giật mình nói: “Chẳng lẽ đây chính là nhắm mắt làm ngơ trong truyền thuyết?”

Đường Tinh Tinh lại than thở, “Quả nhiên, người quan tâm đến Đỗ cô nương nhất chính là Diệp đại hiệp, mà người hiểu Diệp đại hiệp nhất chỉ có Đỗ cô nương.”

Đỗ Phi Phi quả thật rất tò mò với ánh mắt của vị Đường tiểu thư này.

Đến tột cùng là nàng đã chịu qua loại tổn thương cỡ nào nên thế giới trong mắt nàng mới vặn vẹo thành dạng này?

Ăn cơm xong, Đường Tinh Tinh mời Đỗ Phi Phi đi đến Lâm Hồ các của nàng chơi.

Đỗ Phi Phi nhìn ba chữ ‘Lâm Hồ các’ như rồng bay phượng múa trên tấm biển, hiếu kỳ nói: “Vì sao nơi ở của cô không có chữ ‘độc’?”

Đường Tinh Tinh ngây ra một lúc, cười nói: “Vốn cũng có. Chỉ là ta thấy nó quá lộ liễu, cho nên sửa lại. Phải biết là hạ độc thần không biết quỷ không hay mới là cao thủ.”

……

Đỗ Phi Phi lại liếc mắt nhìn tấm biển thêm một lần, đột nhiên cảm thấy ba chữ ‘Lâm Hồ các’ này so với ‘Độc Thủ cư’ còn hiểm ác hơn gấp trăm lần.

Bên trong Lâm Hồ các thực u nhã thanh tĩnh.

Cây xanh, hoa hồng, hồ lam, phảng phất như chốn bồng lai tiên cảnh.

Đỗ Phi Phi ngồi ở trong đình mát, nhìn cảnh đẹp bốn phía như họa, không khỏi cảm thán: “Thật đẹp.”

Đường Tinh Tinh cười nói: “Nghe đồn Cô Tuyệt phong của Diệp đại hiệp mới là nơi tú tuyệt thiên hạ, nơi này của ta chẳng qua chỉ là công rìu đục giả* mà thôi.”

*Công rìu đục giả: đại loại là không phải tự nhiên có mà phải qua bàn tay con người.

Đỗ Phi Phi nhún vai nói: “Cô Tuyệt phong có đẹp đến đâu cũng không có quan hệ gì với ta, chẳng bằng thưởng thức cảnh đẹp thật sự trước mắt.”

Đường Tinh Tinh trầm mặc một lát, nhìn nàng thật cẩn thận nói: “Có phải Đỗ cô nương hiểu lầm cái gì hay không?”

“Hả?” Đỗ Phi Phi đang hết sức chăm chú với cá bơi dưới hồ khó hiểu quay đầu, “Hiểu lầm? Đâu có.” Hai nàng không phải vừa mới quen sao? Làm gì có thời gian sáng tạo hiểu lầm.

Nhưng lời nói rơi vào tai Đường Tinh Tinh lại bị hiểu thành nói lời trào phúng, “Đỗ cô nương, cô phải tin tưởng ta.”

“Hả?” Vừa mới quen biết đã nhảy lên giai đoạn tín nhiệm, yêu cầu tiến triển của nàng ta có phải quá nhanh rồi hay không?

“Đỗ cô nương.” Đường Tinh Tinh bắt lấy tay nàng, ngữ khí thành khẩn, “Ta và Diệp đại hiệp hoàn toàn trong sạch.”

“……” Đỗ Phi Phi sững sờ nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng lần thứ ba thốt lên, “Hả?”

“Bởi vì bát sữa đậu nành cách ta quá xa, cho nên Diệp đại hiệp mới thuận tiện giúp ta múc.”

Đỗ Phi Phi cảm khái nói: “Từ trước đến nay hắn chưa từng thuận tiện giúp ta.”

Thật ra Phi Phi nói những lời này chỉ nhìn việc không nhìn người, nhưng đến tai Đường Tinh Tinh lại thành nhìn việc nhìn cả người. Vì thế nàng lại vội vàng nói: “Ta tuyệt đối không có ý tứ gì không an phận với Diệp đại hiệp, Đỗ cô nương nhất định phải tin tưởng ta.”

Nói đến chỗ này, nếu Đỗ Phi Phi còn không nghe ra nàng đang nói cái gì thì đúng là kẻ ngốc, “Đợi đã. Có phải cô đang hiểu lầm cái gì hay không?”

Đường Tinh Tinh vội vàng lắc đầu, “Ta không hiểu lầm cái gì. Ta hiểu rất rõ.”

……Tuy rằng cô hiểu rõ, nhưng hình như rõ đến nỗi lệch lạc.

Vì chứng minh sự trong sạch của mình, biểu tình của Đỗ Phi Phi vô cùng trịnh trọng nói: “Đường cô nương, ta có thể xin cô giúp một chuyện hay không?”

Đường Tinh Tinh hào khí nói: “Cứ nói đừng ngại.”

Đỗ Phi Phi nặng nề nắm tay nàng, “Xin cô hãy có ý tứ không an phận với Diệp Thần đi!” Tốt nhất là nghĩ đến cảnh hai người đoàn tụ sum vầy, chàng nông ta nông*, bận rộn quấn quýt đến không còn thời gian nghĩ đến nàng. Như vậy nàng mới có thể dễ dàng trải quá ba tháng, cuối cùng đến với tháng ngày tự do!

*Chàng nông ta nông: bài thơ của nữ thi sĩ Quản Đạo Thăng, thể hiện tình cảm vợ chồng gắn bó thắm thiết.

Đường Tinh Tinh sững sờ nhìn nàng, nửa ngày mới phun ra một câu, “Hả?”

“Thật ra Diệp đại hiệp là một vị hôn phu hiếm có!” Đương nhiên là hiếm rồi, bằng không nữ tử khắp thiên hạ không phải sẽ xuất gia hết làm ni cô, thề sống chết không lấy chồng sao?

Đỗ Phi Phi tiếp tục nói: “Hắn còn trẻ tuổi anh tuấn.” Cũng rất âm hiểm.

“Thông minh tuyệt đỉnh.” Giỏi ức hiếp người khác.

“Võ công cao cường.” Không có hi vọng xoay người.

“Thanh danh lừng lẫy.” Không tính nhân phẩm.

“Chiến tích huy hoàng.” Tiền đồ tối tăm.

“Cho nên…… tuyệt đối là người đáng để phó thác cả cuộc đời.”

Vì an toàn sinh mệnh mình, nàng chỉ có thể đẩy người khác vào hố lửa.

Đỗ Phi Phi bất an cắn ngón tay, cố gắng không lộ vẻ mặt áy náy ra ngoài.

Tim Đường Tinh Tinh đập loạn nhịp một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Đỗ cô nương……”

“Ừ?”

“Cô quả nhiên rất thích Diệp đại hiệp.”

“……”