“Thế nào? Thông suốt chưa? Cô hẳn là thông rồi phải không? Còn nữa cơ bản cô không thể nào mang lại cho Ngôn Nặc hạnh phúc. Điều dễ thấy nhất cô chỉ là phụ nữ.” Trương Ba nhìn Thiệu Đường đang nằm co mình lại trên đường.

“Hừ! Anh đường đường là quản lí của công ty lớn cần chi hành xử côn đồ như vậy, còn dẫn theo nhiều người. Hơn nữa trừ phi Nặc không cần tôi, đến lúc đó tôi mới là rời cô ấy đi! Không cho cô ấy hạnh phúc sao, anh tưởng Nặc hạnh phúc khi bên anh sao?” Thiệu Đường quì trên đất! Tôi không muốn vào bệnh viện đâu, suốt ngày cứ ra ra vào vào.

“Tôi cho cô một tuần để suy nghĩ! Muốn người hay muốn tiền.” Trương Ba nói xong liền ngồi lại trong xe.

=== ====== ====== =========

“Sao hôm nay trên người cô lại nhiều dấu chân vậy! Những người đánh cô cũng biết điều chừa lại cái mặt của cô.” Vị bác sĩ nhìn Thiệu Đường cười hì hì.

“Ít nói nhảm đi, giúp tôi bôi thuốc với đưa tôi mấy viên giảm đau.” Thiệu Đường thấy vị bác sĩ này có nhiều điểm lạ nhưng cũng không thể trách.

“Không phải chứ? Thuốc giảm đau? Không có tốt cho cơ thể cô đâu."

“Không sao! Ông kê đơn dùm tôi, tôi liền rời đi!” Thiệu Đường thảy cho ông ta cây viết.

“Đúng là tuổi trẻ! Thật kì quái." Ông bác sĩ viết lung tung trên mặt giấy. Những chữ đó thì Thiệu Đường hoàn toàn không nhìn ra được ông ta viết loại thuốc gì.

“Đúng là chữ bác sĩ! Một chữ thôi “xấu”!”

“Cô thì biết cái gì! Mà sao cô nói tôi giống dị nhân?”

“Không chính xác hơn tính của ông rất quái lạ! Siêu cấp quái! Hắc.” Thiệu Đường nói xong cười lớn rời đi.

“Bọn hắn xuống tay thật nặng! May mắn mặt mình còn nguyên vẹn! Nếu không Nặc sẽ rất lo lắng.” Thiệu Đường nhìn trong gương ở toilet. May mắn trên mặt không có bị thương. Thiệu Đường cởi áo gió rửa vết chân ở trên quần áo.

“Hắc hắc!”

“Thật không nghĩ ở bệnh viện có thể thấy em! Em tới khám bệnh sao?” Thiệu Đường nhìn Lương Phàm đột nhiên xuất hiện.

“Xem bệnh cái đầu chị."

“Thì tôi vốn đến xem bệnh mà! Em không phải sao?”

“Kỳ thực em là y tá thực tập nơi đây.”

“Em? Y tá? Hắc hắc hắc ngạc nhiên a." Thiệu Đường không tin vào tai mình.

“Chị nhìn quần áo trên người em mà không biết sao?”

“Hắc hắc, thật không ngờ."

“Nhưng như thế nào chị trong này giặt quần áo? Với lại chị bị bệnh gì sao?”

“Đâu có đâu.”

“Như thế nào rồi.” Lương Phàm tay sờ trên người Thiệu Đường.

“Đừng có sờ bậy, đau.” Nãy giờ cắn răng cho cô sờ soạng.

“Nhưng chị cũng rất lợi hại mà? Sao lại còn giặt quần áo? Miệng vết thương sao rồi?”

“Tôi không sao.“ Thiệu Đường không muốn để mọi người thấy mặt yếu đuối của mình.

“Chị thật được không đó, chị xem mồ hôi chị nhiều quá đấy.” Lương Phàm lau mồ hôi trên trán Thiệu Đường.

“hăc hắc”

“Hiện tại em cũng không bận, em giúp chị giặt." Lương Phàm lấy quần áo trên tay Thiệu Đường.

“Không được.” Thiệu Đường lấylại đồ của mình.

“Có gì không được, mà những nơi này sao lại có dấu chân?”

“Lúc nãy tôi ngã có người khác dẫm lên.” Thiệu Đường không hi vọng cho người khác biết mình bị đánh.

“Thì ra là như vậy! Vậy phòng bệnh chị ở đâu?”

“703."

“Đó là phòng Vip có toilet riêng.”

“Ân, vậy tôi lên trước.”

“Ân chào chị."

=== ====

Vừa mới ngủ dậy Thiệu Đường mở mắt ra đã thấy có rất nhiều người. "Các cậu thế nào tới đây?”

“Hắc, tới đón cậu xuất viện.” Thiệu Phong nhìn Thiệu Đường khinh bỉ.

“Em đã đến rồi sao?” Thiệu Đường phát hiện Ngôn Nặc.

“Ân”

“Cám ơn đã tới đón tôi xuất viện.”

“Văn đã làm thủ tục cho cậu rồi." Thiệu Hiền lấy quần áo treo bên ngoài đưa Thiệu Đường. Nhưng phát hiện có vấn đề liền nhìn sang cô, Đường lắc đầu. Bất đắc dĩ phải đưa đồ của mình cho Thiệu Đường.

“Cám ơn.”

“Đường không được làm gì để phải vào bệnh viện nữa." Ngôn Nặc bá đạo nói.

“OK! Tôi cam đoan.” Thiệu Đường mặc kệ còn có nhiều người ôm Ngôn Nặc.

“Nơi này còn có người khác đó! Cậu kềm chế được không Đường?” Thiệu Phong hờn giận nói.