Trên bức tranh kia vẽ hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp, yêu mị.

Người phụ nữ có đôi mắt phượng như biết quyến rũ lòng người, dường như chỉ cần nhìn vào đó một lát, là sẽ bị mất hồn mất vía.

Thái Thượng Hoàng tò mò không thôi, ông cũng tiến lên quan sát bức tranh một lát.

Thế nhưng chỉ vừa nhìn thôi, ánh mắt ông đã vô tình chạm phải ánh mắt của mĩ nhân trong tranh, đầu óc ông lập tức trở nên trống rỗng…

“Chát!”

Tiểu Miên Miên phát hiện Thái Thượng Hoàng trúng chiêu, lập tức giơ bàn tay nhỏ lên đập cho ông một cái.

Cô dùng khá nhiều sức, nên cú đập không nhẹ, mấy người Dương lão phu nhân vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy một tiếng “chát” vang dội.

Dương lão phu nhân cũng nhìn thấy Tiểu Miên Miên giơ tay đập Thái Thượng hoàng, bà ấy lập tức giật nảy mình, gương mặt tràn ngập sự kinh ngạc và sợ hãi.

Bà ấy vội bước nhanh tới, hỏi han: “Thái Thượng Hoàng, ngài, ngài có sao không?”

Thái Thượng Hoàng lấy lại tinh thần, trong lòng ông hoảng sợ không thôi, nhìn về phía Tiểu Miên Miên với ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn Miên Miên nhé, nếu không nhờ có muội, thì đến huynh cũng trúng chiêu rồi.”

“Hoàng huynh đừng khách sáo, bức tranh này có vấn đề, trong tranh cất giấu một cô gái.” Lời nói của Tiểu Miên Miên nhẹ tựa gió mây, thế nhưng lại khiến những người có mặt ở chỗ này kinh hãi không thôi.

“Xảy, xảy ra chuyện gì thế?” Dương lão phu nhân lên tiếng hỏi thăm.

Lúc này Thái Thượng Hoàng mới quay đầu nhìn về phía Dương lão phu nhân, ông lập tức giới thiệu bà ấy với Miên Miên: “Dương lão phu nhân đấy à? Miên Miên, bà ấy là Dương lão phu nhân - vợ cả của Dương lão tướng quân.”

Dương lão phu nhân được ưu ái mà lo sợ, vội vàng tiến lên hành lễ: “Bái kiến Thái Thượng Hoàng, lão phụ đã thất lễ, mong Thái Thượng Hoàng thứ tội.”

“Ôi, đừng để ý đến những nghi thức xã giao này nữa, huống hồ ngươi vốn có cáo mệnh, không cần hành lễ.” Thái Thượng Hoàng thờ ơ xua tay.

Tiểu Miên Miên nhìn về phía Dương lão phu nhân, cô bé tò mò không thôi, cô bé cảm giác hơi thở trên người bà ấy vô cùng dễ chịu.

“Chào Dương lão phu nhân nhé, ngài là một bà lão có phúc khí, nhất định có thể sống trường thọ, bình an.”

Những lời nói của Tiểu Miên Miên khiến Dương lão phu nhân vô cùng vui vẻ, ánh mắt bà ấy nhìn cô bé con đáng yêu này không khỏi hiền hòa thêm vài phần.

“Ha ha, thật không? Thế lão bà này mượn lời chúc của ngài.

Ngài là Tiểu Hoàng Cô đúng không?”

“Ừm, đúng vậy.

Ta là Tiểu Hoàng Cô, chẳng qua Dương lão phu nhân không cần gọi ta là Tiểu Hoàng Cô đâu, bà cứ gọi ta là Miên Miên là được rồi.

Ngài là bề trên, gọi ta là Tiểu Hoàng Cô, ta sẽ tổn thọ mất thôi.” Tiểu Miên Miên vội vàng nói.

“Được, được, được, Miên Miên, tên này thật êm tai, vừa nghe đã thấy phúc khí dồi dào.” Dương lão phu nhân cong môi để lộ nụ cười, bà ấy lại càng yêu thích cô bé trước mặt không thôi.

“Ban nãy Miên Miên nói trong bức tranh kia có một cô gái, lời này là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ đó ạ.” Tiểu Miên Miên nghiêng cái đầu nhỏ: “Vì cô gái kia, nên chú đẹp trai này mới không ra ngoài được đó.”