Chương 11

 

Sau chuyện đó, Tiểu Hạ không đến nữa.

 

 

Mạnh Thanh Hòa luôn trăn trở, nếu như anh ta không cố chấp tìm kiếm sự thật mà lợi dụng sự ngờ nghệch của cô, có phải cô sẽ không rời đi. Cô thậm chí còn không phân biệt được giữa tình thân và tình yêu, nếu không nhờ anh ta đích thân dạy dỗ tận tình, cô sẽ vẫn sống mãi trong thế giới đơn giản của chính mình.  

 

Tiểu Hạ cho rằng, cô chỉ xem Cố Hành Chấp là người thân. Anh đối xử tốt với cô, cô từ trước tới nay đều nhớ rõ, cô cũng sẽ đối xử với anh thật tốt. 

 

Cô cho rằng nỗi nhớ mong của cô dành cho Anh trai cùng với nhớ mong của cô dành cho Hạ viện trưởng đều giống như nhau, cảm giác cô muốn gần gũi với anh, cùng với sự gần gũi của cô với Bạch Tịch và Tiểu Lan đều là một. 

 

Đối với cô tình yêu trên đời này đều như nhau. 

 

Mùa hè sắp tàn, Tiểu Hạ không đợi được Bạch Tịch tới thăm cô. 

 

Phương quản gia nói sắp sinh nhật bà nội Cố, cô phải qua thăm bà. Tiểu Hạ hỏi Phương quản gia bà nội Cố là ai, Phương quản gia trầm mặt xuống, nghiêm giọng nói: “Bà nội chính là mẹ của cha, bà nội Cố chính là mẹ của cha của Hành Chấp.” 

 

Tiểu Hạ đáp: “Cháu biết bà nội chính là mẹ của cha, hơn nữa người rất lớn tuổi cũng gọi là bà nội, cháu chỉ không biết đó là bà nội của cha của anh trai. Dì Phương, cháu không có ngốc như vậy đâu.”

 

Tiểu Hạ dự định, nếu cô phải qua mừng sinh nhật bà nội của anh trai, cô muốn tặng cho bà một món quà, buổi tối khi Cố Hành Chấp trở về nhà, cô lại lộc cộc chạy lên lầu. 

 

Phòng anh được trải thảm rất mềm, Tiểu Hạ cảm thấy thảm bên phòng anh đẹp hơn phòng cô, cô xoa xoa thảm mềm thêm mấy lần, sau đó bước chân nhẹ nhàng chạy tới chỗ anh ngồi. 

 

Thời gian ở bên anh càng lâu, Tiểu Hạ càng dần dần hiểu thói quen của anh. Vào lúc không có người, anh có thói quen ngồi trước cửa sổ ngắm sao - Tiểu Hạ đoán là anh đang ngắm sao. 

 

Anh rất kiệm lời, bình thường Tiểu Hạ nói rất nhiều, anh chỉ đáp lại một câu, anh không phải là đối tượng thích hợp để tán dóc, nhưng Tiểu Hạ lại rất thích nói chuyện với anh. 

 

“Anh trai, bà nội của anh mời em qua mừng sinh nhật, em tặng gì cho bà thì bà mới thích?”

 

“Dì Phương đã chuẩn bị xong rồi.”

 

Tiểu Hạ cũng tìm một cái ghế, ra sức kéo qua để ngồi, sóng vai ngồi bên cạnh anh, bắt chước anh ngắm sao. 

 

“Đó là quà do dì Phương chuẩn bị, không phải em, làm như vậy có được không?” Tiểu Hạ cảm thấy không đủ tâm ý, hàng năm sinh nhật mẹ Hạ, cô đều tự tay chuẩn bị quà tặng. 

 

Giọng anh nhàn nhạt: “Em chuẩn bị, bà sẽ không thích.”

 

“Được rồi.” Tiểu Hạ không hỏi nữa, ngoan ngoãn ngồi im một lúc. 

 

Hôm nay trăng sáng ít sao, Tiểu Hạ ngồi một lúc đã đếm hết sao trên trời. 

 

Nhưng cô vẫn chưa muốn rời đi, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Cô cảm thấy Anh trai thật đẹp trai, lông mày ra lông mày, mắt ra mắt, mũi ra mũi. 

 

Cô nhìn thật lâu, tới mức cảm thấy ngượng ngùng, hai gò má ửng hồng. 

 

Cô lỡ kéo chiếc ghế hơi cao, lúc ngồi lên chân không chạm đất, cô nhẹ nhàng đung đưa chân, khoan thai hỏi: “Anh trai, sinh nhật anh là ngày nào vậy?” 

 

“Đông chí.”

 

“À.” Tiểu Hạ làm như đã biết. “Sinh nhật của em qua rồi, mẹ Hạ nhặt được em vào mùa hè, khi đó em đã khoảng 3, 4 tháng tuổi, cho nên chắc là em sinh vào mùa xuân.”

 

Cụ thể là ngày nào thì không biết, cho nên sinh nhật của Tiểu Hạ đều được tổ chức vào mùa xuân lúc Hạ viện trưởng không bận rộn công việc. 

 

Anh liếc nhìn qua cô gái bên cạnh, không biết cô đang suy nghĩ đến chuyện gì, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. 

 

Tiểu Hạ thật xinh đẹp, ngây thơ không nhiễm bụi trần. 

 

Ánh trăng mờ ảo phủ lên trên người cô một tầng sáng mỏng manh, khiến cho nụ cười của cô trở nên rực rỡ.

 

Anh lại nhớ tới khi ấy ánh hoàng hôn bao phủ lúc chiều tà. 

 

Mạnh Thanh Như ôm trong ngực một cô gái đang ngủ say, gương mặt xinh đẹp thuần khiết của cô cũng được ánh hoàng hôn chiếu sáng. 

 

Hoàng hôn so với ánh trăng càng thêm rực rỡ, Mạnh Thanh Như đã lâu không nở nụ cười, bà thì thầm với anh: “Tiểu Chấp, nhìn xem Tiểu Hạ thật xinh đẹp đáng yêu.”

 

Tiểu Hạ không đủ thông minh, nhưng cô xinh đẹp ngoan ngoãn khiến cho người ta yêu thích.

 

Chớp mắt đã tới dịp sinh nhật, Tiểu Hạ ăn vận cực kỳ xinh đẹp, cùng Cố Hành Chấp trở về nhà cũ. Lúc xuống xe, anh đem tay cô khoác lên tay mình, Tiểu Hạ hơi thoáng sửng sốt, rồi cúi đầu cười vui vẻ. 

 

Cố Hành Chấp dìu Tiểu Hạ xuất hiện, biệt thự nhà họ Cố từ trên xuống dưới đều trở nên im phăng phắc. 

 

Bà nội Cố hiền lành ôn hòa, mái tóc hoa râm, nhờ vui vẻ mà khuôn mặt ửng hồng, bà kêu Tiểu Hạ đến ngồi bên cạnh mình, Tiểu Hạ miễn cưỡng buông tay Cố Hành Chấp mà bước tới. Phương quản gia đã tới từ trước, lúc này đang đứng bên cạnh bà nội Cố, trước khi tới bà đã dạy Tiểu Hạ từ sớm, dặn cô nói ít hơn cười nhiều thêm, nếu nghe không hiểu thì cứ cúi đầu xuống cười trừ. 

 

Tiểu Hạ ngước đầu nhìn, thấy rất nhiều người đang nhìn cô chăm chú, cô có chút hoảng loạn, Phương quản gia ở bên cạnh cô ho khẽ một tiếng, nhớ tới khuôn mặt tức giận của Phương quản gia, cô liền lập tức nở nụ cười. 

 

Bọn họ đến hơi sớm, hiện tại ở đây đều là người nhà họ Cố, sự xuất hiện của Tiểu Hạ đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của bọn họ. Cố phu nhân kể từ sau khi kết hôn vẫn chưa xuất hiện, xinh đẹp thần bí, khiến người khác không dám quấy rầy. 

 

Con cháu nhà họ Cố đông đúc, nhưng mà hôm nay mặc kệ già trẻ lớn bé, cũng đều chỉ nghe theo một người. Cố Hành Chấp đi đến đâu, đám họ hàng đều câm như hến. 

 

“Tiểu Hạ, thật là một đứa bé ngoan.” Bà nội Cố rất nhiệt tình với Tiểu Hạ, Tiểu Hạ ngoan ngoãn để mặc bà kéo tay, tiếp chuyện với bà một lát. Lúc sau khách khứa tới càng lúc càng đông, Phương quản gia cúi người nói với bà cụ, “Thưa bà, sức khỏe của Cố phu nhân không được tốt, để tôi mang cô ấy đi nghỉ một lát.”

 

Bà cụ Cố cười, nói: “Đi đi, Hành Chấp cũng đi giúp cháu dâu, nơi này có dì là ổn rồi, thời gian cũng còn sớm, ta cũng nên đi nghỉ ngơi một lát.” 

 

Cố Hành Chấp cùng Tiểu Hạ rời đi, tình huống mới nhẹ nhõm đi rất nhiều. 

 

Tiểu Hạ vì câu nói cháu dâu kia của bà nội Cố mà đỏ mặt, vừa đi vừa thất thần. 

 

Nhà cũ của Cố gia so với ngôi nhà bọn họ ở bây giờ lớn hơn rất nhiều, Cố Hành Chấp dẫn Tiểu Hạ đi, ngang qua những hành lang lượn vòng quanh co, sau đó Tiểu Hạ cũng không nhớ rõ nữa, thì dừng lại trước một tòa nhà nho nhỏ. 

 

Ngôi nhà nhỏ yên tĩnh, không hề nghe được tiếng náo nhiệt ở sân trước.

 

“Anh trai, khi nào thì chúng ta về nhà vậy?” Tiểu Hạ giống như đứa bé đến thăm nhà họ hàng, vừa mới tới nơi đã muốn đòi về, đi theo sau anh hỏi. 

 

Về nhà, cô cũng không nhận ra rằng cô đang sử dụng từ nhà này. 

 

Người đàn ông đi phía trước im lặng một lúc, nói: “Hôm nay không về nhà.”

 

Phương quản gia cũng không nói cho Tiểu Hạ biết hôm nay sẽ không trở về nhà, cho nên cô kinh ngạc “A” một tiếng. 

 

Tòa nhà nhỏ là nơi Cố Hành Chấp sống lúc bé, nó cũng lạnh lẽo giống như chủ nhân của nó vậy. Không có kỉ niệm thừa thãi, chỉ có đồ đạc đã được sử dụng nhiều năm trong nhà. Thư phòng, phòng nghe nhạc xem phim, tủ áo đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, phòng ngủ chiếm diện tích tới hai tầng lầu, rộng rãi đến trống trải. 

 

Tiểu Hạ nhanh chóng tiếp nhận sự thật rằng hôm nay cô không thể trở về nhà, lúc sau Phương quản gia có tới, sắp xếp cho Tiểu Hạ tới phòng giải trí để xem phim, dặn dò cô không được đi lại lung tung. Nhưng bà lại cho cô xem phim hành động nước ngoài, làm Tiểu Hạ xem một cách khó khăn. Sau đó Cố Hành Chấp vào, đổi lại thành phim hài kịch.  

 

Tiểu Hạ ngồi xếp bằng, ngẩng đầu nhìn màn hình cười vui vẻ. Cô xoay qua hỏi người bên cạnh, “Anh trai, anh không cần đi tiếp khách giúp bà nội của anh sao?”

 

“Không cần đi.”

 

Tiểu Hạ thắc mắc: “Sinh nhật của bà nội anh không cần giúp hay sao?”

 

“Bà sợ tôi, tôi ở đó, bà sẽ không thấy vui.”

 

Tiểu Hạ nghe không hiểu, lúc bọn họ vừa mới tới, bà nội rõ ràng là rất vui vẻ mà. 

 

Tiểu Hạ xem xong một bộ phim, bữa tiệc mới bắt đầu. 

 

Cô cùng Cố Hành Chấp đi dạo một vòng ở sân trước, dự định sẽ ra mặt một lát rồi trở về tòa nhà nhỏ, ai ngờ lại thấy được Mạnh Thanh Hòa và Bạch Tịch. 

 

Bạch Tịch mặc lễ phục, kéo tay Mạnh Thanh Hòa ở trong đám người đang cạn ly với nhau, trai tài gái sắc nhìn qua vô cùng xứng đôi. Cô ấy và Tiểu Hạ vô tình chạm mắt nhau, từ xa nhìn thấy, Tiểu Hạ kéo kéo ống tay áo của Cố Hành Chấp, “Anh trai, em nhìn thấy Tịch Tịch, em có thể tới nói chuyện với cô ấy một lúc không?”

 

Mạnh Thanh Hòa cũng nhìn về hướng bên này, gật đầu mỉm cười. 

 

Anh ừ một tiếng, Tiểu Hạ đi về hướng Bạch Tịch. 

 

Trong vườn hoa, Tiểu Hạ kéo váy ngồi xuống cạnh Bạch Tịch, Bạch Tịch cầm một ly rượu trên tay, đưa tới trước mặt Tiểu Hạ, “Cậu có uống không?”

 

Tiểu Hạ lắc đầu một cái, nói: “Rượu thật đắng, mình không uống.”

 

Bạch Tịch khẽ cười, hỏi cô cuộc sống ở Cố gia như thế nào. Thật ra cô ấy đã biết được tình hình của cô từ Hạ viện trưởng, biết hôm nay sẽ gặp cô ở đây, nhưng thời điểm nhìn thấy cô thiếu chút nữa đã không nhận ra. 

 

Ở Cố gia hai tháng, Tiểu Hạ đã trắng lên, còn mập ra. Thẩm mỹ của Phương quản gia thật không chê vào đâu được, bà ăn mặc trang điểm cho Tiểu Hạ tựa như một tiên nữ giáng trần, Lúc cô ấy vừa mới tới, đã nghe nhiều người âm thầm khen Cố phu nhân thật xinh đẹp.

 

“Tiểu Hạ, mình không đến thăm cậu được, cậu có giận mình không?”

 

“Không hề, mình biết cậu còn công việc, bận rộn nhiều thứ.”

 

Bạch Tịch trên mặt ửng một màu hồng nhàn nhạt, không biết vì uống rượu, hay là vì đánh phấn, dù sao cô ấy cũng không giống Tiểu Hạ, hay đỏ mặt.