Mị Mị tự giác làm sủng vật

Vệ Văn nhắn tin xong rất nhanh liền mệt đến mở mắt không nổi, sau đó mơ mơ màng màng đọc tin nhắn trả lời của ba mẹ, sau đó vội vàng lên lớp bổ túc, vội vàng tự kiếm tiền, thật lâu cũng không có lên phần tin nhắn nhóm, cũng đã đem việc này bay đến chín tầng mây.

Nhưng mà Tạ Khôn phát hiện, thái độ của Vệ Văn đối với anh hình như đã xảy ra thay đổi vào đêm đó, lúc trước còn thỉnh thoảng sẽ khách sáo một chút, hoặc là sẽ có chút ngại ngùng, sau hôm đó đột nhiên thân với anh vô cùng, lúc nhìn anh, trong đôi mắt ngập tràn sự ỷ lại.

Tạ Khôn cảm thấy mình bị bệnh tim, bệnh tình còn vô cùng nghiêm trọng.

Tạ Khôn bận rộn một khoảng thời gian, thật khó lắm mới rảnh rỗi, liền trở về nhà sớm, vừa mở cửa liền nhìn thấy ánh đèn sáng rực, tinh thần căng chặt nhiều ngày tạo thành cảm giác mỏi mệt lập tức tan thành mây khói.

Vệ Văn nghe được tiếng động vẻ mặt vui vẻ chạy đến, tạch tạch tạch cọ đến trước mặt anh, ngẩng mặt tươi cười sáng lạn nhìn anh: “Anh đã về rồi!”

Bình thường Tạ Khôn không chút nào thích cười, nhưng mà vừa thấy dáng vẻ này của cậu, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng, theo thói quen giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Ừ.”

Vệ Văn híp mắt cọ cọ trong lòng bàn tay anh.

Tạ Khôn nhìn hành động gần đây thường xuyên xuất hiện của cậu, cảm thấy như mình đang nuôi thú cưng.

Nhưng mà thú cưng này sẽ nấu cơm.

Vệ Văn vô cùng vui vẻ đi bưng thức ăn nóng hầm hập lên bàn, đi đến phòng vệ sinh nhìn Tạ Khôn rửa tay rửa mặt, vụng trộm lấy di động chụp hình anh.

Dáng vẻ Tạ Khôn rửa mặt rất đẹp trai! Cậu muốn cho mẹ xem!

Vệ Văn còn không thể hiểu được sự khác nhau giữa “Gợi cảm” và “Đẹp trai”, dù sao thì đẹp mắt nam tính đều dùng chung từ “đẹp trai” để hình dung.

Tạ Khôn lau nước trên mặt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong gương Vệ Văn như có tật giật mình mà giấu di động: “Làm sao vậy?”

Vệ Văn chấp tay sau lưng, nhìn anh cười hì hì: “Không có gì, ăn cơm thôi!”

Tạ Khôn: “…”

Cậu cho là tôi không biết trong di động cậu cất giấu mấy tấm hình của tôi sao?

Hai người cơm nước xong, Vệ Văn kích động cầm notebook ra: “Tạ Khôn, anh nhìn xem tôi vẽ có tiến bộ không?”

Tạ Khôn một chút cũng không qua loa, rất nghiêm túc nhìn nhìn, gật gật đầu: “Tiến bộ rất nhanh.” Tiếp theo lại chỉ ra mấy chỗ khuyết điểm mà mình có thể nhìn ra.

Vẻ mặt Vệ Văn đầy sùng bái nhìn anh: “Tôi biết rồi! Tôi đi vào lại sửa lại một chút!”

“Chờ chút!” Tạ Khôn gọi cậu lại, “Ngày mai tôi nghỉ ngơi, cậu muốn ra ngoài chơi hay không? Tôi cùng cậu.”

Vệ Văn lại cọ đến bên người anh ngồi xuống, nghĩ nghĩ nói: “Tôi còn có lớp buổi sáng, hay là chúng ta đi siêu thị đi!”

Tạ Khôn: “…Được.”

Ngày hôm sau, Vệ Văn ra khỏi lớp liền nhìn thấy xe Tạ Khôn ngoài cổng lớn, hai mắt xẹt một cái liền sáng như bóng đèn, khuôn mặt vui vẻ nhanh chân đi qua.

Tạ Khôn từ bên trong mở cửa ra cho cậu, Vệ Văn rất vui vẻ ngồi vào, nghiêm nghiêm túc túc cài dây an toàn, quay đầu ôm cánh tay anh nhìn anh cười: “Tạ Khôn, sao anh lại đến đón tôi?”

Tạ Khôn liếc mắt nhìn cánh tay ôm lấy mình, cánh tay khoát lên tay lái nhanh chóng nắm chặt, rất khó khăn kiềm chế xúc động muốn nhanh chóng ôm lấy cậu hôn môi.

“Đúng lúc không có việc gì.”

Xã hội đen không có thời gian nhất định!

Vệ Văn cũng không để ý, vô cùng vui vẻ ngồi trong xe: “Chúng ta đi siêu thị đi! Buổi tối hôm nay tôi làm tiệc lớn cho anh!”

Hai người vừa vào tới siêu thị, hấp dẫn vô số ánh mắt, lúc ở quầy thu ngân tính tiền, hai cô gái xếp hàng phía sau kích động khe khẽ nói nhỏ, bởi vì rất kích động, cũng không khống chế được âm lượng.

“Đẹp trai quá đẹp trai quá! Muốn đem cậu ấy về nhà!”

“Thật đáng yêu! Máu mũi cũng sắp chảy ra!”

“Rất dễ phân biệt công thụ nha!”

“A a a tớ muốn chụp hình nhưng mà không dám!”

“Đừng chụp đừng chụp! Anh đẹp trai kia thoạt nhìn có chút dữ nha!”

Tạ Khôn: “……”

Vệ Văn tiến đến bên tai Tạ Khôn nói nhỏ: “Công thụ là có ý gì vậy?”

Vẻ mặt Tạ Khôn mờ mịt: “Không biết.”

Hai người mua đầy tràn hai túi lớn, toàn bộ đều ở trên tay Tạ Khôn, hai tay Vệ Văn nhàn rỗi, nghiên cứu phiếu mua hàng của siêu thị, hơn nữa nghiên cứu còn rất nghiêm túc, cúi đầu lẩm bẩm.

Trở lại tiểu khu, Vệ Văn đang suy nghĩ xem làm món nào, đột nhiên sắc mặt căng thẳng: “A! Chó!”

Vừa dứt lời, từ trong bụi cây đột nhiên một con Husky lao tới, lè lưỡi vẻ mặt hưng phấn mà xông về phía cậu.

“Không có việc gì, loài chó này bình thường không cắn người.” Tạ Khôn lên tiếng dỗ dành đồng thời nhanh chóng che ở giữa cậu và con chó, còn chưa kịp đuổi con chó đi liền thấy khuôn mặt cậu tràn ngập hoảng sợ bỏ chạy.

“Đừng chạy!” Tạ Khôn thấy con Husky càng thêm hưng phấn, không thể làm gì hơn là đuổi theo, một bàn tay bắt lấy cậu, kéo cậu chạy nhanh về phía trước.

“Không có việc gì, cùng lắm thì tôi đánh nó chạy đi giúp cậu.”

Vệ Văn nắm chặt tay anh, gật gật đầu “Ừ” một tiếng, căng thẳng trong lòng rất nhanh liền bị Tạ Khôn bình tĩnh đè xuống.

Tạ Khôn chạy không nhanh, nhưng đối Vệ Văn mà nói, cùng anh chạy một chuyến như vậy vẫn là thiếu chút nữa mệt chết, sau khi vào thang máy liền thở hồng hộc.

Tạ Khôn có chút bất đắc dĩ: “Nhìn thấy chó đừng chạy, cậu càng chạy nó càng đuổi.”

Vệ Văn cười rộ lên, đứt quãng nói: “Vậy anh còn… Chạy? Anh chạy trốn còn nhanh…hơn tôi.”

“…” Tạ Khôn yên lặng nhìn cậu nửa giây, “Tôi đây không phải lo lắng cậu quá sợ hãi sao?”

Vệ Văn chạy một chuyến, ánh mắt ướt sũng, vừa đen vừa sáng, cứ như vậy chớp chớp nhìn anh, vẻ mặt tràn đầy ý “Cầu vuốt ve” nhích lại gần người anh.

Hầu kết Tạ Khôn giật giật, nhanh chóng dời tầm mắt, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu.

Về nhà, Tạ Khôn buông túi mua sắm, nhìn thấy trán cậu lấm tấm mồ hôi, có chút bất đắc dĩ: “Mới chạy mấy phút đồng hồ? Thiếu rèn luyện, mau đi tắm.”

“Ừm.” Vệ Văn ngoan ngoãn đi vào phòng vệ sinh.

Động tác Vệ Văn luôn luôn tương đối chậm, tắm rửa cũng không nhanh chút nào, chờ cậu tắm xong đi ra, Tạ Khôn đã sớm chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, tuy rằng bình thường anh ở nhà một mình thường xuyên nấu mì ăn, nhưng mà việc nhà cũng làm rất thuần thục.

Vệ Văn vẫn mặt một bộ áo ngủ thuần trắng như cũ, trên đầu phủ khăn, làn da trắng nõn bị xông thành màu hồng nhạt, nhìn qua thật sự là rất ngon, khẩu vị rất câu nhân.

Tạ Khôn bắt buộc mình đem lực chú ý đặt lên cải xanh, hận không thể niệm một trăm lần thanh tâm chú.

Tình huống bây giờ cùng lúc trước dự đoán có khác biệt quá lớn, anh nghĩ rằng Vệ Văn tương đối thẹn thùng trì độn, mình khống chế cảm xúc một chút, hẳn là có thể làm một đôi bạn cùng phòng bình thường, không nghĩ rằng sau khi Vệ Văn tiến vào luôn tỏ ra sự ỷ lại cực kì mãnh liệt với anh, thường thường làm ra một ít hành động vô cùng thân thiết, khuôn mặt còn đặc biệt thuần khiết vô tội…

Tạ Khôn tự đào cái hố cho mình, bây giờ là vừa hưởng thụ vừa giày vò, rất nhanh sẽ bị tinh thần phân liệt.

Vệ Văn sáp qua nhìn nhìn, vẻ mặt khen ngợi: “Đã chuẩn bị tốt!”

“Ừ, cậu chỉ cần nấu là được.” Tạ Khôn thoáng nhìn, nhìn thấy cái gáy tinh tế của cậu, tâm thần lại nhộn nhạo, vội vàng dời lực chú ý, “Cậu nên rèn luyện thân thể nhiều hơn, lỡ đâu lần sau lại gặp chó, tôi lại không ở bên cạnh cậu, cậu làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt Vệ Văn tràn ngập buồn rầu: “Rèn luyện thân thể sao?”

Tôi một chút cũng không nghĩ tới…

Tạ Khôn cảm thấy lần này dời lực chú ý rất thành công, dứt khoát không ngừng cố gắng: “Cậu chạy trốn quá chậm, lỡ đâu gặp được người xấu thì làm sao bây giờ?”

Vệ Văn hình như có chút bị dọa, dáng vẻ vẫn không chút nào tình nguyện.

Tạ Khôn dứt khoát lôi cậu đến phòng khách, đứng bên cạnh máy chạy bộ: “Cậu thử xem.”

Vệ Văn buồn rầu nhìn máy chạy bộ, thật sự là rất ngại nói mình không thích vận động, tuy rằng cậu đã chụp lén mấy tấm ảnh Tạ Khôn chạy bộ, nhưng xem người khác là hưởng thụ, tự mình lên lại là chịu tội!

Mắt thấy Tạ Khôn duỗi ma trảo đến cái nút trên máy chạy bộ, Vệ Văn liền vội vàng kéo anh, vẻ mặt đầy cầu xin nói: “Tôi… Tôi vừa tắm rửa xong, không thích hợp vận động, nếu không lại phải tắm lại một lần…”

Tạ Khôn nhìn nhìn đuôi tóc ướt sũng của cậu, thu tay: “Cũng đúng, vậy lần sau đi.”

Ba ba nói: phải nghe lời chủ nuôi nói, bằng không sẽ bị làm thành thịt dê xâu ăn tươi.

Ma ma nói: phải nghe chủ nuôi nói, bằng không bị chủ nuôi vứt bỏ bọn họ sẽ không quản.

Vệ Văn rời lệ trong lòng, nơm nớp lo sợ gật gật đầu: “Được…”

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Vệ Văn vẫn rất thích chủ nuôi này, được thả cho một con ngựa lập tức chạy tới nấu cơm làm thức ăn, cùng Tạ Khôn vui vẻ ăn bữa tiệc lớn.

Buổi tối gõ chữ xong rất nhanh đã mệt rã rời, Vệ Văn ngáp mấy cái cầm di động mở ra phần chat nhóm.

Văn Văn: có chủ nuôi thật sự không còn như trước, gặp chó lớn cũng không còn căng thẳng, cuối cùng không cần lo lắng việc thỉnh thoảng biến thân nữa rồi!

Ma ma rất nhanh trả lời: chủ nuôi của con tốt như vậy! Còn giúp con đánh chó!

Vệ Văn híp mắt trả lời: không đánh, anh ấy lôi kéo con chạy đi!

Ma ma:!!!Chờ chờ! Ở hình người căng thẳng mới biến thân đi?! Con không phải nguyên hình sao!!!

Ba ba: sao lại thế này? Cậu ta kéo con chạy như thế nào? Con là hình người?

Vệ Văn mẹt đến mở không nổi mắt, đã sớm quăng điện thoại di động ngủ vù vù, để lại ba mẹ vẫn còn đang khiếp sợ.

Mama: con là người, thế mà còn muốn người khác nuôi, tự tôn làm người của con đâu? Những chuyện mẹ dạy đều bị chó dữ ăn sao! Hay là đến bây giờ con còn phân không rõ dê nên làm cái gì, người nên làm cái gì? Đầu óc con bị chó dữ ăn sao!

Ba ba: con là một người, thế nhưng lại có người muốn nuôi con! Người kia nghĩ như thế nào? Nhất định là có ý đồ bất lương! Cậu ta có phải làm nghiên cứu khoa học hay không? Có phải đã thấy nguyên hình của con không? Cậu ta nhất định là muốn lừa gạt con! Muốn đem con vào phòng thí nghiệm giải phẫu! Nhanh cách cậu ta xa một chút!

Ba ba trả lời ma ma: đừng trì hoãn! Em ở đâu? Anh đến đón em! Tranh thủ trở về cứu con trai!

Ma ma trả lời ba ba: anh nghĩ xấu con người như vậy thật sự đủ rồi, không phải là năm đó vì có anh đẹp trai quyến rũ em mà canh cánh trong lòng thôi sao!

Ba ba trả lời ma ma: …

Ma ma: Được rồi Văn Văn, không phải con nói con có người bạn rất đẹp trai sao, sao còn không đưa ảnh chụp cho mẹ xem?

Ba ba trả lời ma ma: anh đi tìm em!