*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suýt nữa bị xe đụng lại gặp phải một cây ngô đồng ngàn năm thành tinh có ý thức, Tư Không Dịch hơi ngơ ngác. Nhưng dù sao thì cậu cũng thường trải qua chuyện này, thế nên cậu nhanh chóng trò chuyện với cây ngô đồng.

Cây ngô đồng kia đang rất không vui, dù sao nếu không phải con muỗi nhỏ kia động tay động chân, chiếc xe kia không có khả năng đâm vào nó, kết cuộc nó dùng rễ nhanh chóng thay đổi phương hướng nên chiếc xe mới nhào xuống hồ, nếu không là bị đụng mạnh vào thắt lưng rồi. Nó đã sống hơn ngàn năm, xương già thắt lưng cũng già, sao có thể đỡ nổi cú đâm đó! Nó còn muốn về quê nhà nhìn một cái! Tuy rằng phong cảnh bên hồ không tồi, nhưng trong không khí lại thiếu hương vị của lẩu thập cẩm cay nồng.

Cây ngô đồng vốn đang mất hứng, nhưng khi phát hiện thằng nhóc loài người này có thể nói chuyện với nó, cây ngô đồng lập tức trở nên cao hứng. Mà lúc nó nhận ra mấy nhóc con kia cũng có linh khí, nó thật sự không kiềm nén được cảm xúc hưng phấn vì gặp được đồng loại sau khi cô độc cả ngàn năm, suýt chút nữa vui sướng đến nỗi điên cuồng múa may nhánh cây.

[Ôi chao! Cậu nhóc! Cậu nghe hiểu ông nói hả? Thật sự là rất lâu rồi không gặp đứa nhỏ nào như vậy nữa! Lần sau kêu mấy đứa kia cẩn thận một chút, không được tùy tùy tiện tiện rồi đụng thắt lưng của ông đây.]

Vốn Tư Không Dịch đang lo lắng cây ngô đồng này không dễ nói chuyện, kết quả nó lại nhiệt tình nói rất nhiều, trình độ nói nhiều có thể so sánh với cây xương rồng bà. Tư Không Dịch thầm nghĩ, không chừng lại thu được một đội viên ngoài biên chế, đáng tiếc vóc dáng vị này quá lớn, cũng không dễ di chuyển. Thế nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của cậu và cây ngô đồng.

[Ngài đã hơn một ngàn tuổi rồi sao? Ôi chao, thật lợi hại.]

[Quê ngài ở Tứ Xuyên à? Ồ, cháu rất thích đồ ăn Tứ Xuyên nha! Loại lẩu nào cũng thích!]

Ngay lúc Tư Không Dịch dựa vào cây ngô đồng tám đến khí thế ngất trời, Kiều Hàm và Lộ Lộ cũng đã chạy tới, còn chưa kịp đến trước mặt cậu, Lộ Lộ đã bày vẻ mặt lo lắng nói: “Tiểu Dịch, anh có sao không?! Chiếc xe vừa rồi điên rồi sao?! Tại sao lại lái xe muốn đâm anh chứ?!”

Gương mặt Lộ Lộ đầy vẻ khẩn trương và quan tâm, nếu không phải Tư Không Dịch đã có chút suy đoán, không chừng còn thật sự tin vào màn biểu diễn của cô ta. Mà Tiểu Văn bên cạnh đã bắt đầu xét nghiệm máu.

Vo ve vo ve!! [Tâm cơ biểu! Phụ nữ thối! Máu toàn mang bệnh không nói, hương vị cũng khó nghe. Phóng đãng với ít nhất mấy trăm tên đàn ông rồi! Còn nữa, cô ta với Kiều Hàm không hề có quan hệ huyết thống! Kẻ lừa đảo!]

Hiếm khi thấy Tiểu Văn kích động như vậy, hai mắt Tư Không Dịch nhìn đôi nam nữ trước mặt đã lạnh xuống. Tuy cậu đã sớm suy đoán như vậy, nhưng đoán là một chuyện, nghe được sự thật chính xác thì ai mà cao hứng nổi. Hai người kia thế mà muốn giết cậu. Có lẽ cũng không phải muốn giết chết, chỉ muốn xe đâm cho cậu tàn phế mà thôi. Tư Không Dịch nhìn Kiều Hàm đầu đầy mồ hôi, hoàn toàn không nghĩ ra được, rốt cuộc cậu đã trêu chọc hắn chỗ nào.

“Tư Không Dịch? Cậu không sao chứ? Nhìn nét mặt cậu không tốt chút nào. Có muốn chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện không?” Kiều Hàm thấy gương mặt lạnh lùng của Tư Không Dịch, trong lòng nhảy dựng, hắn cảm thấy hình như Tư Không Dịch đã biết chuyện gì rồi.

Thế nhưng sau đó hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, làm ra vẻ từ đầu đến cuối chẳng hề biết gì, nếu chiếc xe Jeep kia là do Lộ Lộ sắp xếp thì đúng thật là hắn không hề hay biết.

Tư Không Dịch liếc nhìn hắn một cái, tạm dừng giao lưu với cây ngô đồng.

“Không phải tôi vẫn rất khỏe đứng ở đây sao? Có việc gì là chiếc xe kia mới đúng chứ? Xe của gã đã chìm xuống nước ba phút rồi, thời gian lâu như vậy, không chừng tên lái xe kia đã bị chết đuối rồi.” Tư Không Dịch nói xong liền trực tiếp bấm điện thoại gọi cho đội trưởng Triệu, ngắn gọn nói tình huống cho hắn nghe, đội trưởng Triệu ‘ha’ một tiếng: “Cậu đúng là một cục phiền phức di động, may mà cậu không có thể chất thần chết đi đến đâu có người chết đến đó, nếu không tôi không dám tiếp xúc với cậu luôn.”

Tư Không Dịch nghe thế đen mặt, giọng nói âm u: “Đừng nói lời tạm biệt sớm như vậy chứ đội trưởng Triệu, nói không chừng sau này tôi lại làm anh liên lụy mệt chết luôn.”

Đội trưởng Triệu ở đầu dây bên kia hung hăng hừ hai tiếng: “Cậu đừng có nguyền rủa tôi! Mau van xin hai câu, tôi liền phái người đến. Ôi chao, giữa ban ngày ban mặt mà dám lái xe đâm người, tài xế kia mà không có chuyện gì, tôi soi gương viết ngược tên lại!”

Tư Không Dịch cũng nghĩ như vậy, cậu nhìn gương mặt căng thẳng của Kiều Hàm và Lộ Lộ đang cố làm ra vẻ vô tội, trong lòng cười lạnh. Kiều Hàm tuyệt đối làm khẩu súng cho người ta sử dụng, Lộ Lộ không phải là em họ của hắn, lại là một cô gái xinh đẹp, nhớ đến sở thích chụp ảnh gái đẹp của hắn, Tư Không Dịch nhắm mắt cũng có thể nghĩ được vì sao tên này lại mắc câu. Không phải bị nắm nhược điểm, mà là bị sắc đẹp dụ dỗ.

Mà Lộ Lộ này, từ trước đến giờ Tư Không Dịch chưa từng gặp qua, nếu đúng là tên lái xe có liên quan đến cô ta, vậy Lộ Lộ không phải là người làm chủ sau màn, mà không chừng còn có “kế hoạch B”, dù sau ngay từ đầu nhìn thấy cậu bị xe truy kích, hai người không một ai chạy tới. Thật giống như muốn mở to mắt nhìn cậu bị xe đâm.

Nhưng dù thế nào, nếu đã có kẻ muốn ra tay với cậu, nếu cậu không tiếp chiêu và hung hăng đánh trả thì thật lãng phí mười năm lăn lộn trong thôn Hồ Lô kia. Nghĩ ông đây dễ chọc lắm hả?

[Nhóc con, hai tên này thoạt nhìn là biết không phải người tốt, cần đặc biệt chú ý nha.] Cây ngô đồng không chịu cô đơn mở miệng, làm khí thế sắc bén của Tư Không Dịch suýt nữa sụp đổ, cậu khụ một tiếng.

[Dạ, sau này cháu trở lại thăm ngài, bưng một nồi lẩu cho ngài nếm thử.]

[Được được! Cho cậu mấy cái lá phòng thân, ít nhiều gì cũng tránh được yêu ma quỷ khí.]

Tư Không Dịch lập tức thấy một mớ lá vàng lượn lờ rơi xuống, cậu vươn tay bắt được, sau đó quay lại nói với Kiều Hàm còn đang thấp thỏm: “Tôi đã báo cảnh sát. Chúng ta chờ ở đây một chút.”

Lộ Lộ và Kiều Hàm nghe thấy Tư Không Dịch báo cảnh sát, trong lòng nhảy dựng.

Kiều Hàm mở miệng nói: “Ừm, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao cậu cũng không bị gì, báo cảnh sát không tốt lắm đâu. Cậu là đại minh tinh mà.”

Tư Không Dịch nghe thế cười nhạo một tiếng: “Gã lái xe muốn đuổi giết tôi, ai biết sau lưng gã có người nào sai bảo không? Cậu cũng nói tôi là minh tinh, không chừng là đối thủ cạnh tranh muốn thuê người giết tôi. Xem ra ở đâu cũng có những tên khốn nạn rác rưởi như Từ Bạch.”

Kiều Hàm bị Tư Không Dịch chặn miệng không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể quay đầu nhìn “em họ” Lộ Lộ. Dù Lộ Lộ tự cho rằng cô là người đã lăn lộn xã hội nhiều năm gặp nguy không loạn, nhưng sự việc phát triển đến nước này, cô cũng không biết phải nói thế nào. Thế nhưng Lộ Lộ nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Tiểu Dịch, anh nói rất đúng. Tên này dám trắng trợn hại người, thật sự là rất quá đáng. Hẳn là nên báo cảnh sát, nếu không có người lúc nào cũng nhìn chằm chằm, phỏng chừng ngủ cũng không ngon! Hai chúng em còn có thể làm nhân chứng, nhưng nhỡ mất bữa cơm trưa nay rồi.” Câu nói của Lộ Lộ ý trong ý ngoài đều hướng về Tư Không Dịch, giống như cô cực kỳ quan tâm đến cậu.

Cậu híp mắt nhìn Lộ Lộ, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Cô chính là em gái của Kiều Hàm à? Nhìn không giống Kiều Hàm nhỉ.”

Lộ Lộ cứng đờ, Kiều Hàm nhanh chóng bổ sung nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi không có ngoại hình đẹp như nó, mọi người đều nói Lộ Lộ là mỹ nhân hiếm có trong nhà đó.”

Lộ Lộ mỉm cười liếc Kiều Hàm một cái: “Anh đừng nói lung tung trước mặt Tiểu Dịch, không biết còn cho rằng anh đang nói xấu em! Em chính là fan não tàn của Tiểu Dịch, trên đời này không có người nào đẹp hơn Tiểu Dịch đâu!”

Tư Không Dịch cười ha hả trong lòng. Nếu lúc cô nói chuyện, ánh mắt có thể chân thành hơn thì càng tốt.

“Thì ra cô tên là Lộ Lộ, cô khen vậy làm tôi ngại quá. Tính cách của cô không tệ, chuyện trưa nay cũng tại tôi, hay là tôi mời hai người đến nhà hàng cơm dinh dưỡng? Nhà hàng kia không tồi, chúng ta có thể bàn chuyện ở đó.”

Lộ Lộ nghe thế trực tiếp lộ ra vẻ cao hứng, xem ra cô đã tạo được ấn tượng không tồi với Tư Không Dịch, như vậy bằng thủ đoạn của cô, muốn lôi kéo một thằng nhóc vừa lên đại học là chuyện quá dễ dàng. Nói không chừng thằng nhóc này vẫn còn là một con chim non! Một khi đã nếm được hương vị đàn bà, đảm bảo muốn ngừng cũng không được.

“Vậy thì tốt quá! Nghĩ thôi đã thấy kích động! Tư Không Dịch mời chúng ta ăn cơm! Thật tốt quá!”

Tư Không Dịch nhìn màn biểu diễn của Lộ Lộ mà nghĩ thầm, màn này buồn nôn quá, dứt khoát nhốt vào phòng tối ép hỏi toàn bộ mọi chuyện cho rồi.

Cậu còn đang nghĩ vậy, mấy chiếc xe cảnh sát đã hụ còi inh ỏi chạy tới. Người đến không phải là đội trưởng Triệu, gần đây hắn đang điều tra chuyện của Từ Bạch và Mạnh Thanh Thu, bận đến sứt đầu mẻ trán, hơn nữa bây giờ đã là ngày 30/11, sắp đến cửa ải cuối năm, nạn trộm cắp bắt đầu gia tăng, hắn thật sự là bận như điên.

Sau khi cảnh đến, một người tên là Quách Chính Minh, đội trưởng phân đội đến nói chuyện với Tư Không Dịch, hỏi rõ sự tình xong, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc. Quách Chính Minh sai người cứu gã lái xe dưới hồ lên, cũng may sau khi rơi xuống hồ mấy phút, gã lái xe cũng biết tự cứu, mở được cửa xe ngóc đầu ra khỏi  mặt nước, nếu không đến giờ là mười mấy phút thì đúng là chết đuối luôn rồi.

Nhưng lúc cảnh sát kéo gã lên, không biết bị cái gì kích thích mà vẻ mặt gã rất hoảng loạn, cả người đầy vết xanh tím. Ai không biết còn tưởng gã bị tra tấn.

“Mọi người theo tôi đến cục cảnh sát làm bản ghi chép.”

Ba người Tư Không Dịch đều gật đầu, không có ý kiến gì.

Cũng may bờ hồ không đông người, động tác của mấy người đội trưởng Quách cũng rất nhanh nhẹn, thế nên không làm kinh động nhiều người. Tư Không Dịch tránh được một lần bị lên top, sau khi ghi chép xong, cảnh sát lấy video hành trình trên xe ba bánh của cậu rồi mới cho bọn họ đi.

Sau khi người đi rồi, cảnh sát phân cục ồn ào tụ lại tám chuyện cực kỳ náo nhiệt.

“Trời đất ơi, vừa nãy đúng là Tư Không Dịch nha! Người thật đẹp hơn trên ti vi rất nhiều! Tính cách lại rất thân sĩ và ôn hòa!” Một nữ cảnh sát nhịn không được ôm mặt nói.

“Đương nhiên Tiểu Dịch của chúng ta tốt rồi! Hiện tại trong giới giải trí, diễn viên hăng hái tiến thủ như cậu ấy rất rất rất ít. Không biết cái tên đáng chém ngàn dao nào muốn giết cậu ấy! Nhìn xem hình ảnh này đi, nếu không có Đại Hoàng và Đại Hoa cảnh báo trước, tôi không dám nghĩ lúc này Tư Không Dịch sẽ thế nào!”

“Nói đến chuyện này, rốt cuộc ai sẽ hại Tư Không Dịch? Đầu óc nghĩ thế nào nhỉ? Nhưng cái xe máy này của Tư Không Dịch thật ngầu, tôi trộm tra chiếc xe, còn đắt hơn một chiếc xe hơi thông thường đó!”

“Nói thế nào thì người ta cũng là đại minh tinh mà, vẫn có tiền mua xe máy chứ. Ngẫm lại chuyện Từ Bạch và Mạnh Thanh Thu, không chừng có người không muốn Tư Không Dịch nổi tiếng nên mới hại cậu ấy. Nhưng vậy cũng quá trắng trợn.”

Đội trưởng Quách đi đến gõ gõ lên bàn: “Đừng có ở đây tám nữa, rảnh thì nhanh chóng đi điều tra đi! Nhìn xem rốt cuộc chiếc xe kia của ai, tên lái xe hiện tại như bệnh nhân tâm thần, vừa mới tra tài liệu của hắn, có chút phiền phức.”

Mọi người nghe đội trưởng Quách nói thế liền khẩn trương: “Có gì phiền phức vậy đội trưởng? Chẳng lẽ không trực tiếp tống hắn vào tù được?”

Quách Chính Minh lắc đầu: “Gã tên là Tiết Phong, có tiền án. Sống độc thân chỉ có một mình, trước kia từng lái xe đâm bị thương vài người, nhưng vì chứng minh có bệnh tâm thần, lúc lái xe hình như phát bệnh nên vẫn không bị bắt giam. Đội trưởng Triệu từng hoài nghi gã giả vờ, nhưng sau nhiều lần kiểm tra, quả thật chứng minh hắn có bệnh cho nên chỉ bị xử phạt nhẹ. Bây giờ… Chậc.”

Mọi người nghe thế mặt mày cũng không tốt, nếu đúng tên lái xe này bị bệnh tâm thần, vậy rất khó tống gã vào tù, chẳng lẽ chuyện này cứ cho qua như vậy?

Sáng sớm Yến tổng đã nói hắn rất bận phải đi kiếm tiền, nhưng thật ra hắn không đến Yến thị mà đang ở trong một ngôi biệt thự xa hoa đầy các thiết bị máy móc hiện đại, cùng vài người nữa đang nhìn chăm chú màn hình trong phòng khách. Trong màn hình chính là hình ảnh và cuộc đối thoại của đội trưởng Quách và mấy nhân viên cảnh sát, không biết từ khi nào mà phân cục cảnh sát phía nam bị người ta lấy mất video giám sát.

“Móa! Rác rưởi! Muốn lấy bệnh tâm thần để chạy tội hả? Nghĩ hay lắm!” Người lên tiếng là một thanh niên đầu tóc vàng khè, dựa theo vẻ mặt có thể nhận thấy hắn ghét ác như thù.

“Lão đại, Tiểu Dịch bị người ta bắt nạt, chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay ngồi nhìn!”

Yến lão đại liếc mắt nhìn người này một cái, Tiểu Dịch là để mày gọi hả? Nói như là không phải vợ ông đây vậy, giống vợ mày quá ha. Ha hả.

Tống Tranh thấy Yến Khôn lạnh lùng liếc mắt, lập tức rụt cổ á một tiếng, hình như hắn lại nhiều lời rồi?

Lý Thanh bên cạnh liếc mắt khinh thường: “Mau câm miệng đi. Lão đại tự có quyết định, cậu chỉ cần nghe lệnh là được rồi.”

Tống Tranh bĩu môi, Yến Khôn cầm điện thoại trực tiếp gọi cho Tư Không Dịch, hắn nghĩ xem có nên tìm một sợi dây lưng cột người này trên lưng quần luôn không, tránh việc không có hắn bên cạnh cậu liền gặp phiền phức, thật khiến người ta phân tâm. Ngay cả kiếm tiền cũng không yên.

“Alo? Sao lại gọi điện thoại cho em? Muốn mời em ăn trưa thì trễ rồi, đã mười hai giờ rưỡi.” Giọng nói của Tư Không Dịch nhẹ nhàng thoải mái lại thẳng thắn. Yến Khôn thầm nghĩ, nếu không phải hắn vừa tận mắt thấy cậu lấy khẩu cung, còn cho rằng cậu thành thật lắm.

“Không sao, dù sao hiện tại em cũng đang trên đường đi ăn cơm mà đúng không? Đi quán cơm dinh dưỡng chứ gì, lát nữa anh cũng sẽ đến đó.”

Lúc này, một ông chú trung niên đầu tóc màu hồng đang gõ bàn phím, sau đó màn hình biến thành cảnh Tư Không Dịch ngốc manh cầm điện thoại quay trái quay phải. Mọi người nhịn không được cười ra tiếng.

“Sao anh biết em đang trên đường đến nhà hàng đó?!” Lông trên người cậu dựng thẳng lên, chẳng lẽ người này thả thứ gì đó giống Tiểu Văn bên cạnh cậu?! Nhưng may mà IQ của cậu nhanh chóng online, Tư Không Dịch ngẩng đầu nhìn camera giám sát ven đường, khóe miệng giật giật, trực tiếp hướng camera giơ nắm tay.

“Đừng có ỷ vào Tiểu đội cầu vồng thần bí của anh mà đắc ý, em đang nghiêm túc đó, nếu không lột áo lót và tra gốc gác bọn họ chỉ là chuyện trong vòng một phút! Em cũng có tiểu đội nhỏ! Rất lợi hại.”

Thế là mấy người được Tư Không Dịch gọi là Tiểu đội cầu vồng đều bật cười, ông chú trung niên kia vỗ vỗ vai Yến Khôn: “Khôn à, cậu tìm được bà xã thật tốt nha, đầy sức sống, rất đáng yêu.”

Yến Khôn nhìn bàn tay to như tay gấu kia, thầm nghĩ nếu không phải anh là người lớn tuổi nhất trong đội, tôi liền trực tiếp đánh anh một phát. Nhưng nhìn vẻ mặt của mấy cấp dưới, Yến tổng biết bọn họ không tin câu nói của Tư Không Dịch. Hắn nở nụ cười như có như không: “Tư Không Dịch không nói xạo.” Nếu thật sự để bảy tên đàn em nhà hắn đấu với chó mèo hamster, thêm con muỗi kỳ quái, thậm chí là cọng cỏ, cá vàng, hoa lan của Tư Không Dịch, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu.

Dù sao mấy con thú đó cũng không phải hiền lành gì. Hắn đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của con muỗi kia.

Tiểu đội cầu vồng của Yến Khôn lại bật cười không tin. Thế nhưng bọn họ nhanh chóng dời đề tài: “Lão đại, gần đây trang web ngầm anh bảo bọn tôi điều tra có động tĩnh, hình như có người chế tạo thuốc phiện kiểu mới, căn cứ theo điều tra của chúng ta, có khả năng liên quan đến nhà họ Hình. Cần tiếp tục điều tra không?”

Yến tổng lập tức nghĩ đến Hình Lưu Vân chung phòng với Tư Không Dịch, cái tên muốn dùng vẻ ôn hòa để che dấu tất cả.

“Tra.”

Chuyện liên quan đến thằng nhóc đó tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

“Được, lão đại, còn một việc nữa, một vài giao dịch gần đây của chúng ta với công ty hợp kim bên Mỹ có vấn đề. Công ty bọn họ muốn phát minh kim loại hợp kim mới nhất của chúng ta, bằng lòng dùng phát minh vũ khí của bọn họ trao đổi. Nhưng lão ngũ phát hiện bọn họ có vẻ muốn chơi xấu, không biết tại sao lại kéo dài không giao dịch. Người phụ trách bên kia muốn ngài qua một chuyến, tôi và lão nhị, lão tam đều thấy không đáng tin, không chừng bọn họ muốn dùng vũ lực làm mấy chuyện không nên làm.”

Yến Khôn nghe đến đó hai mắt trở nên lạnh lùng, trào phúng nói: “Cái thứ không có đầu óc. Thua nhiều lần như vậy còn muốn cứng rắn.”

Ông chú trung niên kia ‘ha’ một tiếng: “Người ta chính là quen cứng rắn rồi, cho rằng ai cũng là quả hồng mềm mặc cho hắn bóp. Vậy rốt cuộc chúng ta có đi hay không?”

Yến Khôn cười lạnh một tiếng: “Đi, tại sao lại không? Không đi một chuyến bọn chúng còn nghĩ chúng rất trâu bò. Lúc đó mọi người đi theo tôi, không chừng chúng ta còn có thể giúp tổ quốc đào được thứ tốt.”

Nói xong hắn đứng lên bước ra cửa chính, lúc sắp đi còn bỏ lại một câu: “Nói cho bọn chúng biết, cuối tháng mười hai tôi mới rảnh, bảo chúng chờ đi.”

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, sau đó nhìn nhau cười há há, bắt đầu hưng phấn bàn chuyện đi Mỹ, bọn họ phải mang theo những món đặc biệt gì để cái đám mắt mọc trên đỉnh đầu kia mở mang đầu óc!

Mà lúc này, Tư Không Dịch đã cùng Kiều Hàm, Lộ Lộ ngồi trong nhà hàng cơm dinh dưỡng – Vì số lần Tư Không Dịch đến rất nhiều, nên lúc cậu không biết, nhà hàng này đã bị cái tên có lực khống chế rất mạnh nào đó mua lại. Sau đó, chuyện đầu tiên mà ông chủ mới làm chính là bảo quản lý làm cho Tư Không Dịch một cái thẻ VIP, có thẻ này được giảm giá 50%. Vì chuyện này mà cậu còn đặc biệt cao hứng khoe với Yến Khôn.

Yến Khôn – ông chủ nhà hàng cơm dinh dưỡng – lộ ra nụ cười sâu xa: “Em vui là được rồi. Vậy nhớ mua nhiều nhiều cho anh ăn.”

Tư Không Dịch tỏ vẻ không thành vấn đề! Hai người đều thật cao hứng.

“Lẩu thập cẩm dinh dưỡng, đậu hũ gạch cua, trà Long Tĩnh, tôm bóc vỏ, phổi phu thê ở đây rất ngon, còn có canh đầu cá nấu đậu hũ, và trà hoa quế. Lát nữa hai người nếm thử sẽ biết.” Tư Không Dịch nói đến đây liền vui vẻ. Tuy hai người đối diện làm cậu không muốn ăn, nhưng có mỹ thực trước mắt, cậu hoàn toàn có thể làm lơ hai người kia.

Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch có chậu cơm đặc biệt trong nhà hàng, ba nhóc yên tĩnh ngồi trên nệm lót mềm mại nơi góc tường, nhìn xem tiểu chủ nhân xoay hai người kia thế nào.

Lộ Lộ nhìn dáng vẻ không hề che dấu của Tư Không Dịch, càng tin tưởng quyết định của cô, bèn bày vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Chỉ cần là Tiểu Dịch đề cử thì chắc chắn rất ngon.”

Tư Không Dịch: “…” Cô cứ vậy làm tôi nuốt không trôi. “Ừm, nói chuyện chính đi.”

Lộ Lộ: “??” Phản ứng này không đúng lắm.

Năm nhóc: [Đồ ngu.]

Kiều Hàm ho một tiếng: “Ừm, Lộ Lộ rất muốn tiến vào giới giải trí. Tư Không Dịch, cậu là người trong giới, cậu có thể nói tình huống cơ bản trong giới giải trí cho chúng tôi biết không? Cậu tương đối có kinh nghiệm, nhìn xem Lộ Lộ có thích hợp không? Lộ Lộ cũng từng chụp ảnh bìa.”

Lộ Lộ phối hợp theo câu nói của Kiều Hàm, mở to hai mắt mong chờ nhìn Tư Không Dịch, đáng tiếc, cậu tỏ vẻ, vẫn là không đẹp bằng cậu.

Tư Không Dịch gật gật đầu nói: “À, không thích hợp. Ngoại hình không đủ đẹp, dáng người còn được nhưng hơi lùn, không có nét thu hút riêng, tôi thấy, hy vọng không lớn.”

Lộ Lộ: “…?” Má nó, đây là đang nói tôi xấu?!

Kiều Hàm: “…” Câu này phải tiếp lời thế nào đây? Tôi nên cao hứng hay là tức giận?!

Năm nhóc:  [Ngơ lun rồi kìa.]

Đáng đời.

_____________________________________

Xin giới thiệu Tiểu đội cầu vồng của Yến tổng, từ sẽ đội cầu vồng sẽ xuất hiện nhiều nhiều:))))

Phổi phu thê

Canh đầu cá đậu hũ

Đậu hũ gạch cua