*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kịch bản Phong tử hiệp tham được đăng lên vào tháng trước, tên tác giả là “Trạch nam vì giấc mộng”. Vì tên này có vẻ thú vị nên lượt click rất cao, nhưng so với lượt click không tồi đó thì bình luận phía dưới lại rất quá khích.

Khách 1: Má nói não động này hố quá! Một tên điên khi thì thanh tỉnh, khi thì không, làm sao có thể điều tra rõ ràng!

Khách 2: Ha ha, tạm không nói việc nhân vật chính nghe hiểu động vật, nhưng ngay cả thực vật cũng hiểu? Quay phim này còn phải kiếm một đám chó mèo hả?

Khách 3: Sao lại viết mấy vụ án máu me đến vậy? Còn nữa, cuối cùng nhân vật chính nửa chết nửa sống không nói, ngay cả dị năng cũng không còn? Giỡn hả?

Tư Không Dịch đọc mấy bình luận này, càng có hứng thú xem kịch bản, vừa xem hai mắt cậu liền sáng lên. Cậu thật thích não động và cách hành văn của người này.

Nội dung kịch bản viết về một thanh niên từng có võ công cao cường, thân phận cao quý, bị kẻ thù hạ độc, biến thành sáu canh giờ đầu mỗi ngày thì đầu óc không rõ ràng, buổi tối lại thanh tỉnh. Dù vậy, nhân vật chính vẫn kiên cường tìm kẻ hại mình để báo thù, nhân tiện liên tiếp giải quyết vài vụ án khó. Mà trong toàn bộ câu chuyện, vì bản ngày hắn điên điên khùng khùng, cho nên không ai tin lời hắn nói, chỉ có vài người bạn đặc biệt giúp hắn, cũng chính là động vật và thực vật. Sở dĩ hắn có thể nghe hiểu động thực vật nói chuyện là do hắn bị trúng độc. Kết cuộc hắn báo được thù, cũng giải được độc trong người, nhưng lại mất đi tất cả võ công cùng năng lực nghe hiểu động thực vật nói chuyện.

Mất một tiếng xem xong nguyên nhân, tiến trình, kết quả trọng điểm, Tư Không Dịch uống một ngụm trà sữa: “Người này nhất định là theo chủ nghĩa bi quan. Tao không thích kết cục này chút nào.”

Đại Hoàng và Đại Hoa bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. Tại sao cuối cùng nhân vật chính không còn nghe hiểu động thực vật nữa? Cuộc sống của người nọ còn có gì thú vị? Chúng nó tuyệt đối không thể tưởng tượng được tình cảnh tiểu chủ nhân không còn nghe hiểu chúng nó. Hừ.

“Nhưng mấy vụ án viết rất tốt, cái gì mà vụ án lột da, đổi mặt, lừa gạt, v.v… Đều rất thú vị.”

Chuyện này bốn nhóc không bình luận, dù sao tiểu chủ nhân có sở thích riêng, chúng nó làm thú cưng không nên can thiệp.

Gâu gâu. [Vậy liên lạc với người này không? Hẳn là hắn có để lại cách liên lạc.]

Tư Không Dịch sờ đầu Đại Hoàng: “Ừ, nên liên hệ với hắn. Dù sao kịch bản này không khác với ý tưởng của tao, chẳng qua có nhiều chỗ tư duy của tao và hắn không giống lắm. Nhưng não động và hành văn của hắn không tồi, tao rất thích câu chuyện này.”

Nói xong Tư Không Dịch click vào nút mua kịch bản, tìm được cách liên lạc của “Trạch nam vì giấc mộng”. Là một dãy số điện thoại, cậu ghi nhớ xong liền chuẩn bị rời đi, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng đám đông kích động la hét.

Tư Không Dịch: “…” Nếu gây rối ở đây, ngày mai có bị lên top không? Nếu không lên top, anh Khổng có trừ tiền lương của cậu không?

“Tư Không Dịch Tư Không Dịch a a a a!”

“Tiểu Dịch! Tiểu Dịch! Mấy người tránh ra để tôi vào!”

“Trời đất ơi, Tư Không Dịch đến đây để lên mạng! Thế mà ngay ở buồng kế bên chỗ tôi ngồi, kích động muốn chết luôn!”

“Tư Không Dịch còn dẫn theo công chúa, kỵ sĩ và vật biểu tượng đáng yêu kìa! Tôi muốn chụp ảnh chung quá!”

Mắt thấy sắp bị đám người vây chặt, còn chắn kín lối ra, Tư Không Dịch nhanh chóng lướt mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng trên cửa sổ thủy tinh.

“…Làm minh tinh còn nhảy cửa sổ, tao làm vậy… sẽ hot lắm đây?”

Tư Không Dịch nhanh chóng mở cửa sổ, ba bước thành hai bước nhảy lên, nhân viên phục vụ và nhóm fan nhìn thấy Tư Không Dịch thế mà nhảy cửa sổ, một đám kích động hét lên, “A a a a a! Tư Không Dịch muốn nhảy cửa sổ! Tư thế thật ngầu!!”

Tư Không Dịch quay đầu vứt cho đám fan và người xem náo nhiệt một nụ hôn gió, sau đó trực tiếp nhảy qua cửa sổ chạy rốn, Đại Hoàng và Đại Hoa căn bản sẽ không thèm để ý đến nhân loại ngu xuẩn, cũng lưu loát nhảy theo chủ nhân. Tư thế vô cùng hoàn mỹ.

Vì thế, mấy phút đồng hồ sau, đề tài #Tư Không Dịch bị fan chặn đường ở tiệm net, đẹp trai nhảy cửa sổ chạy trốn lại lên top Weibo.

Gần đây cư dân mạng đối với việc Tư Không Dịch liên tục lên top cũng thấy mệt, thậm chí có không ít người cảm thấy, ngày nào cũng phải thấy cậu, dù cậu đẹp trai thế nào cũng thấy phiền. Nhưng vẫn có người mỗi ngày đều thu thập tin tức của cậu không biết mệt. Hơn nữa rõ ràng đề tài hôm nay rất thú vị, ngày cả anti fan cũng thấy hứng thú.

@Cứ không ưa mày: Ha hả, quả nhiên Tư Không Dịch chính là một tên có thể chất lên hot search. Sao đi đâu cũng thấy tin tức về hắn vậy? Nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy nhảy cửa sổ chạy trốn cũng là một cách để nổi tiếng nha.

@Yêu Tư Không yêu bát quái: Nói cái quái gì đó! Không thấy tư thế nhảy cửa sổ của Tư Không Dịch rất đẹp hả! Nam thần hoàn mỹ đúng là điểm nào cũng hoàn mỹ a~!

@Giám định chuyên nghiệp: Từ video này có thể thấy mặt mộc của Tư Không Dịch không tồi, chân dài rõ như ban ngày. Nhưng làm một minh tinh, đến tiệm net làm chi vậy? Muốn lên mạng thì thiếu gì chỗ mà.

Ngay lúc internet vô cùng náo nhiệt tám về Tư Không Dịch, bên kia đại diện Khổng muốn lên tăng xông luôn, hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Tư Không Dịch hung hăng gào thét một trận, sau đó mới cảm thấy huyết áp bình thường lại. Chẳng qua hắn không biết, từ lúc vừa bắt máy Tư Không Dịch đã để điện thoại ra xa.

“Haiz, thật ra không phải do tao, mà là do Đại Hoàng và Đại Hoa, hai đứa bây rất dễ bị nhận ra, mọi người nhìn thấy tụi bây là biết ngay đó là tao. Sau này chúng ta rất khó ra phố nha, tao nghĩ nếu hai đứa bây không cách nào giải quyết vấn đề màu lông, vậy lúc cần thiết có thể ẩn thân không?”

Lúc này Tư Không Dịch đang ngồi trong một góc sâu trong công viên, thảo luận với Đại Hoàng và Đại Hoa.

Hai nhóc tỏ thái độ khinh bỉ với hành động dùng xong liền ném của tiểu chủ nhân, nhưng chúng nó cũng hiểu được, gần đây tụi nó ra ngoài hay gặp trở ngại. Cứ có người cố ý quan sát chúng nó, thậm chí Đại Hoàng còn bị người tiến lên muốn sờ. Chuyện này làm cẩu không thể nào vui vẻ, vì thế Đại Hoàng, Đại Hoa quyết định sẽ ngụy trang, ví dụ như che giấu khí tức gì đó.

Meo meo~ [Không muốn dùng bí kiếp chút nào. Che dấu khí tức không cho con người phát hiện cần rất nhiều khí lực, sau này mỗi bữa cơm em muốn thêm một con cá.]

Gâu gâu. [Em cũng vậy, ít nhất thêm nửa ký sườn, nếu không sẽ mệt chết. Linh khí trời đất đã thiếu, không đến lúc cần thiết không thể tiêu hao, vậy bình thường sẽ tiêu hao thể lực.]

Tư Không Dịch cảm thán một tiếng: “Làm minh tinh thật khó. Cũng may hiện tại kịch bản và quảng cáo của tao đã nhiều hơn, mỗi tháng đăng một cái quảng cáo lên Weibo cũng có thể kiếm hơn mười vạn, đủ cho tụi bây ăn ngon.”

Chít chít chít! [Còn em còn em? Em cũng muốn thêm hạt dưa và quả hạch!]

Tư Không Dịch vô tình ấn đầu Tiểu Bạch vào miệng túi: “Mày rất nhỏ, vận động lại ít, mày không phát hiện càng ngày mày càng béo hay sao? Bác bỏ yêu cầu.”

“Chít chít chít chít chít chít chít!!!” Anh đây là kỳ thị! Kỳ thị!

Bàn chuyện xong, Tư Không Dịch cầm điện thoại bắt đầu gọi cho “Trạch nam vì giấc mộng”, kết quả gọi nhiều lần vẫn không có ai nghe máy.

Ngay lúc cậu quyết định ngày mai gọi lại, Cỏ Nhỏ bỗng nhiên gãi gãi lên cổ tay cậu.

“Làm gì vậy làm gì vậy! Đừng chọc lét tao. Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, ngứa chết! Tao sẽ cười bò ra đó. Lỡ như lúc đang đóng phim tao bị chọc cười, mày có phụ trách quay lại cho tao được không?!” Tư Không Dịch đè Cỏ Nhỏ lại, Cỏ Nhỏ lại tiếp tục cào cào mà còn báo tin tức.

Nó không thèm để ý cậu oán giận, báo cáo tình hình: [Trước mặt anh, ngay góc chết ở hồ nước có người cãi nhau, đây cũng không phải trọng điểm, mà trọng điểm chính là cái tên đang bắt nạt người ta chính là móng heo, đàn em của Mạnh Thanh Thu!]

Tư Không Dịch nghe thấy ba chữ Mạnh Thanh Thu liền tập trung tinh thần, nhưng hai chữ móng heo này lại làm cậu nói không nên lời: “Móng heo? Không phải móng heo, là Chu Thế. Là cái tên to con có vết sẹo trên mắt trái phải không?”

*猪蹄 zhū tí: móng heo

朱涕 zhū tì: Chu Thế

Cỏ Nhỏ lắc lơ thân mình: [Đúng đúng! Chính là gã.]

Tư Không Dịch ha hả một tiếng: “Lấy vũ khí, chuẩn bị quay video! Hôm nay phải tuôn ra, đúng là coi trời bằng vung, ăn hiếp người khác đã thành thói quen.”

Thế là tập thể Tiểu đội bát quái cùng hành động, lặng lẽ tiến đến bên cạnh hồ nhân tạo. Hôm nay không phải là ngày cuối tuần, hiện tại lại là ba, bốn giờ chiều, đang trong thời gian làm việc, nên nơi này gần như không có ai, camera giám sát không quay được đến góc chết này, mà còn có mấy cây đại thụ che chắn, đúng là một nơi tốt để giết người phóng hỏa, cướp bóc bắt nạt người khác.

Mấy người Tư Không Dịch vừa đến gần liền nghe một tiếng kêu đau đớn và giọng nói hùng hùng hổ hổ. Cậu ra dấu, Đại Hoàng và Đại Hoa đều đeo camera siêu nhỏ, đứa thì leo lên cây, đứa thì nằm sấp trong bụi cỏ quay phim. Cỏ Nhỏ làm bụi cỏ xung quanh Đại Hoàng mọc cao hơn một chút, che giấu màu lông vàng óng của nó, Tư Không Dịch thì nấp phía sau cây cổ thụ nghe lén bọn chúng nói chuyện.

“Chậc, thằng trạch nam này tính tình cũng cứng rắn nhỉ, đến mức này còn không chịu buông kịch bản.” Một giọng nói vang lên, Tư Không Dịch trông thấy người lên tiếng là một gã béo, lúc này hắn đang dùng bàn tay như cái móng heo tát lên mặt thanh niên bị bắt quỳ gối trên cỏ.

[A, hình như người kia chính là trạch nam chúng ta đã gặp trong quán cơm dinh dưỡng lần trước, hắn viết kịch bản!] Tiểu Bạch ngóc đầu, tỏ vẻ trí nhớ của nó cực kỳ tốt. Mà Tư Không Dịch cũng thấy người kia, xác định đúng là thanh niên ngày đó.

Đến lúc này, cậu càng thêm tò mò về thanh niên viết kịch bản kia. Có thể làm một kẻ như Mạnh Thanh Thu cắn chết không tha, kịch bản hắn viết chắc chắn rất thú vị hoặc đáng giá quay thành phim. Vì thế mặc kệ là công hay tư, nhất định phải cứu thanh niên này.

“Đó là kịch bản của tôi! Là kịch bản mà tôi cực cực khổ khổ, mất không biết bao nhiêu ngày đêm viết ra, tại sao phải cho mấy người?! Ỷ thế hiếp người như vậy không sợ cảnh sát và pháp luật sao?!” Lúc này mặt mũi thanh niên kia đã bầm dập hết, mắt kính cũng bị rớt, tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn cực kỳ khó coi, nhưng Tư Không Dịch lại thấy được một tia kiên định trong mắt người này, rất không tồi.

“Ha ha, lão đại! Hắn nhắc đến cảnh sát và pháp luật kìa! Ha ha ha ha! Tao cho mày biết, nhãi con, dù chúng tao cướp kịch bản của mày, nói tự chúng tao viết cũng được, mọi người chỉ biết ảnh đế trả giá cao mua kịch bản, chẳng sợ mày đi nói cho mọi người, cũng không có ai tin một tên còn chưa tốt nghiệp đại học chả ai biết đến sẽ viết được kịch bản hay, chỉ cho là mày đi sao chép của người khác ha ha ha! Nếu không phải ảnh đế của tụi tao thấy mày là nhân tài, muốn dùng mày, mày nghĩ mày còn có thể nói chuyện với tụi tao ở đây được sao?” Gã béo bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, giọng nói trở nên đặc biệt âm trầm: “Cho dù giết mày chết cũng không ai tra đến tụi tao, ha ha ha ha.”

Người thanh niên kia ngẩng phắt đầu lên: “Mấy người là đồ vô lại coi trời bằng vung! Rốt cuộc ảnh đế của  mấy người là ai? Tôi chưa bào giờ biết có ảnh đế nào mà ghê tởm như vậy! Mặc kệ người kia là ai, cho dù tôi hủy kịch bản cũng sẽ không để những tên đạo đức bại hoại diễn!”

Bốp!!

Một cái tát vang dội đánh lên mặt người thanh niên, xung quanh vài người mắng chửi liên tục, Chu Thế lạnh lùng nói: “Mày đã không biết điều như thế, vậy đừng trách bọn tao…”

“Mấy người đang làm gì đó hả?!”

Cho dù tìm chứng cứ thì đến lúc này cũng đã đủ dùng rồi. Tư Không Dịch hét lớn một tiếng ngăn cản những tên kia tiếp tục đánh người, lúc này cậu đã sớm đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang lên, ngay cả áo khoác cũng cởi ra, sau đó vọt lên.

Mất tên kia thấy Tư Không Dịch đột nhiên vọt đến, trong lúc nhất thời kinh ngạc một chút, nhưng chúng nhanh chóng khôi phục, lộ vẻ mặt hung ác: “Nhóc con, tao khuyên mày đừng nên xen vào chuyện của người khác, nếu không bọn tao đánh luôn mày!”

Tư Không Dịch không nói lời nào, trực tiếp nhảy lên, nháy mắt cho gã béo đang hò hét một cú “Phi cước của mẫu thân đại nhân thân yêu”, làm gã bị đá nằm bẹp dưới đất ôm hạ bộ kêu gào thảm thiết. Vì dễ bị nhận ra nên Đại Hoàng và Đại Hoa không tham gia trận đánh, chủ yếu giúp đỡ chính là Cỏ Nhỏ xem công viên như là phía sau núi nhà nó.

Tuy Tư Không Dịch lấy một địch bốn, nhưng cậu nhanh chóng đá gã béo một cú, sau đó lưu loát nhanh nhẹn tóm một tên gầy quăng qua vai làm hắn hôn mê bất tỉnh. Chỉ còn lại Chu Thế và một tên du côn mặt đầy mụn, hắn muốn đánh lén sau lưng cậu liền bị Cỏ Nhỏ dưới chân quấn chặt, sau khi trượt chân ngã, gã mặt mụn cảm thấy toàn thân ngứa muốn điên, mà cũng không còn sức lực để đứng lên. Thế là chỉ còn Chu Thế đối đầu với Tư Không Dịch.

Chu Thế biết võ, mà hiện tại trong tay hắn còn cầm một con dao bầu sáng chói.

Tư Không Dịch nghĩ lúc này chính diện đấu một mình thật sự không dễ, dù sao Tiểu Văn không có ở đây, nhưng có bệnh độc của Tiểu Bạch và Cỏ Nhỏ trợ giúp, cậu có thể vu hồi một cú.

Dao bầu

*Vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.

“Ồ, ngay cả cứu người mà cũng không dám lộ mặt thật sao? Tao càng muốn xem mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao.” Giọng nói của Chu Thế rất lạnh, trong mắt hắn, Tư Không Dịch phỏng chừng đã là một người chết.

Nhưng cậu lại xem thường nói: “Cho dù tao không cao lớn bằng mày, thế nhưng cô đọng đều là tinh hoa. Mày muốn biết tao là ai? Mặt mũi mày đâu có lớn đến vậy?”

Tư Không Dịch vừa dứt lời, Chu Thế đã vọt nhanh tới, lúc này Tiểu Bạch đã chui ra khỏi bụi cỏ, phóng về phía Chu Thế, mà nếu lúc này hắn cúi xuống nhìn một cái, sẽ phát hiện mặt cỏ dưới chân đã biến hóa kinh người, cỏ xanh mỏng manh đã nhanh chóng đan kết lại, vừa khéo ngay chỗ hắn đặt chân.

Tư Không Dịch trợn to mắt, nhìn dao bầu sáng loáng xẹt qua bên phải người cậu, sau đó lập tức rơi xuống. Chu Thế bị ngã như chó gặm bùn, cả người đều ngơ ngác.

Hắn không thể tin nhìn đám cỏ dưới thân, bỗng nhiên chân và cổ tay hắn đau đớn kịch liệt, sau đó một cơn ngứa ngáy từ dưới chân truyền đến, Chu Thế biến sắc.

Hắn bị cái gì cắn?!

Lúc này Tiểu Bạch đã hoàn thành nhiệm vụ chui về lại túi áo của Tư Không Dịch, cậu cười lạnh một tiếng, không quản tên Chu Thế nữa. Bị Tiểu Bạch mang bệnh độc cắn, dù không trực tiếp chết đi nhưng sẽ nằm trên giường bệnh mười ngày nửa tháng sống không bằng chết, có thể từ từ cảm nhận nha.

Địch Nam Trúc nằm trên cỏ, nhìn thanh niên đi ngược ánh mặt trời, gương mặt bị che khuất đang đến gần, trong nháy mắt hắn cảm thấy như bản thân đã gặp được đại hiệp lợi hại nhất phiên bản hiện đại.

“Anh thế nào? Có thể bước đi không, chúng ta đến bệnh viện nha? Anh bị đánh không nhẹ.”

Địch Nam Trúc chỉ biết ngơ ngác gật đầu, cảm thấy giọng nói của đại hiệp thật dễ nghe, vừa dịu dàng vừa trầm ổn. Đúng là giọng nói của đại hiệp mà hắn đã nghĩ trong lòng! Thật là đáng tiếc, nếu đại hiệp là diễn viên thì tốt rồi, anh ta nhất định có thể diễn đại hiệp như trong cảm nhận của hắn vô cùng nhuần nhuyễn.

Ba phút đồng hồ sau, Địch Nam Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn Tư Không Dịch tháo khẩu trang và kính râm trong xe taxi, lại nhìn Đại Hoàng và Đại Hoa bên cạnh cậu, cộng thêm Tiểu Bạch trong túi áo. Đầu óc trống rỗng…..

Nhất định là đại hiệp tháo khẩu trang và kính râm sai cách rồi!

Đại hiệp thế mà là Tư Không Dịch hay trêu chó chọc mèo kia!

Tư Không Dịch thế mà cứu hắn? Hắn có nên đăng Weibo hay không? A, không, Tư Không Dịch chính là diễn viên thích hợp nhất! Vì thế, Tư Không Dịch trợn mắt nhìn trạch nam vốn đang ngây như phỗng, bỗng nhiên hai mắt phát sáng như sói.

Tư Không Dịch: “….” Còn như vậy có tin tôi đánh anh không?