Sinh viên khoa nghệ thuật đại học Bắc Kinh, Lâm Văn Văn, đang ngồi trên giường nhìn di động, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên vặn vẹo hiện lên vài tia thống khổ.

Nhìn tấm hình Ngô Kỳ tử vong vừa được gửi đến trên điện thoại, cùng khoản tiền lãi gộp hơn bảy mươi vạn, Lâm Văn Văn thật sự muốn chết đi cho rồi. Nhưng nhìn Ngô Kỳ chết thảm như vậy, làm hiện tại cô cực kỳ sợ chết và không muốn phải chết chút nào.

Ngay lúc cô đang hoảng sợ, điện thoại bỗng nhiên vang lên, không những cô đã thuộc nằm lòng số máy hiện lên này, mà còn cực kỳ căm hận, nếu như là ngày thường, cô nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cúp điện thoại, vờ như không biết, nhưng hiện tại, Lâm Văn Văn không dám.

Cô run rẩy nhận điện, nhỏ giọng alô một tiếng.

Đầu dây truyền đến một giọng nói khàn khàn, mang theo tiếng cười độc ác: “Ồ, rốt cuộc người đẹp của chúng ta cũng chịu nghe điện thoại rồi à?”

Lâm Văn Văn gắt gao siết chặt điện thoại, hít sâu một hơi: “Tôi thừa nhận không có nhiều tiền như vậy để trả. Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh nói đi. Chỉ cần không phải chuyện gì quá đáng…” Cô cắn môi: “Tôi đều làm cho anh.”

Dường như người bên kia chỉ chờ mấy câu này, gã lập tức sung sướng cười to: “Không có gì, nào có chuyện gì đặc biệt quá đáng chứ? Cô em xinh xắn như vậy, ai mà cam tâm bắt nạt cô? Vậy đi, anh đây có một hội sở xa hoa, cô đến đây làm việc, một tháng mười vạn, thế nào? Chỉ cần cô làm đủ bảy mươi sáu vạn thì đã trả hết lãi gộp, trong vòng một năm cô có thể trả hết tiền, còn có thể kiếm thêm bốn mươi vạn. Cô em có đến hay không?”

Lâm Văn Văn không ngốc, trong tiềm thức, cô biết “hội sở xa hoa” kia nhất định không chỉ là một hội sở bình thường, nhưng số tiền mười vạn tệ một tháng quá hấp dẫn. Phải biết lúc trước cô mượn chẳng qua chỉ có mười vạn, mua laptop đời mới nhất, mấy bộ đồ trang điểm đắt tiền, vài bộ quần áo mà thôi, Lâm Văn Văn không cảm thấy cô vay tiền mua mấy thứ này thì có gì không đúng, dựa vào cái gì bạn cùng phòng  ký túc xá mỗi ngày đều dùng đồ trang điểm đắt tiền, mặc quần áo đến mấy nghìn tệ, chỉ có cô là cái gì cũng không sánh bằng? Rõ ràng đều là sinh viên khoa nghệ thuật, mấy người bạn của cô còn không dễ nhìn bằng cô, lại vì có thể ăn diện trang điểm xinh đẹp, liền có rất nhiều nam sinh theo đuổi.

Lâm Văn Văn không cam lòng, rõ ràng cô đẹp hơn bất cứ ai! Vì thế sau khi vay tiền, cô liền thành đại mỹ nữ được chú ý nhất trong lớp. Lâm Văn Văn rất cao hứng, dưới lời khen ngợi tán dương của mọi người, cô như cảm thấy bản thân như chiếm được cả thế giới. Nhưng bây giờ, nghe đến bốn chữ “hội sở xa hoa” kia, Lâm Văn Văn cảm thấy, cô có khả năng sẽ mất đi thế giới mà cô mong chờ nhất.

“… Tôi sẽ không làm gái.” Giọng nói Lâm Văn Văn hơi khàn đi.

Gã đàn ông bên kia cười ha hả hai tiếng: “Yên tâm đi, bọn anh chưa bao giờ cưỡng ép người khác làm việc. Cô muốn thế nào thì thế đó, chỉ cần cô đến đây là được.”

Qua một lúc lâu, Lâm Văn Văn mới nhỏ giọng nói: “Được.”

“Vậy sau này, mỗi ngày từ bảy giờ tối đến mười giờ tối là thời gian làm việc của cô, hy vọng em gái đến làm đúng giờ, nếu không là bị trừ lương đó nha.”

Lâm Văn Văn tương đối vừa lòng thời gian làm việc như vậy, đó cũng là thời gian đa số sinh viên làm thêm ban đêm, chỉ cần cô nói đi làm thêm ở một cửa hàng là có thể che dấu tất cả. Không ai biết được, vẻ xinh đẹp hào nhoáng của cô là vì “mượn” mà có.

Tối đó, sinh viên của đại học Bắc Kinh và vài trường đại học khác ở thủ đô đều nhận được một cú điện thoại giống hệt của Lâm Văn Văn. Những người này đang nghĩ xem có cách nào khác hay không, có người nước mắt giàn dụa nhờ cha mẹ trả nợ giúp, dưới sự trách mắng nghiêm khắc của cha mẹ, hứa không bao giờ tái phạm, cũng có người giống Lâm Văn Văn, tiếp nhận điều kiện nhìn như không khó lắm này.

Nhưng vẫn có một vài người kiên quyết không nhận điện thoại, hoặc là cố gắng kéo dài thời gian. Bọn họ lừa mình dối người cho rằng, dù tổ chức kia có lợi hại thế nào cũng không thể giữa ban ngày ban mặt làm bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cho đến ngày thứ ba sau khi cảnh sát đang điều tra vụ án trước, lại có một sinh viên tử vong ở trường đại học công nghệ Bắc Kinh.

Chẳng qua lần này là sinh viên tự sát, đây là một nữ sinh rất đẹp, cô nhảy từ thư viện ở tầng sáu xuống, chết ngay tại chỗ,

Weibo lại bùng nổ lần nữa.

@Fan của trường đại học công nghiệp: Má ơi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Một người bị giết trước đó còn chưa đủ sao, lần này lại thêm một người tự sát?! Gần đây đầu óc mấy sinh viên đều có bệnh hết hả?! Rõ ràng đã thi đậu đại học, sao IQ còn kém như vậy!!

@Sinh mệnh đáng quý: Giống lầu trên, ghét nhất mấy người tự sát. Ngay cả cái chết cũng không sợ thì có cái gì là đáng sợ? Cha mẹ đã nuôi lớn như vậy chắc khóc ra máu mất.

@Càng nghĩ càng thấy sợ: Không phải đâu, tôi thấy chuyện này rất quỷ dị, vài ngày trước có hình sinh viên bị giết lan truyền trên mạng như điên, dù gan lớn thế nào cũng không nên tự sát ngay sau đó chứ.

@Tôi nhìn xem mà không nói lời nào: … Không biết, nhưng cứ có dự cảm chẳng lành.

Tư Không Dịch ngồi trên giường xem Weibo, trong lòng cũng cảm thấy bất an. Trong vòng ba ngày nay, cậu đã bảo Tiểu Văn, Tiểu Bạch và Cỏ Nhỏ điều tra toàn diện vườn trường, kết quả, cậu phát hiện sinh viên trong đại học Bắc Kinh hư hư thực thực mượn tiền có đến hơn hai mươi người, tuy con số này nghe không lớn, nhưng chỉ trong trường đại học Bắc Kinh thì con số này có vẻ rất chói mắt.

Thế nhưng hiện tại, trọng điểm không phải ở trường của bọn họ, mà là đại học công nghệ Bắc Kinh ngay sát bên.

“… Lưu Vân, cậu nghĩ sinh viên đại học công nghệ kia là tự sát thật sao?” Tư Không Dịch nhìn di động, nhịn không được ngẩng đầu hỏi chuyên gia tâm lý học lý trí nhất trong phòng.

Cậu vừa hỏi vậy, Hách Suất đang đọc tiểu thuyết và Mạnh Mạt đang xem sách ảnh bên kia cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hình Lưu Vân, rất hiển nhiên hai người cũng cảm thấy hứng thú với đề tài này.

Hình Lưu Vân nhìn ba cặp mắt mong ngóng của họ, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó hắn khép sách lại rồi nói: “Phân tích theo phương diện tâm lý học, nếu nói trước khi sinh viên kia tự sát đã nghe nói về vụ án mạng trong trường chúng ta thì không khoa học. Một người chưa nhìn thấy một kết quả ác liệt, đối với các hậu quả đều xuất phát từ tâm lý sinh ra những ý tưởng khờ dại, nhưng nếu khi bọn họ nhìn thấy kết quả đáng sợ, sẽ từ đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi. Khả năng lớn nhất chính là nhận thua, hoặc là tránh né. Dù là loại nào cũng không phù hợp với kết quả “tự sát”, xem như là hành vi cam chịu này.”

“Cho nên chỉ có hai kết quả.” Hình Lưu Vân giơ hai ngón tay.

Tư Không Dịch nhanh chóng giơ tay ngăn lại: “Hoặc là nữ sinh kia không phải tự sát, hoặc là cô ta không thấy tin tức về vụ giết người kia?”

Hình Lưu Vân nở nụ cười với cậu: “Ít nhất là tôi nghĩ vậy.”

Gương mặt Tư Không Dịch trầm xuống: “Chắc chắn cô ấy bị tổ chức kia giết hại! Nhưng lại ngụy trang như một vụ tự sát!”

Hách Suất bên cạnh xen mồm: “Chúng ta có thể nghĩ ra được, cảnh sát không có khả năng không biết đúng không? Nhưng bây giờ đã ba ngày trôi qua rồi, bọn họ còn chưa bắt được nghi phạm sao?”

Mạnh Mạt run run cơ thể: “Cậu câm miệng đi, cậu nói vậy làm tôi cảm thấy ớn lạnh quá!”

Hách Suất chậc một tiếng: “Cậu nghĩ tôi không lạnh hả!”

Lúc này Tư Không Dịch lại trầm mặc, trong lòng cậu càng lúc càng căm giận tổ chức kia, quang minh chính đại phạm tội như vậy, để bọn chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật thật sự là rất đáng giận!

Hình Lưu Vân nhìn vẻ mặt của cậu, bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu Dịch, cậu rất tức giận hả?”

Tư Không Dịch dừng một chút mới gật gật đầu: “Bọn chúng coi mạng người như trò đùa. Tôi không thích.”

Hình Lưu Vân nghe thế im lặng không trả lời.

Đêm đó, lúc Hách Suất và Mạnh Mạt đã ngủ rồi, Hình Lưu Vân nhìn đầu giường vẫn còn sáng đèn của Tư Không Dịch, bỗng nhiên nói: “Tiểu Dịch, nếu những nạn nhân bị giết là vì chính bọn họ đã xem sinh mạng của họ như trò đùa, hoặc là lấy ra đặt cược rồi sau đó bị giết thì sao? Đó cũng là sai lầm của những tên giết người sao?”

Tư Không Dịch vốn mơ màng ngủ, nghe thế lập tức thanh tỉnh, cậu không nghĩ ngợi liền cãi lại: “Sinh mạng đáng quý như vậy, sao lại có người xem sinh mạng như trò đùa hoặc tiền đặt cược? Nếu bọn họ thật sự làm vậy thì đúng là quá ngu, nhưng điều này cũng không thể chứng minh bọn họ đáng bị người đoạt mạng.”

“Tóm lại, giết người là không đúng.”

Hình Lưu Vân không nói gì một lúc lâu, Tư Không Dịch cho là hắn đã ngủ, mấy phút sau cậu cũng ngủ mất, Hình Lưu Vân nằm trên giường mới chậm rãi mở miệng.

“Để những tên đáng chết, không muốn sống, không có giá trị chết đi thì có gì là không đúng?” Tiểu Dịch, suy nghĩ của cậu mới là không đúng a.

Một ngày sau khi nữ sinh viên đại học công nghệ tử vong, mới sáng sớm, mắt phải của Tư Không Dịch đã giật không ngừng. Cậu cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra, bỗng nhiên Cỏ Nhỏ trên cổ tay cậu run run, sau đó kêu lên.

[Tiểu Dịch! Tiểu Dịch nhanh đi cứu người! Có người bị đặt ở lan can tầng thượng, hắn tỉnh lại sẽ ngã xuống mất!]

Cái ly trong tay Tư Không Dịch rơi xuống đất, sau đó cậu không chút nghĩ ngợi chạy thẳng hướng lên lầu.

Trong phòng ngủ, Hách Suất và Mạnh Mạt đều ngẩn người, chỉ có Hình Lưu Vân nhướng mày, sau đó cũng chạy theo.

“Tiểu Dịch? Lưu Vân?!”

Tư Không Dịch thở hổn hển chạy lên lầu, trên đường cậu đã bảo Cỏ Nhỏ dốc toàn lực bám trụ sinh viên trên lầu kia, còn bảo Đại Hoa cũng chạy lên. Đến lúc cậu lên tới nơi, nam sinh kia đã tỉnh, nhưng rốt cuộc hắn không trực tiếp ngã xuống mà hoảng sợ gắt gao bám vách tường.

Tư Không Dịch không hề nghĩ ngợi liền nhào qua giữ chặt hắn, lúc cậu nắm được nam sinh kia, dưới lầu ký túc xá đã tụ tập không ít sinh viên, có sinh viên còn cầm di động trong tay, hiển nhiên đã báo cảnh sát.

Nửa phút sau, Hình Lưu Vân xông tới giúp Tư Không Dịch kéo nam sinh kia lại. Sinh viên kia mặt đầy nước, thần trí đã không rõ ràng, cực kỳ hoảng sợ mà không ngừng lặp đi lặp lại một câu: “Tôi không có tiền trả bọn chúng, bọn chúng muốn giết tôi!”

Tư Không Dịch cau mày muốn hỏi, lại bị Hình Lưu Vân ngăn cản: “Lúc này tinh thần hắn không minh mẫn, để hắn yên tĩnh một chút đã.”

Tư Không Dịch nghĩ nghĩ, bèn lấy một viên chocolate từ trong áo ngủ ra dứt khoát nhét vào miệng nam sinh kia. Mà hành động này làm Hình Lưu Vân và nam sinh kia đều sửng sốt, một lát sau Hình Lưu Vân không nhịn được bật cười: “Tiểu Dịch… Cậu đúng là rất đáng yêu nha.”

Khóe miệng Tư Không Dịch co rút: “Không phải, tôi không định nửa đêm ăn vụng chocolate, là không để ý bỏ vào thôi!”

Hình Lưu Vân nhìn vẻ mặt của cậu, gật gật đầu: “Ừm, biết rồi. Cậu không cần xấu hổ.”

Tư Không Dịch nhìn Hình Lưu Vân nửa ngày, cuối cùng từ bỏ ý định tiếp tục giải thích. Mà lúc này, cảnh sát vũ trang đầy đủ đã đến dưới lầu, sau đó nhanh chóng vọt lên.

Vì thế, chờ đến lúc Tư Không Dịch nhìn thấy lão đại Yến tổng lần nữa, chính là ở cục cảnh sát, cùng với người liên quan là Hình Lưu Vân.

Ha hả.