Tư Không Dịch không thể nào ngờ, khi cậu mở cửa ra sẽ nhìn thấy một hình ảnh không thể miêu tả như thế.

Một thanh niên dáng người không tệ, tóc vốn xoăn tự nhiên, hai tay đang kéo cao áo ngồi trên giường, rống to với một thanh niên có gương mặt như búp bê: “Cậu nhìn kỹ lại đi! Nhìn kỹ đi!”

Người thanh niên kia dường như cũng bị hành động này làm khiếp sợ, nhưng sau khi khiếp sợ xong, phản ứng của hắn càng đáng sợ hơn nữa, người này thế mà đỏ mặt lên. Sau đó giơ tay sờ sờ cơ bụng của thanh niên tóc xoăn, lộ vẻ mặt hưởng thụ: “A, quả nhiên cảm giác rất tốt.”

Sau đó, dưới con mắt của bao nhiêu người, thanh niên mặt búp bê dán mặt lên cơ bụng của thanh niên tóc xoăn.

Hai người đồng thời lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Tư Không Dịch: “…”

Đàn anh dẫn Tư Không Dịch đến: “…”

Một thanh niên khác đang yên tĩnh đọc sách bên cạnh, bình tĩnh lật một trang sách, giống như từ đầu đến cuối hắn không nhìn thấy tình cảnh này vậy.

Tư Không Dịch cảm thấy, lúc này cậu nên giả vờ đi nhầm phòng, hoặc là giống như người đang đọc sách kia, từ đầu đến cuối làm như bản thân không tồn tại là được. Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị lùi ra sau, hai người đang dán vào nhau dường như kịp phản ứng. Đầu tiên là thanh niên tóc xoăn hét lớn một tiếng: “Má nó, cậu lăn ra! Đến gần tôi như vậy làm chi?”

Sau đó thanh niên mặt búp bê bày vẻ mặt chết không hối hận: “Thật là đáng sợ! May mắn vừa rồi tôi không bị ai nhìn thấy…”

Hắn vừa nói đến đó thì quay đầu lại, thấy Tư Không Dịch đứng ở cửa. Sau đó, phòng 406 vang lên tiếng thét chói tai.

“Má ơi má ơi má ơi! Bạn học, cậu nghe tôi giải thích, chúng tôi tuyệt đối không phải gay! Chúng tôi đang cá cược! Ai biết tại sao hắn lại dán lên cơ bụng của tôi!” Tóc xoăn vọt lên giải thích với Tư Không Dịch.

Cậu rối rắm nhìn hắn một cái: “… A.” Rõ ràng là không tin.

Sau đó mặt búp bê cũng nhanh chóng chạy tới: “Vừa rồi chúng tôi thật sự là cá cược xem hắn có cơ bụng hay không! Tôi, tôi chỉ là, khụ, thích sờ cơ bụng người ta mà thôi. Sở thích cá nhân, không ngại chứ?”

Tư Không Dịch nhìn thanh niên mặt búp bê bày vẻ mặt đặc biệt vô hại, yên lặng lùi ra sau một bước: “Tôi không có cơ bụng.”

Tóc xoăn muốn phát điên lên, nhưng dù hắn mất một giờ đồng hồ, văng nước miếng giải thích với Tư Không Dịch, bọn họ đúng là đang cá cược với nhau, hắn thật sự là đàn ông thẳng tăm tắp, cậu vẫn cực kỳ bình tĩnh ngồi trên ván giường của cậu, mặt không thay đổi chút nào.

Trước đó có thể giải thích là hai người cá cược, nhưng vẻ mặt tươi cười, thỏa mãn, say mê lúc sau là sao? Thoạt nhìn hai người này đều sạch sẽ, thật không ngờ bạn cùng phòng của cậu lại có sở thích này, nhưng Tư Không Dịch tự nghĩ bản thân là một người rất khoan dung, cậu tuyệt đối không vì chuyện này mà khinh thường người khác.

Thế nên cậu nhanh chóng phát huy kỹ năng thiên phú “tán gẫu”, thoải mái vui vẻ bắt đầu tám chuyện với ba người bạn cùng phòng.

Còn về đàn anh dẫn Tư Không Dịch đến, lúc hắn nhìn thấy hình ảnh không thể miêu tả kia đã yên lặng rút lui. Trước khi đi còn đặc biệt săn sóc hỏi cậu, có muốn hắn giúp đổi phòng khác không. Bị cậu hiên ngang lẫm liệt từ chối.

Bây giờ là mười một giờ sáng, Tư Không Dịch và ba người bạn cùng phòng bắt đầu kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu bản thân.

“Tôi tên là Hách Suất. Là người Bắc Kinh, thích món tôm hùm cay nhất, biết rõ điểm đặc biệt của mỗi nhà hàng và quán ăn bình dân, mười chín tuổi, sinh tháng ba. Tôi là người lớn tuổi nhất ở đây phải không? Mọi người có thể gọi tôi là Hách lão đại!” Thanh niên tóc xoăn vừa cười vừa giới thiệu, vừa nhìn là biết người này tính tình hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa phối với gương mặt coi như anh tuấn và trang phục cao cấp mà đúng mực, rất dễ làm người ta có thiện cảm. “Có chuyện gì cứ nói với tôi, lão đại giúp mọi người giải quyết. Dầu gì nhà tôi ở Bắc Kinh cũng có vài phần mặt mũi.”

Tư Không Dịch nhịn không được cười cười, phần tự giới thiệu này có thể nói là dài dòng. Phú nhị đại a, thật không tệ. “Lão đại là đại gia nha, vậy sau này đàn em liền đi cọ cơm!”

Hách Suất nghe thế rất cao hứng, cười cười vỗ vỗ vai Tư Không Dịch: “Ha ha, thật thích mấy người tích cách rõ ràng như cậu! Nhưng mà em trai à, vừa rồi đúng là tôi với tên mặt búp bê này không có gì đâu. Cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”

Mặt búp bê nghe thế liếc mắt xem thường: “Cậu càng nói vậy càng làm người khác thấy là cậu đang chột dạ. Không cần tiếp tục nói về lịch sử đen tối, cậu cho là tôi muốn sờ cậu à? Tôi chỉ là đặc biệt thích cơ bụng của người ta, nhìn thấy liền nhịn không được muốn kiểm tra mà thôi. Hơn nữa cơ bụng của cậu còn kém xa mấy cái tôi từng sờ qua. Tôi còn sờ qua quán quân Olympic, xúc cảm đó, độ ấm đó… a ~…”

Tư Không Dịch và Hách Suất nghe đến chữ a cuối cùng kia, đều không hiểu sao mà cả người phát lạnh, cũng may mặt búp bê nhanh chóng khôi phục bình thường. Hắn cười tự giới thiệu: “Chào bạn học suốt bốn năm đại học. Tôi tên là Mạnh Mạt, chuyên khoa nhiếp ảnh, tôi là người miền nam, thích ăn các món có cơm. Ngoại trừ việc thấy thứ gì đẹp là bước đi không nổi, các phương diện khác đều rất tốt. Tôi mười chín tuổi, sinh tháng bảy.”

Hách Suất nghe thế trực tiếp cười ha hả một tiếng: “Cậu thấy thứ gì đẹp là bước đi không nổi, thế mà thấy soái ca lại bước đi được? Ồ, không đúng, hai người bạn cùng phòng của chúng ta đều rất soái nha, sao cậu lại đi được?”

Mạnh Mạt chậc một tiếng: “Tôi muốn lưu lại ấn tượng tốt cho hai người, không thể quá hoa si, nếu không sau này không cách nào tiếp cận được.”

Hách Suất khẽ nhíu mày: “Vậy tại sao cậu lại tiếp cận tôi?”

Gương mặt búp bê của Mạnh Mạt lúc này cực kỳ lạnh lùng: “Cậu xấu. So với hai người kia.”

Hách Suất: “… Lão nhị, cậu nói lại lần nữa xem, tôi sẽ đánh cậu.”

Mạnh Mạt lộ ra gương mặt tươi cười vô tội.

Tư Không Dịch nhìn hai người bọn họ đối chọi gay gắt, bỗng nhiên cảm thấy, khả năng hai người này là gay hình như giảm bớt không ít. Hơn nữa thoạt nhìn hai người bạn cùng phòng này rất dễ ở chung, ngoài trừ vài khuyết điểm nhỏ. Nhưng ai mà không có khuyết điểm chứ?

Cậu nghĩ vậy liền ngẩng đầu nhìn thanh niên tao nhã lịch sự ngồi đối diện kia. Từ đầu người này đã đọc sách, cho đến giờ không hề có động tác dư thừa nào. Nhưng mặc dù hắn an tĩnh đọc sách, trên người hắn vẫn có loại cảm giác tao nhã và ôn hòa làm người khác không cách nào bỏ qua.

Tư Không Dịch nở nụ cười: “Tôi tên Tư Không Dịch, tháng năm vừa qua là sinh nhật mười tám của tôi, học khoa truyền thông. Tôi đặc biệt thích ăn lẩu cay, đương nhiên tôi cũng thích các món khác, tôm hùm cay cũng ngon lắm. Ngoài ra tôi có nuôi một con chó, một con mèo và một con hamster, chúng nó rất đáng yêu, chắc lát nữa mấy cậu sẽ thấy chúng nó. Mấy cậu không ghét thú nuôi chứ?”

Hách Suất và Mạnh Mạt nghe Tư Không Dịch giới thiệu xong đều lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.

“Sao tôi thấy cái tên này quen quá vậy? Giống như từng có người nói qua rồi.” Hách Suất khoanh tay nghiêng đầu tự hỏi.

Mạnh Mạt lại cẩn thận nhìn Tư Không Dịch chăm chú một lúc, sau đó bỗng hét lên: “Nam thần! Cậu chính là nam thần trong mộng của tôi!! Tôi đã nghĩ hình như tôi quên cái gì! Trời ơi, tôi có tội! Thế mà không nhận ra cậu trước! Bây giờ nhìn lại, dù là góc độ nào, nam thần cũng đều hoàn mỹ!”

Mạnh Mạt thay đổi 180o làm suýt chút nữa Tư Không Dịch đã gọi Đại Hoàng hộ giá, nhưng cũng may Mạnh Mạt kích động xong liền khôi phục bình thường, chẳng qua bình thường này còn mang theo một ánh mắt khó có thể nói rõ, làm Tư Không Dịch cảm thấy thật mệt tim.

Ngay lúc này, thanh niên tao nhã quý tộc luôn đọc sách kia rốt cuộc dừng động tác. Sau khi nhẹ nhàng khép sách lại, hắn ngẩng đầu nhìn ba người bạn cùng phòng, sau đó hai mắt sáng ngời nhìn thẳng Tư Không Dịch, mỉm cười ôn hòa và thân thiện: “Chào mọi người. Tôi là Hình Lưu Vân. Học khoa tâm lý, lớn hơn Tiểu Dịch năm tháng.”

Không biết tại sao, Hình Lưu Vân vừa mở miệng, phòng ngủ vừa mới ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh, Mạnh Mạt nhìn động tác như nước chảy mây trôi của Hình Lưu Vân cùng gương mặt có thể nói là hoàn mỹ như hoàng tử của hắn, lập tức đỏ mặt, còn kém chảy nước miếng. “A… Tôi quả thật hạnh phúc muốn chết: ” Người này cũng là nam thần cực phẩm a!

Khóe miệng Hách Suất giật giật: “Cậu đừng có làm vẻ ngu si như vậy, tôi lại muốn đánh cậu! Tất cả mọi người giới thiệu xong rồi, chậc chậc, giá trị nhan sắc trong phòng chúng ta quả thật cao đến đáng sợ. Nhưng như vậy khi chúng ta đi ra ngoài chính là đoàn mỹ nam điển hình, ngẫm lại đến lúc đó không biết có bao nhiêu đàn em đàn anh hâm mộ ghen tỵ với chúng ta, tôi liền cảm thấy ha ha ha ha muốn tiêu tiền!”

Tư Không Dịch cũng vui vẻ, cậu nhìn Hình Lưu Vân gật gật đầu: “Vậy tính theo tuổi thì cậu là lão tam, tôi nhỏ nhất. Chào anh ba.”

Hình Lưu Vân khẽ nhếch khóe miệng: “Tiểu Dịch, chăn đệm của cậu đâu? Chẳng lẽ cậu định ngủ nằm trên tấm ván gỗ?”

Tư Không Dịch a một tiếng, Hách Suất và Mạnh Mạt bên cạnh cũng kẻ xướng người họa bắt đầu nói.

“Tôi nói này lão tư, có phải cậu định không ở lại ký túc xá không? Dù cậu là đại minh tinh cũng không thể có đãi ngộ khác biệt như vậy! Nhìn xem, tôi là phú nhị đại mà còn đến đây trải nghiệm cuộc sống, nói thế nào cậu cũng không thể ở bên ngoài ký túc xá! Nhanh chóng gói ghém chăm nệm lại đây, không có thì tôi mua cho cậu một bộ mới!” Đối với Hách Suất – phú nhị đại siêu cấp có tiền – có thể tiêu tiền mọi lúc mọi nơi là bản lĩnh của hắn.

Mạnh Mạt cũng cẩn thận nói: “Nam thần, cho dù bây giờ cậu là minh tinh, nhưng cậu vẫn có thể ở lại phòng ngủ mà. Tôi cam đoan sẽ làm cận vệ cho cậu, phòng ngừa bất cứ ai quấy rầy cậu! Cậu cứ giao vấn đề bảo an cho tôi đi! Tôi chỉ có một yêu cầu, chính là ở lại để tôi được ngắm nhìn cậu!”

Tư Không Dịch nghe hai người nói thế có chút dở khóc dở cười: “Tôi thuê nhà cách trường rất gần, thế nhưng tôi cũng định ở lại ký túc xá. Chỉ là đôi khi công việc quá bận, có khả năng sẽ ở bên ngoài thôi. Mọi người không cần khoa trương như vậy. Còn về chuyện chăn đệm…” Cậu bỗng lộ ra nụ cười láu lỉnh: “Lát nữa nó sẽ tự tới.”

Hách Suất ha hả một tiếng: “Chẳng lẽ chăn đệm của cậu mọc chân? Tôi ngược lại muốn nhìn thấy xem rốt cuộc nó đến bằng cách nào!”

Hình Lưu Vân bên kia nghe thế cười nhẹ một tiếng, giống như đã nghĩ ra đáp án. Mạnh Mạt sửng sốt một chút, sau đó cũng cười hì hì.

Hai mươi phút sau, Đại Hoàng cõng chăn đệm được gói ghém chỉnh tề, dưới ánh mắt như muốn lọt tròng của mọi người, vô cùng bình tĩnh leo lên phòng 406, dùng đầu đẩy cửa ra.

Hách Suất nhìn thấy Đại Hoàng, hai mắt hắn đều phát sáng lên: “Má ơi! Kỵ sĩ Đại Hoàng kìa!”

Lúc Tư Không Dịch trải ga giường, Hách Suất gần như dán lên người Đại Hoàng, giơ di động chụp liên tục. Mặc dù Đại Hoàng có chút khinh bỉ IQ của người này, nhưng lo lắng cho cuộc sống sau này của tiểu chủ nhân, nó vẫn yên tĩnh ngồi dưới đất, tư thế vô cùng soái. Bên kia Mạnh Mạt cũng cầm máy chụp hình chụp Đại Hoàng, vừa chụp vừa hỏi: “Công chúa Đại Hoa đâu? Đại Hoàng ở đây vậy Đại Hoa chắc là cũng ở đây phải không? Nhanh cho tôi thấy chúng nó a! Chúng nó chính là hóa thân của sức mạnh và sắc đẹp! Còn Tiểu Bạch nữa! Chính là hóa thân của đáng yêu nha!”

Tư Không Dịch nghe vậy bật cười: “Cậu đoán xem chúng nó đang ở đâu?”

Mạnh Mạt mặt búp bê tìm nhiều lần trong phòng ngoài phòng đều không thấy, ngay lúc hắn cho là Tư Không Dịch lừa hắn, Hình Lưu Vân yên tĩnh ngồi trên giường đọc sách bỗng nhiên nói: “Mèo thì có thể ở đâu?”

Mạnh Mạt a một tiếng, vụt quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy trên nhánh cây có một con mèo tam thể lỗ tai màu vàng, bốn chân màu đen, trên cổ như đeo một vòng cổ màu vàng, lúc này mèo tam thể đang ngồi trên nhánh cây nhìn bọn họ, ngoe nguẩy đuôi.

“A a a a! Công chúa!”

Đại Hoa nhìn nhân loại đang phát rồ này, liếc mắt xem thường, đứng dậy xoay người bước đi. Nhân loại ngu xuẩn như vậy, với IQ thế này tuyệt đối không cách nào tổn thương tiểu chủ nhân. Nó muốn đi cướp địa bàn, mèo trong trường đại học Bắc Kinh không ít, mà địa bàn tốt chỉ có mấy cái, ít nhất mấy chỗ kia đều phải là của nó.

Sau khi Đại Hoa rời đi, Đại Hoàng cũng đi theo, sau khi Tiểu Bạch chui ra khỏi chăn nệm, cực kỳ có trách nhiệm đi tuần một vòng, tỏ vẻ nơi này rất sạch sẽ, không có con chuột nào, sau đó nó cũng rời đi. Lưu lại Hách Suất vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Mạnh Mạt hoa si và Hình Lưu Vân vẫn đang đọc sách.

Tư Không Dịch nhìn ba người, bỗng nhiên nở nụ cười. Cuộc sống đại học chắc là sẽ rất tốt đẹp.

Đúng mười hai giờ, Hình Lưu Vân bỗng khép sách lại: “Cùng đi ăn trưa nha? Xem như là bữa cơm kết nghĩa của chúng ta.”

Hách Suất lập tức trở nên kích động, tỏ vẻ bữa cơm này nhất định phải ăn, sau đó cầm di động bắt đầu chít chít đặt bàn trong khách sạn. Mạnh Mạt cũng hiểu được vận số hắn bùng nổ, lấy máy chụp hình ra lau lau, chuẩn bị chụp một tấm ảnh đại học chung của bốn người.

Chỉ có Tư Không Dịch a một tiếng, cậu nhìn ba người đều lộ vẻ cao hứng, yên lặng lấy di động ra gửi tin nhắn cho đại ma vương.

Tư Không bát quái: Yến tổng, trưa nay không thể về ăn cơm. Đi ăn cơm kết nghĩa với bạn cùng phòng. Buổi tối sẽ về ăn cơm.

Yến tổng đang họp nhận được tin nhắn, gương mặt vốn khó coi lập tức trở nên đen hơn mấy lần. Sau đó hắn cười nhạo một tiếng: “Còn muốn tối về ăn cơm? Ăn mì gói đi.”

Nhân viên cao tầng đang căng thẳng báo cáo tổng kết: “???” Yến tổng bảo hắn về nhà ăn mì gói? Là muốn đuổi việc hắn sao?

Lúc này, bốn thành viên phòng 406 đang thong thả bước ra sân trường, làm ai cũng quay đầu nhìn lại.

“A a a a! Bốn người kia là ai?! Thật đẹp trai!”

“Bốn người đi cùng nhau quả thật gây ấn tượng mạnh đến đáng sợ! Hình như tôi thấy một gương mặt quen thuộc.”

“Trời đất! Tư Không Dịch! Là Tư Không Dịch! Nam thần siêu cấp soái a!”

“Không được, tôi muốn xin chữ ký!”

“Mau ngăn cô ấy lại, sẽ dọa Tiểu Dịch chạy đó! Để tôi lên, tôi dịu dàng hơn!”

Mấy nữ sinh xôn xao, mắt thấy sẽ gây ách tắc giao thông, bỗng nhiên có một giọng nói hét ầm lên: “Câu lạc bộ Noãn Nam Thiên đang phát quà bên kia kìa!”

Lập tức mấy nữ sinh hai mắt tỏa sáng, không chút do dự chuyển mục tiêu.

Nhìn thấy một màn này, Tư Không Dịch vốn đang khẩn trương nhẹ nhàng thở ra, sau đó cậu chợt nghe tiếng Hình Lưu Vân cười khẽ: “Đừng căng thẳng. Đây là đại học Bắc Kinh, dù có người vây quanh cũng sẽ không làm gì quá đáng. Ai cũng là người có sức tự chủ.”

Không hiểu sao khi Tư Không Dịch nghe câu nói kia, cậu bỗng thấy thả lỏng rất nhiều, sau đó cậu quay đầu nhìn Hình Lưu Vân, nhìn vào cặp mắt ôn nhu tĩnh lặng như hồ nước kia, cậu ngơ ngác, sau đó cảm thán một tiếng: “Lưu Vân, cậu thật đẹp trai.”

Hình Lưu Vân nghe thế lập tức bật cười, hắn nhìn hai mắt bị ánh mắt trời chiếu xuống tràn đầy màu sắc của cậu, nếu nhìn chăm chú gần như có thể hút người khác người khác vào trong cặp đồng tử kia, hắn lắc đầu nói: “Cậu mới đẹp.”

Bầu không khí lập tức trở nên vi diệu, cho đến khi Hách Suất phá vỡ nói: “Nhanh nhanh đến Thiên Vị Cư! Không cần lo lắng, chỉ là đến ăn mà thôi!”

Vì thế cậu liền vui vẻ ăn bữa cơm kết nghĩa, sau đó cậu nghĩ thầm, tối nay phỏng chừng cũng có thể được ăn bữa cơm đón gió. Nhưng đến bảy giờ buổi tối, khi cậu trở về biệt thự, nhìn thấy tổng tài ngồi vắt cặp chân dài xem tài liệu, và hai hộp mì ăn liền trên bàn.

Tư Không Dịch: “…” Nói sẽ nấu cơm đâu?!