“Trước tiên xem thử đã, Cầu Cầu hài tử này còn có thể khả năng như vậy.” Liễu Thanh Mai ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài, Yến Bạch Sinh cũng theo sau.

Nha, vừa ra tới nơi, liền thấy cơ thể mập mạp của nhi tử đứng trước bếp, còn đang nhồi bột mì.

Yến Bạch Tuyết cầm lấy chén thịt rang lớn, tựa như đang nâng vật quý, bưng đến trước mặt Yến Bạch Sinh.

“Cha, nương các ngươi nếm thử, đây là ca ca nấu đó, rất thơm.” Nói xong, tiểu cô nương còn liếm liếm khóe miệng.

Mùi thơm quá.

Yến Bạch Sinh cũng không có khách khí, hắn cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt, nạc mỡ đều nhau, thịt rang vàng ươm, phần nạc săn lại, hương thơm tỏa ra khắp phía.

Hắn cho miếng thịt vào miệng, sững lại một chút, nhánh chóng quay lại, đưa tới trước mặt Liễu Thanh Mai.

“Phu nhân, ngươi tới nếm thử, Cầu Cầu nấu rất ngon.” Nhi tử lần đầu tiên làm cơm, vui vẻ đến muốn rơi nước mắt.

Liễu Thanh Mai thụ sủng nhược kinh, mân mân miệng, trong lòng ngọt ngào, dưới cái nhìn chăm chú của Yến Bạch Sinh, kích động cắn một miếng.

Kỳ thực mùi vị có tệ đến cỡ nào, nếu là do nhi tử nấu, hai người đều có thể ăn tới thỏa mãn, cho dù là thuốc độc, trong lòng vẫn thấy thoải mái.

Chỉ là, một miếng thịt này sau khi ăn vào, không có một chút cảm giác dầu mỡ nào, hương vị thịt rang tỏa ra trong miệng, mười phần thơm ngon, Liễu Thanh Mai chậm rãi nhấm nuốt, không thể tin được đây là do nhi tử hết ăn rồi lại nằm làm ra.

Nhìn thấy Liễu Thanh Mai nuốt xuống, Yến Bạch Sinh cũng gắp một miếng, đưa cho Yến Bạch Tuyết vẫn đang nhìn chằm chằm.

“Ăn đi, đặt chén xuống bàn đi.”

Yến Bạch Tuyết vui vẻ cắn một miếng, cũng rất ngạc nhiên, quả thực là ăn ngon đến muốn nuốt cả đầu lưỡi

“Ăn ngon thật, món này của ca ca làm còn ngon hơn món chiêu bài của Thiên Hương lâu, ta luôn cho rằng ca ca chỉ biết ăn, thật không ngờ ca ca lại khéo tay đến thế.” Yến Bạch Tuyết kích động vô cùng, lớn tiếng cho biết lời trong lòng của mình.

Yến Bạch Sinh cũng ăn thêm một miếng, mùi vị quả thực không tệ, tuy rằng có cảm giác vẫn còn thiếu cái gì, nhưng hương vị thì có thể sánh ngang với thức ăn của tửu lâu.

Liễu Thanh Mai trực tiếp đi đến, thấy nhi tử đang cán bột, bởi vì không có chày cán bột, nên trực tiếp dùng tay, tuyệt kỹ nhào bột của nhi tử khiến nàng nhìn không rời mắt.

“Cầu Cầu, ngươi học làm cơm từ lúc nào vậy.” Làm một người mẹ nàng không khỏi lo lắng, sợ nhi tử bị yêu quái bám thân.

Nhi tử thay đổi quá nhiều, không chỉ hôm nay nổi giận ở nhà đại cữu, không còn yếu đuối nữa, thậm chí lúc này còn biết làm cơm.

Yến Bạch Thu đã sớm chuẩn bị cho chuyện này, cho nên dưới ánh mắc nghi hoặc của Liễu  Thanh Mai, hắn cũng không hề khẩn trương, vẫn bình tĩnh nhào bột như thường.

“Nương, kỳ thực ta cũng không biết vì sao mình lại biết nấu ăn nữa, không phải do bị kích thích, chỉ là đột nhiên tỉnh lại liền biết làm. Ta vừa nhìn những thứ này, thịt này, bột mì này, trong đầu liền nhớ mình đã từng được ăn, cảm thấy chính mình cũng có thể làm, đến bây giờ ta cũng không biết nguyên nhân vì sao.” Kỳ thực dùng loại lý do thoái thác này chính hắn cũng không tin được, nhưng những chuyện không đáng tin này, đã từng xuất hiện nhiều lần.

Lúc trước hắn từng nghe qua, người xx gặp phải đả kích rất lớn, tính cách hoàn toàn đại biến, từ không thông minh trở nên cực kỳ thông minh, từ học kém biến thành học giỏi, từ nhà nghèo trở thành nhà giàu.

Thực sự không đáng tin sao?

Nhưng những chuyện này lại có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng.

Yến Bạch Thu tự đem mình thôi miên, nói giống như thật vậy: “Có thể nấu ăn được như vậy, chính ta cũng thấy kinh ngạc, người như ta cũng có được thiên phú này”

Liễu Thanh Mai sờ đầu Yến Bạch Thu,một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Cầu Cầu ngươi nói gì vậy, không phải ngươi không có thiên phú, chỉ là phát hiện chậm mà thôi, Cầu Cầu nhà ta lợi hại nhất.” Liễu Thanh Mai luôn sủng ái nhi tử nhất, không muốn hắn tự hạ thấp mình.

“Đúng vậy, đúng vậy, con ta nhất định không giống người thường.” Yến Bạch Sinh ở một bên phụ họa, miệng liện tục dỗ dành.

Yến Bạch Tuyết: Thật ra ca ca tuyệt đối không phải là phế vật, chỉ là chưa được phát hiện…

Di, thế nào cảm giác lời này là lạ.

Thịt rang thật sự rất thơm, đặc biệt là với người chưa ăn thịt một thời gian dài, bất quá cả nhà không ăn ngay lập tức, muốn chờ Yến Bạch Thu làm xong, liền cùng nhau ăn.

Bột mì chỉ có một chút, cán thành những phiến lá mỏng, gấp đỉnh xuống, rồi gấp hai bên lại.

Nước sôi, nổi lên không ít bọt khí, Yến Bạch Thu bỏ mấy lá hoành thánh vào nồi, dùng đũa khuấy vài cái để hoành thánh không bị dính liền một chỗ, rồi đậy nắp nồi lại.

Yến Bạch Thu làm xong, quay người lại, liền thấy cha nương hắn, còn có muội muội đang vây quanh bếp, trườn dài cổ, đối với hình dáng món hoành thánh rất kinh ngạc.

“Cha, nương các ngươi đi vào trước, chờ món này chín, ta vào sau cũng được mà.” Hắn đẩy muội muội, ý bảo muội muội đi vào trước.

Liễu Thanh Mai âm thầm nghĩ đáng tiếc.

“Cầu Cầu, thực sự không muốn chúng ta hỗ trợ?” Để nhi tử làm cơm, tổng cảm giác không đúng lắm.

Họ rất muốn đứng ở bên cạnh, xem nhi tử làm cơm ra sao.

Yến Bạch Thu lắc đầu, cười ha hả cự tuyệt.

“Không được, món này xong ngay đây.” Đừng xem hắn có vẻ bình tĩnh như vậy, kỳ thực nội tâm rất khẩn trương. Hắn lúc trước lá gan cũng không nhỏ, chủ yếu là bởi vì vết bớt trên mặt, bị người gọi là mặt âm dương,vẻ ngoài xấu xí, mặc dù hắn rất chăm chỉ làm việc, nhưng luôn phải hứng chịu cái nhìn không thiện cảm từ người khác , công tác làm được cho dù tốt, cũng sẽ bị soi mói, phụ mẫu ghét bỏ, người xung quanh xem thường, dẫn đến Yến Bạch Thu cực kỳ mẫn cảm, xử sự đặc biệt cẩn thận, luôn luôn sợ xảy ra sự cố, cuối cùng thì bị mất việc.

Ngày hôm nay, lúc gặp qua một nhà cữu cữu, Yến Bạch Thu cũng là lấy hết dũng khí mới dám làm càn như vậy, ngạnh cổ chất vấn, còn phản kích lại, Yến Bạch Thu trong quá khứ không thể nào làm được như vậy.

Thế nhưng, lúc đó là bị bức đến nóng nảy, nhìn thấy Liễu Thanh Mai bị vũ nhục như vậy, hắnchịu không được.

Người đời cũng thường nói: ngươi có thể chửi ta, nhưng không thể chửi ba mẹ ta!

Yến Bạch Thu cũng giống vậy, ngươi có thể ức hiếp, có thể khinh thường, cũng có thể chửi bới vũ nhục ta, nhưng lại đừng đụng đến điểm mấu chốt của hắn, cũng chính là người thân.

Kỳ thực tình cảm của hắn đối với Liễu Thanh Mai không có bao nhiêu, hắn vừa mới xuyên qua, có là vì cảm kích cũng không thể làm đến mức như vậy, lúc đó là một chút tỉnh cảm còn lưu lại của nguyên chủ thân thể, thoáng cái bạo phát, mới xảy ra một màn phản kích đó.

Phải biết rằng, đời trước, hắn đối với người xa lạ sẽ sản sinh ra một nỗi sợ hãi.

Làm cơm còn bị vây xem, đối với Yến Bạch Thu mà nói, giống như đang thi mà giám thị đứng bên cạnh vậy.

Thở dài một hơi, Yến Bạch Thu nhìn lửa bếp, thấy lửa bên trong vẫn còn đủ, không cần thêm củi nữa, hắn mở nắp ra, dúng đũa quấy đều, mấy lá hoành thánh bán trong suốt nổi lên trên, hình dáng giống như là lá sen, bởi vì trong nồi vẫn còn chút mỡ heo nên mùi hương rất thơm.

Thêm một lượng muối vừa phải, cùng một ít gia vị khác, một nồi hoành thánh lá liền hoàn thành.

Hoành thánh lá vừa đủ một bát lớ, Yến Bạch Thu đẩy tấm màn vào phòng trong, buồng trong có một cái bàn cũ kỹ, trên bàn bày hai chén thịt rang, một bát lớn hoành thánh, người một nhà uống nước hoành thánh, trong miệng cắn thịt, cảm giác đây là bữa ăn ngon nhất trong đời.

Lá hoành thánh hơi mỏng, độ lớn vừa phải, vì là tự mình làm, sử dụng lực đạo vừa phải, ăn vô cùng ngon.

Thở ra một hơi, ăn tiếp một miếng thịt, Yến Bạch Thu cảm giác thịt ăn thật ngon,cha nương còn gắp thêm thịt vào bát của hắn và Yến Bạch Tuyết.

“Ăn nhiều một chút, mấy ngày nay các ngươi phải chịu khổ nhiều rồi, thấy các ngươi gầy đi, ta và cha ngươi đều đau lòng muốn chết.” Liễu Thanh Mai nói, tỏ vẻ rất hổ thẹn.

Yến Bạch Tuyết vô cùng cao hứng, gắp lấy thịt trong bát, cảm giác miếng thịt đặc biệt ngọt ngào.

Mà lúc Yến Bạch Thu ăn xong vài miếng, đột nhiên phát hiện một vấn đề.

Thân thể này của hắn đã được 300 cân rồi.

Trong ký ức của hắn, nguyên nhân chủ yếu chính là nguyên nhân hết ăn lại nằm, suốt ngày ăn không ngừng miệng, lúc sau thì dù chỉ uống nước cũng sẽ béo ra , thân thể không ngừng mập lên.

Ngô, thế nhưng không lẽ thịt đến miệng rồi lại còn nhổ ra?

Hơn nữa một tháng qua chưa có ăn thịt, hắn thèm muốn chết, phải ăn trước cho đỡ thèm đã, còn có buổi tối, sau khi ăn xong hai bát cơm, Yến Bạch Thu ở trong lòng yên lặng phát thệ: bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ cố gắng giảm béo, hắn phải trở nên vừa gầy vừa đẹp.

Nhìn nương thử xem, tuy vẻ ngoài nàng thuộc về loại tướng mạo xảo quyệt, thế nhưng mọi người đều biết, vẻ đẹp xảo quyệt của nàng lại làm người ta si mê.

Đời trước xấu đến không muốn gặp người, đời này lại béo đến kỳ lạ, Yến Bạch Thu nội tâm cực độ khát vọng, chính mình cũng có một gương mặt không tồi.

Lại nhìn muội muội, tuy rằng nàng cũng mập, nhưng lại là mập của trẻ con, cân nặng chỉ bằng một nửa hắn, không, còn chưa tới một nửa, nên có thể xem như là đáng yêu.

Không giống hắn…

Ý định giảm béo hẳn là một ý định không tồi đi.

Đáng tiếc, thân thể này từ nhỏ đã không gầy được, vẫn luôn tròn như vậy.

Sau khi ăn khoảng mười phần thịt, Yến Bạch Thu quyết định, chờ ăn xong mấy miếng này, hắn sẽ bắt đầu kế hoạch giảm béo.

Yến Bạch Tuyết nhìn bộ dạng khổ sở của ca ca, lo lắng hỏi: “Ca ca ngươi làm sao vậy? Không thích ăn sao?”

Yến Bạch Thu lắc đầu: “Không, đồ ăn rất ngon a.”

Ngon đến chảy cả nước mắt.

Thật là vui buồn lẫn lộn, biết rõ mình không được ăn nữa, nhưng tay thì đã bỏ đồ ăn vào miệng.

“… Thế nhưng ca, ngươi thoạt nhìn rất khổ sở a, nếu không, ta cũng không ăn, ta đều lưu cho ngươi. Ca, ngươi ăn từ từ, không ai tranh với ngươi, chúng ta đều biết ngươi thích ăn thịt.” Yến Bạch Tuyết tỏ vẻ hiểu chuyện, đem đĩa thịt đây sang chỡ Yến Bạch Thu.

Yến Bạch Sinh cùng Liễu Thanh Mai, ngoài trừ lúc ban đầu gắp mấy đũa, từ nãy giờ vẫn không có động.

Yến Bạch Thu cảm động đến muốn rơi nước mắt.

Trước kia, lúc hắn vẫn còn là nhi tử của địa chủ, mỗi ngày cũng là như thế này.

“Cầu Cầu a, còn rất nhiều thịt, ăn từ từ, những món này đều cho ngươi.”

Không có chỗ nào cố kỵ, Yến Bạch Thu ăn thành một đại mập mạp, tới con mắt đều nhìn không thấy.

Thật là thịnh tình không thể chối từ a, nhìn người một nhà một dạng chắc chắc phải ăn, Yến Bạch Thu đột nhiên nghĩ, thì ra cũng có lại hạnh phúc đi chung với phiền não.

“Cha! Nương.” Yến Bạch Thu cố lấy dũng khí, kiên định nói ra”Ta dự định bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ giảm béo!”

Phu thê hai người kinh ngạc đích chiếc đũa đều rớt.

“… Cầu Cầu, ngươi nói gì, giảm, giảm béo? Ngươi cũng không phải cô nương, giảm béo làm cái gì?"