Đây mới thật sự là canh suông a.
Liễu Thanh Mai từ trong bát lấy ra hai cái bánh ngô đen thui, nhỏ như quá quýt, bánh ngô này là dùng gạo lức rẻ nhất cùng hạt ngô nghiền nát làm ra, thực cứng, nhưng cố gắng thì vẫn nuốt đuợc. Chỉ là vị không được ngon lắm, bánh ngô ở đây là lương thực, không giống ở hiện đại là món điểm tâm tinh xảo dành cho trẻ con, hương vị cũng không bằng. Còn có Liễu Thanh Mai trước đây ở nhà mười ngón đều là không dính nước mùa xuân (không phải làm việc nhà), không thể nào làm ngon được, bánh cứng thành một đoàn, gặm cũng rất khó khăn. Yến gia đối Yến Bạch Thu rất tốt, mỗi lần ăn, đều cho Yến Bạch Thu ăn đầu tiên, lúc đầu trong bát chỉ có sáu cái bánh ngô, Yến Bạch Thu và cha hắn sức ăn lớn, mỗi người hai cái, nương và muội muội một người ăn một cái, căn bản lấp không đầy bụng. Ăn không đủ no làm sao bây giờ, uống nhiều canh rau dại liền ăn no. Sắp được nửa tháng, bọn họ ở trong căn phòng dùng giá thấp nhất mua được, của cải toàn bộ bị tịch thu, cả nhà không có đồng nào . Cuối cùng phải bán lấy xiêm y trước kia, đổi lấy mấy quan tiền, sau đó dùng tiền này mua mấy bộ xiêm y rẻ tiền nhất. Toàn gia sống dựa vào số tiền này đã được nửa tháng, từ từ túng quẫn, nhưng tiền này chỉ có ra mà không có vào, khẳng định càng ngày càng ít, bữa ăn cũng càng ngày càng khó khăn. Phải ăn bánh ngô khô khan, khó nuốt, uống canh rau xanh, Yến Bạch Thu cũng không có hé răng, hắn yên lặng nghĩ cách kiếm tiền để giảm bớt một chút khó khăn trong nhà. Làm thiên kim và thiếu gia nhà địa chủ, Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Tuyết đều là không lo chuyện cơm ăn áo mặc, những ngày an nhàn đó, thoải mái cực kỳ, hôm nay phải ăn loại lương thực khô khan, thô ráp này, huynh muội hai người giống như đang ăn đá. Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh làm sao không giống như vậy, nhưng hiện tại không có tiền, cho dù có chảy nước mắt, ăn đá cũng phải nuốt vào. Bọn họ làm sao không muốn cho hài tử một bữa ăn tốt hơn, phu phụ hai người nhìn nhau, trong mắt đều chua xót. Đặc biệt nhi tử bị kinh hách lớn như vậy, phải được bồi bộ thêm, khuôn mặt cũng trắng bệch cả rồi. “Cầu Cầu, ăn trước cho đầy bụng, ngày mai nương đi kiếm chút tiền trở về, mua cho ngươi đồ ăn tốt hơn.” Liễu Thanh Mai cố gắng nở nụ cười, nàng là một mỹ nhân mặt trái xoan, mặc dù trên mặt đã bắt đầu xuất hiện vết tích của thời gian, nhưng vẻ quyến rũ phong tình lại chưa hề biến mất. Liễu Thanh Mai là một nữ nhân rất đẹp, chí ít là ở độ tuổi của nàng vẫn khiến người nhìn không rời mắt, rõ ràng thoạt nhìn thì khá xảo quyệt, nhưng lại cho Yến Bạch Thu cảm giác rất ôn nhu. Khả năng vì họ là người một nhà, bởi vì đối phương đối hắn thật sự rất tốt. Nàng mang theo tư thái cẩn thận che chở tiếp nhận bát Yến Bạch Thu, cho hắn thêm một chén canh rau đầy. Yến Bạch Thu tiếp nhận, ăn bánh ngô khô ráp, hai ba miếng liền ăn xong, Liễu Thanh Mai lần thứ hai múc canh cho hắn, hắn liền cự tuyệt. Yến Bạch Thu ngày xưa cũng phải uống năm sáu bát canh một lúc, hoàn toàn là một thùng cơm, Yến Bạch Thu nhất quyết cự tuyệt, thế nhưng nhượng toàn gia mọi người kinh ngạc. “Cầu Cầu có phải khó chịu không a?” Yến Bạch Sinh cũng không có ăn bánh ngô, gương mặt mập mạp hiện vẻ lo lắng. “Kia, kia ngày mai ăn nhiều chút bồi bổ trở về. ” Liễu Thanh Mai ấp úng nói. “Ta không có khó chịu, cha, nương các ngươi đừng lo lắng, ta hiện tại thân thể rất tốt.” Hắn cũng không nói ra, hắn muốn giảm béo. Chỉ là uống ít vài bát nước thôi mà. Đứa con này thật sự là rất được người nhà yêu thương. “Ta nếu như đói bụng, ta sẽ nói.” Kỳ thực, hai cái bánh ngô, người bình thường ăn cũng không đủ no. Phu thê hai người không có nói nữa, đều trầm mặc, tâm tình có chút không vui, cùng không rõ tâm tư. Một nồi canh rau kia, chi cho cả nhà, muội muội Yến Bạch Thu cũng là nữ trung hào kiệt, ăn sức ăn cũng bằng Yến Bạch Thu, ăn tới chén canh thứ năm mới dừng lại Sau khi ăn xong ngủ liền đơn giản xách chút nước về tắm, ngủ là ở buồng trong, phòng ở không có cửa sổ, cửa sổ là dùngvài tấm ván gỗ ngăn trở, về phần chỗ ngủ, trải một ít rơm rạ, mềm mại thì cũng mềm mại, chỉ là cảm giác vừa đứng lên, cả người đều là cỏ. Người một nhà đều ngủ ở một phòng, ở giữa dùng một khối vải chia ra, bởi vì phòng ở không chỉ không có cửa phòng, cửa chính cũng không có, cực kỳ không an toàn, buổi tối nếu như có chuyện gì, có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nằm trên rơm rạ, Yến Bạch Thu trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đi vào giấc ngủ, hắn nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra. Từ tá thi hoàn hồn, chết rồi sống lại, còn có tiếp xúc người một nhà nhiều vô số, như một cuốn phim chạy ngang trong đầu, một lần rồi một lần. Yến Bạch Thu thầm cảm thán, hắn thấy chính mình thật may mắn, nghe bên tai tiếng ngáy của Yến Bạch Sinh, nhưng trong lòng hắn lại một mảnh yên bình. Vừa tỉnh lại, bên người đã không ai, vuốt ve rơm rạ trên người, Yến Bạch Thu từ trong phòng đi tới. Ngoài phòng, Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết đang chải tóc trước một cái gương nhỏ, thấy Yến Bạch Thu đi ra, như là bị kinh hách, thần sắc hoảng loạn cất cái gương. “Cầu Cầu dậy rồi à, ngươi đi rửa mặt đi, nương mang ngươi lên trấn trên, nương mua cho ngươi bánh nướng nhân thịt của Hồ gia sư phụ ngươi thích.” Liễu Thanh Mai làm bộ dường như không có việc cất kỹ cái gương, kỳ thực ngực rất khẩn trương, sợ nhi tử mới sáng sớm đã tức giận. Cũng không biết vì sao, nhi tử dưỡng thành thói quen thích soi gương, mỗi khi soi xong, liền đập vỡ gương, tay cũng máu tươi đầm đìa, cả son phấn cũng giẫm nát. Nàng không xót những thứ này, chỉ sợ nhi tử không vui. Yến Bạch Tuyết cũng không tiếp tục chải tóc, tùy tiện búi lại, run rẩy chạy tới, vui mừng giống như một con chim sẽ mập mạp ríu rít: “Ca, nương nói, lập tức liền có tiền, chúng ta có thể ăn ngon rồi.” Yến Bạch Thu có chút nghi hoặc chỉ vào chính mình, hỏi: “Ta cũng đi hả?” “Đúng vậy, nương còn muốn mang theo ngươi hái chút dược liệu về.” Liễu Thanh Mai tiến lên, sửa sang lại y phục Yến Bạch Thu, sau đó nhìn trên nhìn dưới, chỉ vào Yến Bạch Sinh đang bưng chậu nước tới, vỗ bờ vai của hắn nói “Nhanh đi rửa mặt, chúng ta đi sớm, ăn sáng ở trấn trên.” Toàn gia vui mừng, Yến Bạch Sinh ở lại nhà, hắn khiêng cái cuốc tới chỗ khai hoang hoang vu không xa nhà lắm, nơi đó có một khối đất đã bị khai thác. Trong tay không có tiền, chỉ có một mảnh đất vườn duy trì sinh hoạt, chỉ là những mẩu đất này toàn là hố, đất cát đá vụn chồng chất, cỏ dại mọc thành bụi, thu hoạch thật sự vô cùng ít ỏi. Bầu không khí dọc theo đường đi coi như tốt, Yến Bạch Thu cảm giác lần này vay tiền sẽ vô cùng khó khăn, trên đường mẹ hắn luôn căn dặn, lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được lên tiếng. Liễu Thanh Mai lần này phải đi nhà đại ca mình, là đại ca ruột thịt, cũng là nhà mẹ đẻ, một người viên ngoại ở trấn trên, dùng tiền mua một tiểu quan để không. Tại trấn trên coi như là kẻ có tiền, trước khi Liễu Thanh Mai lập gia đình, quan hệ coi như không tệ lắm, chỉ là sau khi lập gia đình,liền dần dần bất hòa, đại ca có mấy bà vợ lớn nhỏ, nội viện nhiều, quan hệ có thể nói là giống như cung đấu. Tiền này cực kỳ khó mượn. Yến Bạch Thu hoàn có một tiểu cữu, kinh doanh vải vóc, rất có tiền, nhưng lại rất hám tài, lúc Liễu Thanh Mai lập gia đình, của hổi môn không được đưa tới, chính là bị huynh đệ nhà mình lấy đi, quan hệ rốt cuộc triệt để cắt đứt. Một người tiểu di, gả cho một nông dân thuần túy, trong nhà cũng không có tiền dư, cho nên cũng chỉ có thể đến chỗ đại ca mượn. Nhà đại cữu ở đường cái trấn trên, tòa nhà trước còn có gia đinh trông coi, vừa nhìn thấy Yến Bạch Thu, đứng thật xa cũng thấy được lòng trắng mắt muốn rớt ra ngoài. Liễu Thanh Mai làm bộ như không thấy, bảo Yến Bạch Thu cùng Yến Bạch Tuyết đừng lên tiếng, nàng đi tới nói. Gia đinh tuy sắc mặt là nhìn người thấp hèn, nhưng vẫn đi vào thông báo, người ở lại bên ngoài, đánh giá cách ăn mặc nghèo khổ của cả nhà, nhãn thần khinh bỉ đều rất nhanh lộ rõ bản chất. “Được rồi, phu nhân nói các ngươi có thể vào được.” Gia đinh kia nói, rồi mang theo Liễu Thanh Mai tiến vào phòng trong. Buồng trong rất rộng rãi, gạch hồng ngói xanh, sàn nhà được mài từ đá, sạch sẽ sáng sủa. Vừa tiến vào bên trong, chính là một dãy hành lang, sau đó là hoa viên, bên trong hoa viên có mấy nữ tử quần áo kiều diễm đang uống trà, ăn điểm tâm, phía sau các nàng có mấy tiểu nha hoàn hầu hạ. Tiếng nói chuyện và tiếng cười, rất khoái hoạt, nhưng thấy Yến Bạch Thu tiến đến, chờ đi vào trong, dường như mới tỉnh ngộ, đều tự đứng lên, một bộ hảo tỷ muội đã lâu không gặp. “Nha, đây không phải Thanh Mai muội tử sao? Kỳ quái thật, gia đinh kia thật không lễ phép, có khách nhân đến đây, cũng không cho ta biết mà nghênh tiếp, thật là quá thất lễ.” Dẫn đầu chính là tẩu tử Liễu Thanh Mai, cũng là chính thê của đại ca nàng, sáu người còn lại, là tiểu thiếp, các nàng đều mang vàng ngọc trên người, trâm cài cũng bằng ngọc, búi tóc tinh ảo, quý khí bức người. Liễu Thanh Mai giả bộ như không nghe được ý tứ châm chọc của nàng, giả vờ như đã lâu không gặp,đầu tiên là khen không dứt miệng, nói đã lâu không gặp, nàng ta lại đẹp lên vài phần, cuối cùng mới nói mục đích đến đây. “Tẩu tử ngươi cũng biết, nhà ta hoàn cảnh khó khăn, ta lần này tới là xin mượn một ít tiền, hài tử nhà ta sinh bệnh, muốn đi khám đại phu, bất quá trong tay lại không có tiền…” Liễu Thanh Mai thần sắc mang theo mấy phần lấy lòng cùng khép néo, dáng vẻ cúi đầu thấp kém. Yến Bạch Thu cảm giác không khí không được tự nhiên, đặc biệt là mấy người tiểu thiếp trang điểm xinh đẹp đang lộ vẻ mặt khinh miệt. Tẩu tử thoạt nhìn như một người phu nhân đoan trang, chỉ là Liễu Thanh Mai lời này vừa nói ra, đối phương liền cắt đứt, than thở nói: “Chuyện của nhà muội ta cũng biết, đối với một người phụ nữ suốt ngày ở trong nhà như ta, trong tay có thể bao nhiêu tiền đâu? Ta trên còn có hai người già, đệ muội ngươi cũng đừng làm khó dễ ta a.” Liễu Thanh Mai như trước giữ vững khuôn mặt tươi cười, khóe miệng đều cười đến cứng ngắc: “Kia, kia ngươi có thể thỉnh ca ta ra đây được không? Ta nói với hắn, ta đây thực sự là có việc gấp, tẩu tử đã làm phiền ngươi rồi."