Hỗn loạn. Đau đầu quá. Chương Chiêu Địch bị một cảm giác đau đớn lạ thường từ sau đầu đánh thức. Trong đầu cứ như là đang bị đổ xi măng vào vậy. Cứng đờ thành một khối.

Trong ngực vừa khó chịu vừa nặng nề, cảm giác thật ngột ngạt, lại đau đớn dữ dội, trái tim giống bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm lấy, bóp chặt.

Từng ngụm từng ngụm thở dốc, hi vọng sẽ thêm nhiều không khí tiến vào phổi hơn, thế nhưng cái cảm giác hít thở không thông này lại chẳng hề biến mất.

Chương Chiêu Địch rất hoảng sợ, hắn đang đi chuyển tiền cho người nhà, đã rất cẩn thận kiểm tra trên đường không có xe cộ qua lại, lại chẳng biết vì sao từ trong góc lao ra một chiếc xe.

Chẳng lẽ là bị đụng phải, hôn mê rồi được đưa vào bệnh viện?

Chương Chiêu Địch mơ hồ nghĩ, thế nhưng hiện tại hắn thấy khó thở, mắt cũng không thể mở nổi đã xảy ra chuyện gì?

Hắn loáng thoáng nghe được bên ngoài có tiếng người khóc, là tiếng của nam nhân trung niên đang bi thương cực độ cùng tiếng một người phụ nữ khóc rống, điều này làm cho Chương Chiêu Địch ngẩn người.

Ba mẹ bởi vì hắn bị thương mà khóc, khiến cho nội tâm Chương Chiêu Địch kích động không thôi.

Bọn họ vẫn yêu hắn.

Chương Chiêu Địch cảm thấy mình phải mau chóng tỉnh lại, tránh cho ba mẹ lo lắng. Hắn đang cố gắng mở to mắt, muốn nói với hai người đang khóc không cần lo lắng, nhưng lúc này một tiếng khóc thút thít nho nhỏ lại làm cho Chương Chiêu Địch sững sốt.

Thanh âm của em trai sao lại trở thành thanh âm của con gái, hơn nữa thanh âm Loli mềm mại này không có khả năng là của nam.

Chương Chiêu Địch càng nghe càng thấy không thích hợp, loáng thoáng hắn còn nghe được một hai câu nói, cái gì mà Cầu Cầu, Cầu Cầu...

Cầu Cầu là ai, tên hắn không phải là Chương Chiêu Địch sao?

Ba mẹ hắn đều là nông dân, không biết chữ, mỗi khi nói chuyện đều nồng đậm tiếng địa phương, họ đối với hắn không tốt lắm, ngay cả đệ đệ cũng không thích hắn, hắn ở nhà giống như một người xa lạ.

Thật ra, trước khi Chương Chiêu Địch học cấp hai, ba mẹ tuy rằng đối xử với hắn có chút không được tốt cho lắm, thế nhưng họ vẫn lo cho hắn đủ ăn đủ mặc, có quần áo ấm áp, chỉ là từ lúc em trai nhỏ được sinh ra thì hoàn toàn thay đổi.

Trước đây Chương Chiêu Địch không hiểu lắm, chỉ cảm thấy tên mình có chút kỳ lạ, bởi vì có người nói với hắn, ba mẹ lấy tên này cho ngươi là vì muốn có thêm đệ đệ. Chương Chiêu Địch cảm thấy vô cùng kỳ quái, hắn biết ở nông thôn trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, thế nhưng hắn là một nam hài nha, ba mẹ vì sao còn muốn có một em trai?

Người trong nhà nói với hắn, là để cho hắn có thêm bạn chơi, tương lai là một đôi huynh đệ, tại nông thôn có chuyện gì thì có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Hắn vẫn nghĩ như vậy, thẳng cho đến khi một lần em trai cướp đi phần thưởng cuối kỳ trường học thưởng cho hắn. Đó là một quyển sổ rất đẹp, hắn để dành để ghi lại số điện thoại của bạn bè vào trong đó, vẫn luôn cất kĩ mà không nỡ dùng, vậy nên hắn lúc đó rất tức giận, đánh em trai một cái.

Chương Chiêu Địch không thể quên ngày hôm đó, đệ đệ chỉ ra cửa lớn, khinh thường mà nói: "Mày cút đi! Mày không thuộc về cái nhà này, ở đây không có chỗ cho mày ở!"

"Mày mới cút, đây là nhà của tao, tao dựa vào cái gì mà phải đi?" Hơn nữa vào thời điểm ấy, Chương Chiêu Địch đã hai mươi tuổi, đi làm cũng được hai năm, đệ đệ lúc đó chỉ khoảng sáu bảy tuổi, kiêu ngạo, hung hăng như một tiểu Bá vương.

"Đây không phải nhà của mày! Mày là nhặt được! Mẹ nói, nếu không phải vì để có thể sinh ra tao, bà sẽ không kiếm một người ngoài đem về, lại còn là một người quái dị!" Em trai dù tuổi nhỏ, nhưng đã biết nói ra những lời ác độc như vậy.

Đúng vậy, Chương Chiêu Địch là một người quái dị.

Hắn vốn dĩ không hề xấu, ngũ quan rất đoan chính, làn da trắng trẻo, tay chân thon dài, đứng ở chỗ đông người cũng tương đối nổi bật, nhưng phía bên phải mặt lại có một cái bớt đen to bằng nắm tay trẻ con, đến khi lớn lên, bớt đen đã lan ra toàn má phải, tục xưng gọi là mặt âm dương.

Vì vậy, Chương Chiêu Địch từ rất nhỏ đã bị người ta cười nhạo châm chọc, nhưng cha mẹ đối xử với hắn cũng tương đối ôn hoà, Chương Chiêu Địch cho tới bây giờ vẫn luôn cho rằng là bởi vì hắn lớn lên xấu xí, cho nên cha mẹ mới không thích hắn.

Lúc đó Chương Chiêu Địch sững sờ tại chỗ, bị em trai đẩy ra khỏi cửa, sau đó mẹ lại đi ra giảng hòa, nói trẻ con hay nói đùa.

Thế nhưng Chương Chiêu Địch lại phát hiện ra tất cả đều là sự thật, hắn quả thật là nhặt được.

Ngôi nhà này vốn không thuộc về hắn.

Đãi ngộ ở nhà của em trai và hắn cách nhau một trời một vực. Em trai muốn ăn cái gì, muốn đồ chơi gì, muốn đi chơi cái gì, ba mẹ đều đáp ứng thật hào phóng. Mà hắn chỉ là thử nói muốn được ăn món bánh chẻo mình thích nhất, liền bị song thân phản đối.

"Ăn cái gì mà ăn?! Không thấy trong nhà đã không có gì để ăn à, mày còn muốn ăn thịt? Mày xem ba mày chỉ có một thân một mình nuôi sống cả một gia đình nhiều người như vậy, trên có ông bà nội, dưới có mày và em trai, mày nói mày đã đi ra ngoài làm công, hàng tháng có gửi được chút tiền về nhà không? Mày xem em trai mày đáng thương chưa này, đến trường gần một tháng cũng chẳng có bộ đồ mới để mặc, bạn cùng lớp đều cười nó, mày làm anh sao lại không biết yêu thương em trai..."

Truyện chỉ đăng trên Wattpad của hanhquyphai, trang khác là ăn cắp mất dạy (Sorry bạn đọc nhưng phải biết chính chủ để ủng hộ editor)

Những lời như vậy hắn đã nghe rất nhiều lần, có thể là em trai càng ngày càng lớn, nên người trong nhà đối với hắn càng lúc càng bất mãn, họ biểu hiện ra sự chán ghét và oán giận rất rõ ràng, cũng không ngừng bóc lột, dùng gông xiềng đạo đức buộc chặt, hắn mấy năm nay ở bên ngoài làm công đối với người nhà này đã hoàn toàn tâm ý nguội lạnh.

Lúc này khi nghe được tiếng khóc hắn rất vui mừng, chỉ là nghe một lúc lại biến thành hoảng sợ.

"Con trai đáng thương của mẹ, con đang mạnh khỏe như thế này sao lại chết chứ?" Là tiếng người phụ nữ lớn tuổi đang khóc rống, nước mắt chua xót không ngừng tuôn.

"Ca ca... Ca ca ta thực sự luyến tiếc ngươi, ô ô..." Là tiếng nức nở mềm mại, âm thanh của bé gái rất nhanh đã trở nên hơi khàn khàn.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, Chương Chiêu Địch rốt cục cũng cố hết sức mở mắt ra, chỉ là sau khi vừa mở mắt, lại cảm thấy không được đúng lắm.

Cảm giác trên người có một tấm vải trắng phủ lên là sao vậy nè?

Tròng mắt đảo trên dưới, Chương Chiêu Địch giật mình, phát hiện ra thật sự là mình đang được một tấm vải trắng phủ từ ngực đến đỉnh đầu, đem cả nhắn hoàn toàn che lại.

Giơ tay kéo tấm vải trắng phủ trên đầu ra, phun ra buồn bực tích tụ trong lòng, Chương Chiêu Địch hai mắt còn đang mơ hồ loạng choạng chống tay đứng dậy...

Đây là một gian phòng rất rách nát, được làm từ gạch, cũng coi như rộng rãi, ở giữa nhà đốt một đống lửa, một người đàn ông trung niên khoác đồ tang đang lau nước mắt, run rẩy đốt một ít vàng mã ở trong nồi sắt. Ở bên trái hắn là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, mặc áo tơ trắng, vừa nhặt tiền giấy vừa khóc, kế bên là một tiểu cô nương hơi béo, cũng đang quỳ khóc.

Cách đống lửa khoảng độ hai thước, trên một cái chiếu cũ nát,có một người tròn vo đang nằm, trên người phủ vải trắng. Độ béo của người kia giống như là được nhét thêm bông vào người vậy.

Đột nhiên, một trận gió tà thổi qua.

Ngay tại chỗ người kia nằm, vải trắng bị xốc lên, một cánh tay, rồi một thân hình tròn vo đưa đầu chui ra ngoài.

"A a a a a a! Có quỷ!" Tiếng nữ thét chói tai phá vỡ nóc nhà rách nát.

Đồng thời còn có cô gái mập cũng chưa hoàn hồn mà khóc hô "Quỷ quỷ quỷ!"

Nhất thời, vô số tiền giấy bị quăng lên trời.

Trước đó ba người còn đang khóc đốt vàng mã, bây giờ toàn thân run cầm cập, như gặp phải quỷ, ba ngưòi co rúm lại ôm lấy nhau thành một cục.

Chương Chiêu Địch đầu óc mơ hồ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn nhìn ba người mặc đồ tang, lại nhìn vải trắng trên người mình, trong ngực nhất thời sinh ra một dự cảm không lành.

Người đàn ông ở giữa ba người, béo lùn chắc nịch, chỉ vào Chương Chiêu Địch rồi nuốt nước bọt, lắp bắp quát hỏi: "Ngươi, ngươi là Cầu Cầu, hay là quỷ?"

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp thân thể run rẩy, lo lắng không dám thở mạnh, hung hăng nói: "Ngươi nếu là quỷ, thì mau trở về dưới, trả con lại cho ta!"

Chương Chiêu Địch đầu óc cuồn cuộn, hắn thực sự không nhận ra ba người trước mắt, hắn mơ hồ theo bản năng muốn làm rõ, nói hắn không biết bọn họ, đúng lúc này, trong đầu từng đợt cơn đau kéo tới.

Ký ức như thủy triều tràn về trong đầu Chương Chiêu Địch, đây là ký ức thuộc về nguyên chủ của thân thể. Thân thể này tên là Yến Bạch Thu, nhũ danh Cầu Cầu, nhà có bốn người, ở trấn trên, coi như là một thiếu gia con nhà địa chủ. Nguyên chủ hết ăn lại nằm, cả ngày vui chơi giải trí, nhưng thật ra không có thói quen xấu gì, cũng chỉ là do hắn thích một nam nhân.

Người nguyên chủ thích là một thư sinh có khuôn mặt không tồi, nuôi y mấy năm, rồi y vào kinh thành đi thi, thế mà cũng được tú tài, rồi y dẫn về một nữ tử đẹp tuyệt trần.

Không phải do cái gì hết, chỉ là vì ghét bỏ Yến Bạch Thu lớn lên xấu.

"Ta nếu là thực sự cưới ngươi, ngươi xem ta là một con người văn nhã, sau này làm sao gặp người khác?" Người nọ không nói trắng ra, nhưng cũng tỏ rõ ý kiến.

Tên ngốc mập mạp vừa khóc vừa nháo, phi thường cẩu huyết chính là hắn đẩy ngã nữ tử tú tài mang về, không khéo khiến nàng sinh non, nháo ra tai nạn chết người, cuối cùng bị người ta báo lên quan.

Cha của Yến Bạch Thu là một địa chủ, sở hữu ngàn mẫu đất, còn cả năm trăm anh em bị người nói là ăn hối lộ, trốn thuế, lại còn tự tăng thuế địa phương, sưu cao thế nặng, ức hiếp bách tính, bị tịch thu tài sản, năm trăm anh em cũng lặn mất tăm. Về phần Yến Bạch Thu sau khi không có tiền không có quyền, trở nên âm trầm rất nhiều, bình thường len lén một mình ra bờ sông khóc, kết quả bị người đánh một gậy, rơi xuống sông chết đuối.

Về phần là do ai làm hại, Yến Bạch Thu cũng không rõ ràng lắm, người trong nhà chỉ cho rằng hắn luẩn quẩn trong lòng nên mới đi tìm chết.

Hắn sắp xếp lại suy nghĩ, biết được đại khái tình huống của gia đình này.

Yến Bạch Thu là con ruột, tuyệt đối là con ruột.

Cả ngày được ăn uống đầy đủ, được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, không có anh trai chị dâu, cũng không có em trai, em dâu vân vân, chỉ có một em gái rất dịu dàng, khả ái.

Một nhà này khiến Chương Chiêu Địch ước ao.

Hắn biết rõ, hắn không phải Yến Bạch Thu, cũng không phải là Cầu Cầu mà bọn họ yêu thương, điều này làm cho Chương Chiêu Địch rất xấu hổ, không biết nên giải thích như thế nào.

"Cầu Cầu, con làm sao vậy?" Trong vài phút đầu Chương Chiêu Địch đau muốn nứt ra, Yến gia một nhà ba người không hẹn mà cùng vây quanh hắn, thấy Cầu Cầu nhà mình bộ dáng đau khổ, cũng không còn sợ cái gì mà quỷ với không phải quỷ nữa.