Diệp Thiên dừng xe cách giải trí Quang Minh một đoạn khá xa đợi Tần Khinh Tuyết vào trước. Sau khi nàng xử lý xong các thủ tục liền gọi điện để hắn tiến vào.

Diệp Thiên một mình đi vào trong giải trí Quang Minh, ngoại trừ tiếp tân kiểm tra sơ qua thẻ nhân viên thì không có một ai chú ý đến hắn. Kỳ thật dung mạo Diệp Thiên rất tốt, dáng người cũng tốt, khí chất càng không cần bàn cãi. Chỉ xét về phương diện bề ngoài tại công ty này không có ai so sánh được với hắn. Vốn dĩ sẽ bị rất nhiều người chú ý, cũng may toàn bộ sự chú ý này đều đã được tập trung lên người Tần Khinh Tuyết.

Không phải vì sắc đẹp của nàng mà là thân phận tổng giám đốc tập đoàn Quang Diệu, công ty mẹ của giải trí Quang Minh. Từ khi công ty này thành lập, Tần Khinh Tuyết chưa từng đến đây lần nào. Tuy tập đoàn Quang Diệu mở rộng kinh doanh sang nhiều ngành nghề nhưng nàng trước nay không có hứng thú với giới giải trí. Lần này đột nhiên xuất hiện liền thu hút toàn bộ công ty đến xem. Nếu may mắn được Tần Khinh Tuyết cất nhắc, tương lai về sau sẽ một đường thẳng tiến. Ít nhất ở trong đất nước này, bàn về kinh tế không có ai so sánh được với tập đoàn Quang Diệu.

Diệp Thiên cái hiểu cái không, thấy một đám đông đứng trước một căn phòng họp khá lớn bàn luận sôi nổi thì cũng gia nhập vào trong. Hắn không biết những thứ này, đương nhiên phải dung nhập vào để từ từ tìm hiểu.

Công ty lớn lại đông người, có những người còn chưa từng thấy mặt nhau lần nào. Bọn hắn nhìn thấy Diệp Thiên liền cho rằng là một vị minh tinh mới chưa nổi danh, rất thoải mái bắt chuyện, bàn tán về Tần Khinh Tuyết. Tất nhiên chủ yếu là nguyên nhân nàng đột nhiên đến giải trí Quang Minh.

Gặp được vấn đề mình biết, Diệp Thiên hào hứng nói:

- Cái này ta biết, nàng đến đây là để ký hợp đồng với một diễn viên mới.

Hàng chục cặp mắt hướng về phía Diệp Thiên, nhìn hắn như một tên ngốc:

- Ngươi nói với thân phận của nàng sẽ hạ mình đến đây chỉ để ký hợp đồng với một diễn viên?

Diệp Thiên không hiểu lắm:

- Có gì không được sao?

- Ngươi là người mới sao? Đến chuyện đơn giản này cũng không hiểu. Một nghệ nhân thông thường tối đa chỉ có thể ký hợp đồng với quản lý. Những minh tinh tuyến đầu có danh tiếng sẽ có cơ hội ký với giám đốc. Nhưng nếu có một người như vậy đến, bọn ta đã sớm có được thông tin từ trước. Về phần tổng giám đốc tập đoàn như Tần Khinh Tuyết, không có bất kỳ minh tinh nào đủ sức lọt vào tầm mắt của nàng.

Diệp Thiên hơi ngẩn ra. Hắn biết Tần Khinh Tuyết rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến như vậy. Nếu đặc thước đo dựa theo Thần Giới, nàng hẳn phải là cường giả cấp Bán Thần trở lên, còn Diệp Thiên chẳng qua chỉ là phàm nhân, dù sao hợp đồng hắn vẫn chưa ký xong.

Đang sắp xếp lại thông tin trong đầu, điện thoại của Diệp Thiên vang lên. Hắn vội lấy ra xem, là Tần Khinh Tuyết đang gọi tới:

- Ngươi đã đến hay chưa?

- Ta đang đợi bên ngoài phòng họp của ngươi.

- Mau vào đi, hợp đồng đã chuẩn bị xong.

- Tốt.

Gác lại những suy nghĩ vẩn vơ, Diệp Thiên sốc lại cổ áo, bước đi về phía cửa phòng họp.

- Huynh đệ, lúc này ngươi không thể…

Những người gần đó còn chưa kịp nhắc nhở, cửa phòng họp đã bị hắn mở ra. Tần Khinh Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên liền nở nụ cười:

- Tiến vào đi, ngươi ngồi ở chỗ này.

Nơi này là một căn phòng lớn được bài trí sang trọng, trừ Tần Khinh Tuyết còn có hơn mười người ăn mặc lịch sự ngồi xung quanh này. Diệp Thiên đi vào trong ánh mắt tò mò của những người trong phòng, ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh Tần Khinh Tuyết. Nàng ngoắc tay cho thư ký phía sau lấy ra một bản hợp đồng đẩy đến trước mặt Diệp Thiên:

- Xem thử điều khoản một chút, nếu không có vấn đề gì liền ký vào.

Điều khoản hợp đồng khá tự do, Diệp Thiên hầu như có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn, giải trí Quang Minh sẽ tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu. Đồng thời Diệp Thiên có quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào mà không phải chịu bất kỳ phí bồi thường này. Chỉ cần không phải kẻ ngốc nhìn vào đều biết cái này căn bản không phải xem như hợp đồng, gọi là quà tặng thì đúng hơn.

Tần Khinh Tuyết không biết Diệp Thiên có hứng thú nhất thời hay nghiêm túc. Bất quá tính cách tên này ưa thích tự do, nàng cũng sẽ không ràng buộc hắn. Quan trọng nhất Tần Khinh Tuyết cũng không mong chờ Diệp Thiên có thể kiếm được lợi ích gì. Cho dù thua thiệt phải bù lỗ cũng chẳng sao, Tần gia chính là có tiền. Dùng tiền đổi lấy quan hệ tốt với một cao thủ như hắn đều đáng giá.

Lướt mắt qua hợp đồng cho đúng thủ tục, Diệp Thiên tùy tiện ký xuống một chữ “Thiên”, xem như hoàn thành bản hợp đồng hình thức này. Điều kiện buồn cười, ký kết tùy tiện, những người xung quanh chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Bọn hắn đều nhất trí cho rằng Diệp Thiên là công tử gia của một thế lực lớn nào đó, nhàm chán muốn chơi trò chơi minh tinh mà thôi. Loại người này không quan tâm đến tiền bạc hay địa vị gì đó, bởi vì bọn hắn vốn không thiếu. Chỉ cần chiếu cố thật tốt đến khi vị tiểu tổ tông này cảm thấy chán là được rồi. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Tần Khinh Tuyết giải quyết xong chuyện hợp đồng cho Diệp Thiên liền rời đi. Mấy ngày qua nàng phải chạy khắp nơi để giải quyết chuyện của hắn, công việc bên phía tập đoàn Quang Diệu đã chất thành đống chờ người xử lý. Vốn dĩ chuyện hợp đồng không cần Tần Khinh Tuyết đích thân ra mặt xử lý. Nhưng sự xuất hiện của nàng sẽ khiến những người trong giải trí Quang Minh biết tầm quang trọng của Diệp Thiên, không dám đắc tội hắn. Đừng nhìn Diệp Thiên bình thường vui vẻ, kẻ nắm trong tay sức mạnh quá lớn một khi tức giận sẽ rất khó kiểm soát.

Tần Khinh Tuyết rời đi, đám cao tầng giải trí Quang Minh lần lượt đến chào hỏi Diệp Thiên, trao đổi số điện thoại và danh thiếp, dặn dó có việc gì cần liền gọi cho bọn hắn. Tiếp đến là màn chào hỏi làm quen của tất cả những người có mặt trong công ty. Trừ một số ít đang ở bên ngoài tác nghiệp, những ai có mặt đều muốn tạo quan hệ với vị công tử gia này.

Trọn vẹn một giờ đồng hồ, sau cùng Diệp Thiên mới được một nam nhân giải thoát khỏi sự nhiệt tình của những người kia. Nam nhân này có lẽ vừa từ bên ngoài vội vả trở về, cả người vẫn ướt đẫm mồ hôi, trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi và lo lắng. Hắn đưa Diệp Thiên đến một phòng khác, cẩn thận khóa cửa rồi nói:

- Ta gọi là Vương Lỗi, năm nay ba mươi hai. Ngươi có thể gọi ta là tiểu Lỗi hay Lỗi ca đều được. Ta chính là người đại diện của ngươi.

Không tính thời gian ngủ say vì trọng thương hay lịch luyện trong các huyễn cảnh, tuổi thật của Diệp Thiên chỉ mới mười sáu. Hắn rất lịch sử đáp:

- Liền gọi ngươi là Lỗi ca đi, ta là Diệp Thiên. Không phải người đại diện thường là nữ sao?

Vương Lỗi cười đáp:

- Nếu ngươi muốn ta lập tức gọi điện cho giám đốc Trần đổi người. Đúng rồi, Mỹ Hà rất tốt, dưới tay nàng có rất nhiều minh tinh hàng đầu…

Diệp Thiên tùy tiện đáp:

- Không cần, ta thấy đại diện nam cũng rất tốt. Nam nhân với nhau cũng dễ tâm sự.

- A, vậy được.

Nói thật Vương Lỗi không muốn làm người đại diện của Diệp Thiên. Kiểu công tử có quyền có thế này hắn đã gặp qua vài lần, không có một kẻ nào là dễ hầu hạ. Đặc biệt là loại tiểu tổ tông khiến tổng giám đốc tập đoàn Quang Diệu phải ra mặt tiếp đón ký kết hợp đồng thì Vương Lỗi vẫn là lần đầu gặp phải, hắn không đắc tội nổi. Có câu một câu nói “Gần vua như gần hổ” là chính xác nhất trong trường hợp này.