Đầu tháng bảy, thời tiết nóng bức ánh nắng chói chan.

Bạc Diên đứng thẳng người trong thao trường, cánh tay nắm chặt để sát bên người, hàng mày anh tuấn nhíu chặt lại, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng phía trước, biểu cảm nghiêm nghị.

Mồ hôi tựa như hạt châu chảy dài hai bên má, quần áo bị thấm mồ hôi ướt thành mảng, biến thành màu sậm hơn.

Dưới bóng cây, huấn luyện viên Nghiêm khoanh tay đứng nhìn, kéo dài giọng điệu nói: “Khi nào báo cáo nhận sai thì đi.”

Bạc Diên thẳng lưng không nói một lời.

“Bướng bỉnh không phục đúng không, không ai trị được em đúng không, vậy thì phơi nắng tiếp cho thầy!”

Ông không tin hôm nay không chỉnh được tên cứng đầu này.

Kim Tịch cầm cái ô nhỏ, tựa như tên trộm lén lút nấp sau cây, nhìn Bạc Diên phơi nắng trong thao trường.

Anh hứng lấy ánh nắng, mày nhíu chặt, đôi mắt phượng hẹp dài cũng híp thành một đường kẻ, đôi môi bị khô nứt.

Huấn luyện viên Nghiêm nghiêng đầu trông thấy Kim Tịch đứng dưới tàng cây nên tiện miệng hỏi: “Bạn học, em nhìn gì đó.”

“A.”

Kim Tịch đang đặt hết tâm tư lên người Bạc Diên, không hề chú ý tới huấn luyện viên Nghiêm ở bên cạnh.

Huấn luyện viên Nghiêm không hổ được gọi là Diêm Vương ác quỷ, khuôn mặt hung hăng, chân mày nhíu lại, ánh mắt trừng lên khiến Kim Tịch muốn nhũn cả chân.

“Chào..chào thầy ạ.”

Huấn luyện viên Nghiêm nghi ngờ hỏi: “Giữa trưa nắng nóng bạn học này chạy đến sân huấn luyện làm gì?”

“Em…” Kim Tịch kinh ngạc nhìn Bạc Diên: “Em đi dạo chơi thôi.”

“Em tới tìm Bạc Diên sao?”

Cô lắp bắp nói: “Không..không thể tìm anh ấy ạ?”

Huấn luyện viên Nghiêm không muốn hù dọa cô nhóc này, nhưng do ông có giọng nói to, thanh âm nghe vào rất hung dữ: “Em tìm nó có chuyện gì?”

Kim Tịch cực kỳ sợ hãi, nhỏ giọng đáp: “Không có gì ạ, em chỉ tiện thể nhìn thôi.”

Lúc này, đột nhiên Bạc Diên hô lên: “Báo cáo huấn luyện viên!”

Huấn luyện viên Nghiêm nhìn anh: “Nhận sai rồi?”

“Không nhận!”

“Vậy em hô báo cáo bừa làm gì.”

Bạc Diên mấp máy đôi môi khô khốc: “Báo cáo huấn luyện viên! Bạn học nữ đó không có liên quan gì, thầy để em ấy về đi!”

Huấn luyện viên Nghiêm lạnh lùng nói: “Em lo đứng đó đi, còn quan tâm người khác tới hay đi làm gì!”

Yết hầu trên cổ Bạc Diên hơi chuyển động, anh nuốt nước bọt, sau đó hét lên đầy khí thế ngất trời—

“Báo cáo huấn luyện viên, trời nóng nực, thầy để em ấy về đi!”

Huấn luyện viên Nghiêm quay sang nhìn Kim Tịch, cô cũng đang nhìn Bạc Diên không chớp mắt, ánh mắt đầy lo lắng.

“Bạc Diên bị thương là vì em?”

Kim Tịch định nói, Bạc Diên đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “Báo cáo huấn luyện viên, không hề liên quan đến em ấy!”

Huấn luyện viên Nghiêm cả giận quát: “Em không được báo cáo nữa, im miệng cho thầy! Hít đất tại chỗ hai mươi cái!”

Vì thế Bạc Diên nằm xuống, chống tay hít đất, mồ hơi trên mặt rơi xuống đất, lập tức thấm vào nền sân nhựa.

Huấn luyện viên lại hỏi Kim Tịch tiếp: “Em là bạn gái của em ấy?”

Kim Tịch sợ hãi lui về sau, chột dạ nói: “Thầy, thầy ơi thật xin lỗi.”

Huấn luyện viên Nghiêm nhìn dáng vẻ sợ vỡ mật của cô, giọng nói thì run lẩy bẩy y như con chim sợ cành cong.

Thường ngày ông luôn đối mặt với mấy thằng nhóc con tinh nghịch, không hề có cảm giác gì, bây giờ nhìn Kim Tịch, ông trái lại bắt đầu tự kiểm điểm chính mình, mình không dữ vậy mà, sao lại dọa sợ cô nhóc nhỏ này vậy?

“Bạn học, em học năm ấy, ở học viện nào?”

“Em học ở học viện văn học, năm nhất ạ.”

“Sinh viên học viện quốc phòng không thể yêu đương, em không biết sao?”

“A…”

Kim Tịch không biết làm sao, cầm chặt cái ô nhỏ, tựa như nó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, giọng nói nhỏ như tiếng mũi kêu: “Em xin lỗi.”

Thật ra học viện quốc phòng có quy định cấm sinh viên yêu đương là để tránh việc trì hoãn huấn luyện. Nhưng mấy tên chó con này đang độ tuổi thanh xuân, khắp người hừng hực hóc môn, sao chịu đựng được chứ, các thầy ở đây cũng không canh phòng nghiêm ngặt như hồi còn cấp ba, phần lớn thời gian đều mở một mắt nhắm một mắt, xem như ngầm cho phép, dù gì ai cũng từng trải qua một thời trai trẻ.

Bạc Diên hít đất xong,đứng lên vẫn nói câu nói ấy: “Báo cáo huấn luyện viên, trời nóng nực, hãy để em ấy về!”

Huấn luyện viên Nghiêm nói với Kim Tịch: “Em nghe chưa, thằng nhóc thối kia không muốn em phơi nắng ở đây, mau về đi.”

Kim Tịch nơm nớp lo sợ gật đầu, nhanh chân chạy đi, nhưng cô không rời đi luôn mà vòng qua lưới sắt đi vào sân huấn luyện bên kia, rồi len lén nhìn động tĩnh bên này.

Huấn luyện viên Nghiêm đứng đó nửa tiếng, thấy cô nhóc này quyết tâm không chịu đi, lúc này bụng ông cũng đói âm ĩ nên dứt khoát xoay người rời đi.

Lúc sắp đi, ông nói với Bạc Diên: “Em đứng đây cho thầy, ông đây ăn cơm xong sẽ quay về chỉnh đốn em!”

Chờ huấn luyện viên vừa rời đi, Kim Tịch lập tức giương cái ô nhỏ, cực kỳ cẩn thận đi chạy đến cạnh Bạc Diên, rồi lấy một ly nước ấm ra đưa cho anh: “Trời nóng thế này chắc bị cảm nắng rồi, anh mau uống nước đi.”

Bạc Diên không hề động đậy.

Anh là lính, không có mệnh lệnh sẽ không động.

Kim Tịch dứt khoác mở nắp ly nước đưa tới bên miệng anh.

Bạc Diên mím chặc môi, cô làm thế nào cũng không đút được.

“Anh mau uống đi, em xin anh đó.”

Bạc Diên hạ thấp mi mắt, nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên chóp mũi rịn ra một tầng mồ hôi.

Anh hơi do dự, rốt cuộc cũng há miệng.

Kim Tịch nhón chân lên đút nước vào miệng anh.

Dòng nước lạnh như băng, rất mát mẻ thoải mái, mang theo hương bạc hà, khiến tinh thần của anh phấn khởi hơn, cả người thoải mái dễ chịu. Vì vậy anh uống liền mấy ngụm, ly nước cũng sắp thấy đáy.

Sau khi Kim Tịch cất bình nước đi thì lấy một hộp bánh quy từ trong cái túi xách thần kỳ của mình ra.

Bạc Diên nhìn cái túi nhỏ căng ra như cái trống của cô, thầm nghĩ võ trang thật đầy đủ.

Kim Tịch bẻ bánh quy thành miếng nhỏ, đút anh ăn, vẫn không quên đau lòng nói: “Bảo bối của em đói bụng lắm rồi hả.”

Lúc cô đau lòng cho anh, cứ liên tục gọi anh là bảo bối, kiểu xưng hô này kiến trái tim Bạc Diên run rẩy, cô nhóc nhỏ này còn chưa lớn lên nữa, song tựa như đang bù đắp lại nhiều năm thiếu sót tình thương của mẹ trong lòng anh.

Bạc Diên phồng miệng nhai bánh quy, lên tiếng ‘ừ’, anh nhìn cô gái của mình, trong lòng rất khó chịu, cố gắng chớp mắt, ra sức nuốt chua xót trong lòng xuống.

Mặc kệ người khác nghĩ và nghị luận về anh ra sao, mặc kệ huấn luyện viên trách phạt anh thế nào, anh cũng không để trong lòng, cũng không thấy oán giận hay thương xót, nhưng mỗi lần thấy cô gái của mình anh sẽ cảm thấy tủi thân, viên đá ngang ngạnh cứng rắn trong lòng lập tức mềm nhũn thành bùn ngay lập tức.

Anh thật sự muốn ôm cô vào lòng thật chặt, dùng sức hôn cô, cả đời này cũng không buông tay.

Kim Tịch không nhận ra sức sống trổi dậy qua vẻ ngoài của Bạc Diên, mạch nước ngầm trào dâng tình cảm mãnh liệt.

Cô một bên bẻ nhỏ bánh quy, một bên lải nhải nói: “Anh nhận sai là xong rồi, đứng đây biết tới khi nào chứ, cảm nắng rồi thì làm sao, nếu không bệnh cũng bị phơi thành khô luôn.”

Bạc Diên không nói lời nào, chỉ rũ mắt, dịu dàng nhìn cô.

Đút nước, đút thức ăn, Kim Tịch dây dưa thật lâu cũng không chịu rời đi.

Bạc Diên như pho tượng đứng đây, ít nhất đã ba tiếng rồi, sau khi đút nước và thức ăn xong, Kim Tịch lại bắt đầu lo lắng về chuyện khác.

Cô ân cần đề nghị: “Bảo bối, anh có muốn đi vệ sinh không, hiện tại huấn luyện viên không có ở đây, anh vào rừng cây đằng kia giải quyết đi, tuyệt đối đừng nhịn, em sẽ không cười chê anh đâu.”

Bạc Diên:…

Giải quyết vấn đề này trước mặt cô gái nhà anh, vậy anh tình nguyện chết cho rồi.

Kim Tịch ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời ban trưa rất độc, nền nhựa trong thao trường bốc từng trận nhiệt lên, ngay cả gió thổi ngang qua cũng nóng hầm hập.

Cô mở ô che nắng lên.

Ô chống tia tử ngoại tạo thành bóng râm che mát khuôn mặt của anh, yếu hầu Bạc Diên lăn lên lăn xuống, mồ hôi chảy dọc theo cổ.

“Về đi.” Anh đè thấp giọng, rốt cuộc cũng chịu nói chuyện.

“Không sao đâu, em ở đây với anh.” Kim Tịch lại lấy một cái quạt mini hình Đôrêmon lớn bằng bàn tay, đặt gần mặt anh để thổi gió mát.

Bạc Diên nhếch môi: “Em đúng là võ trang đầy đủ ghê.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Bình thường Thẩm Bình Xuyên chăm sóc cô hết lòng thế nào, cô sẽ chăm sóc Bạc Diên như thế đấy, chu đáo thỏa đáng, không thể bắt bẻ được gì.

Không lâu sau, bàn tay cầm ô của Kim Tịch mỏi nhừ, cô chuyển sang cầm tay khác.

Bạc Diên nhìn gò má bị nóng đỏ bừng của cô, đau lòng không thôi: “Nghe lời anh, mau về đi.”

“Anh nhận sai với huấn luyện viên đi, em nghe Kinh Trì nói, đánh giá tốt nghiệp của các anh gồm cả lần huấn luyện này, nếu không tham gia sẽ không thể tốt nghiệp.”

“Không liên quan tới em, không cần phải để ý.” Mặt Bạc Diên không có biểu cảm nào khác, anh nhìn thẳng phía trước: “Đây là chuyện riêng của anh.”

“Bạc Diên, có phải anh còn giận em không.”

Kim Tịch bĩu môi, lầm bầm: “Vậy em xin lỗi anh, tính tình em không tốt, lúc cãi nhau ầm ĩ với Thẩm Bình Xuyên đã có thói quen nói không lựa lời, cho tới giờ em cũng không có suy nghĩ so sánh anh và Thẩm Bình Xuyên, hai người đều là người em thích nhất.”

Tim gan phèo phổi của Bạc Diên như xoắn hết cả lên, lát sau anh cố đè nén nỗi đau lòng xuống, nói ngắn gọn: “Em đừng xen vào.”

Kim Tịch cũng nói hết nước hết cái, anh vẫn còn ngu ngốc như này, cô thật sự rất tức tối, thế là thu ô lại xoay người rời đi: “Ai thèm quan tâm anh, không biết lòng tốt của người khác*.”

(Nguyên câu là Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm – Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người)

Cô thầm mắng bỏ đi gần nửa thao trường, rồi quay đầu nhìn Bạc Diên, anh vẫn đứng dưới cái nắng chói chan như cũ, ngẩn đầu ưỡn ngực, cái bóng dưới đất vừa ngắn vừa nhỏ hẹp.

Cô dậm dậm chân, tức gần chết, người này bướng y như hòn đá thối tha.

Không lâu sau, người nào đó chân ngắn vẫn chậm rãi quay trở về, che ô chống nắng cho anh tiếp.

Bạc Diên nhìn xuống, thấy cô tức giận đứng cạnh mình, má phòng lên như một con cá vàng.

Cô không nói lời nào đứng cùng anh hơn bốn mươi phút, cho đến khi huấn luyện viên Nghiêm quay lại.

Trái tim Kim Tịch đập thình thịch như trống đánh, mặc dù cô sợ ông nhưng cũng không rời đi nửa bước, chỉ hơi rụt ngươi ra sau lưng Bạc Diên.

“Haiz, bạn học này, tại sao còn chưa đi chứ!”

“Thầy ơi, Bạc Diên biết lỗi rồi ạ.” Kim Tịch khẩn cầu: “Anh ấy thật sự biết sai rồi, đứng cũng đã lâu vậy, xin thầy tha cho anh ấy đi ạ.”

“Em ấy có biết sai hay không hãy để tự em ấy nói.”

Huấn luyện viên Nghiêm cười lạnh: “Bạn học à, em nhìn đi, tính khí tên nhóc này rất đáng ghét, ai nói cũng không chịu nghe, em muốn thấy nó chủ động mở miệng nhận sai à, hừ, không đời nào! Thầy cũng khuyên em một câu, chia tay với em ấy đi, đi theo người như này, về sau chỉ em chịu tủi thân thôi!”

“Em sẽ không chia tay, nếu anh ấy khiến em tủi thân, em sẽ tố cáo với anh em.”

“À, anh em là ai.”

“Thẩm Bình Xuyên.”

“Ôi! Anh em lại là Thẩm Bình Xuyên sao, làm trong hội sinh viên à, thầy có biết, đây là một đứa bé ngoan làm việc đến nơi đến chốn, còn giúp thầy nhiều chuyện, mạnh hơn tên nhóc này nhiều.”

“Đúng không ạ, anh em học giỏi, cũng biết làm việc.” Kim Tịch rất thích nghe người khác khen ngợi Thẩm Bình Xuyên, trên mặt đầy tự hào: “Vậy thầy có thể nhìn anh của em mà tha cho Bạc Diên được không ạ, em nhất định sẽ bảo anh ấy phê bình Bạc Diên.”

“Không thể nào.”

“…”

Kim Tịch tựa vào người Bạc Diên, tiếp tục che ô cho anh, cùng nhau chịu phạt đứng với anh.

Thành phố B có địa hình đồi núi bao bọc xung quanh, nhiệt độ nóng bức giữa hè rất khó tản đi, giống như một cái lò nướng lớn, bốc lên từng trận nhiệt. Kim Tịch bị phơi một lúc thì thấy chóng mặt, cô nhích lại gần bên người Bạc Diên, dựa vào anh mới miễng cưỡng chống đỡ được thân hình.

Bạc Diên có thể cảm nhận được cô nhóc cạnh mình sắp không chịu nỗi, từ nhỏ cô đã được Thẩm Bình Xuyên nuông chiều thành em gái nhỏ, nơi nào chịu nổi phần khổ cực này.

Có điều anh đuổi cô thế nào cô cũng quyết không rời nửa bước.

“Báo cáo huấn luyện viên!” Rốt cuộc Bạc Diên cũng mở miệng: “Em nhận sai!”

Huấn luyện viên Nghiêm ôm cánh tay, nhíu mi nhìn anh, có hơi kinh ngạc, không ngờ anh chịu nhận sai thật.

Tuy nhiên ông đã nhanh hiểu được anh, không phải anh không chống đỡ nổi, mà là cô nhóc bên cạnh sắp không chịu được, đây là Bạc Diên đau lòng cho bạn gái.

Xưa nay anh luôn làm theo ý mình, đã xác định rồi thì có mười con trâu cũng không kéo lại, không ngờ vì cô nhóc này mà thật sự chịu cúi đầu nhận sai.

Rất hiếm thấy.

Huấn luyện viên Nghiêm rèn sắc khi còn nóng, hỏi: “Em sai ở đâu?”

“Không nên tự tiện làm bậy, tổn thương đến thân thể.”

“Còn gì nữa không?”

“Cãi lại huấn luyện viên, tự cho mình là đúng.”

Nỗi tức của huấn luyện viên xem như được xả hết, ông ho khẽ một tiếng: “Được rồi, về đi.”

Bạc Diên thả lỏng, kéo Kim Tịch chạy băng băng về phía bóng râm.

Kim Tịch lảo đảo, dường như bị anh kẹp nách ôm cả người cô đi.

Dưới bóng mát cây ngô đồng, một trận gió thổi qua mang theo vài phần mát mẻ, cảm giác bực bội nặng trĩu trong ngực cũng vơi đi không ít, đầu óc thanh tỉnh lên rất nhiều.

Bạc Diên siết chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô, xuyên qua lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu nóng từ thân thể của anh.

Bạc Diên ra sức ấn cô vào ngực mình, tư thế ôm này giống như gấu lớn ôm người, Kim Tịch bị buộc phải nhón chân, người nhướng lên đón lấy cái ôm chặt chẽ mang theo hơi nóng của anh.

Hình như…hơi chặt quá, cô cảm giác cả người bị cơ bắp cứng rắn của anh ép lên, sắp không thể hít thở nổi.

Cô đặt cằm lên ngực anh, chỗ bụng ướt đầy mồ hôi, nhưng không có mùi gì, cho dù có cũng là sức nóng ánh mắt trời ngấm vào thân thể anh.

Kim Tịch cảm giác mũi mình sắp bị ép cong đến nơi, cũng không mở mắt ra được.

Cô theo bản năng đẩy anh một cái.

Con dã thú này càng phát điên dùng sức ôm cô, nhớ nhung mấy ngày nay khiếm tâm tư của anh cuồn cuộn như những cơn sóng không thể khống chế được, anh chỉ muốn ấn cô vào người mình hòa lẫn vào máu xương.

Thân thể cô gái nhỏ mềm mềm, cảm giác như ôm búp bê, sau gáy có hương chanh nhàn nhạt.

Kim Tịch vất vả quay mặt ra, lỗ tai dán vào lòng ngực của anh, có thể nghe rõ tiếng tim đập điên cuồng bên trong.

Mùa hè nóng bức như lửa đổ, hai người đứng ôm nhau nhưng không thấy oi bức tẹo nào.

Kim Tịch vòng tay ôm eo anh, nhẹ nhàng siết lấy.

“Anh ôm đủ chưa hả.”

Bạc Diên khẽ thả lỏng, cúi đầu xuống nhìn cô, trong con ngươi mang theo vẻ nguy hiểm.

Kim Tịch cảm thấy không ổn lắm, nhưng đã quá muôn, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô.

“!” Kim Tịch bị đánh úp không kịp phòng bị, vội đẩy anh ra.

Thế nhưng chút sức lực nhỏ đó của cô hoàn toàn không ăn thua gì với ‘thú tính đại phát’ của anh.

Anh ngậm lấy cánh môi dưới của cô, dùng sức ma sát. Cô cắn chặt răng, anh cũng không vội vàng, mút môi dưới hồi lâu lại chuyển sang môi trên, môi lưỡi dây dưa khiêu khích, trêu đùa cô, đầu lưỡi mềm mại liếm mút từng chút một.

Đầu óc Kim Tịch trống rỗng, cái này còn hơn cả cảm nắng, khiến cô nóng bừng khó nhịn được, cô có thể nghe rõ âm thanh nuốt nước bọt của anh, cũng nghe thấy âm thanh dây dưa ướt át bên môi, cả người dập dờn lên xuống.

Bạc Diên đưa lưỡi muốn cạy mở hàm răng của cô, nhưng Kim Tịch tựa như một tướng quân trung dũng cố thủ thành trì, không để anh được như ý nguyện.

Không biết hôn trong bao lâu Bạc Diên mới chậm rãi thả cô ra.

Cô choáng váng mất phương hướng, môi đỏ bừng, hơi sưng và ướt át, cực kỳ hấp dẫn.

Lỗ tai cũng đỏ, cô cúi đầu, nhẹ đẩy anh ra.

“Anh…đáng ghét thật.”

Xấu hổ không dám nhìn anh.

Bạc Diên nhướng đôi mắt phượng, lộ ra nụ cười lông bông thường ngày.

Mấy ngày vừa rồi Kim Tịch chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, cho đến tận bây giờ mới thấy anh cười.

Anh khẽ cười, tâm tình của Kim Tịch cũng được thả lỏng.

Cô đè tay lên môi, nhớ chuyện vừa xảy ra ban nãy, anh dường như dùng dáng vẻ bá đạo ép buộc, không nói tiếng nào cướp đi nụ hôn đầu của cô, hơn nữa còn…còn hôn cô như này.

Nụ hôn đầu trogn suy nghĩ của cô có cảnh tượng đẹp đẽ, giống như trong phim thần tượng, anh đứng dưới cây hoa đào, mặc âu phục vừa người, chan chứa tình cảm hôn môi cô, cô cũng phải trang điểm đẹp, mặc váy mới nữa!

Sao có thể qua loa thế này….

Cả người hai người đều là mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc rối bời, xấu xí quá trời.

Kim Tịch cảm thấy đầu óc mình như bình đun nước, sôi lên ùn ục.

Bạc Diên vỗ gáy cô: “Hình như em rất thất vọng nhỉ?”

Kim Tịch ngẩng đầu, hung hăng lườm anh: “Ai…ai đồng y cho anh làm vậy với em!”

“Vì sao anh không thể làm vậy với em?”

“Em…Em chưa chuẩn bị gì.”

Cô bị hù sắp chết rồi.

Bạc Diên cười khẽ: “Vậy em chuẩn bị chút đi.”

Anh vừa nói dứt lời bèn cúi đầu hôn cô lần nữa, lần này không gió cuốn mây tan tranh đoạt như vừa rồi, mà dịu dàng ngậm lấy môi cô, chậm rãi dây dưa liếm mút, hôn cực kỳ thâm tình quyến luyến.

Kim Tịch mở mắt ra, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh.

Anh nhắm mắt, lông mi dày lại dài, giống như bàn chải nhẹ lướt dưới mi mắt. Hóa ra trên người anh cũng có chỗ mềm mại, là môi của anh, vừa mềm vừa ướt.

Một lúc sau, anh cũng mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau thật gần, chớp chớp, cảnh tượng đột nhiên chuyển hướng sang kiểu vui mừng đầy lạ lùng, Kim Tịch không nhịn được bật cười, nắm lấy rái tai mềm mại của anh, chủ động hôn lên môi anh.

“Bạc Diên, em thật sự rất thích anh.”