Tại quán cà phê trong thư viện, Bạc Diên xé giấy bao ống hút trà sữa ra, đang định cắm vào cho Kim Tịch, nhưng đã bị Kim Tịch tự nhận lấy.

Cô sâu xa nhìn Bạc Diên một cái, vẻ ám chỉ nơi đáy mắt rất rõ ràng.

Thẩm Bình Xuyên ngồi đối diện họ, chân mày nhíu lại: “Hai người…”

“Học trưởng Bạc Diên luôn dạy kèm tiếng anh cấp bốn cho em.” Kim Tịch mở miệng giải thích trước tiên: “Anh ấy dự đoán giúp em phần viết cấp bốn, lần này ra đề cũng giống y luôn! Thế là em viết bài văn mẫu mà anh ấy đưa vào.”

“Lợi hại thế nên em mới qua được 425?”

Kim Tịch ôm ly trà sữa ấm áp, nhẹ thở ra: “À…tùy duyên thôi.”

Thẩm Bình Xuyên sáng mắt ra: “Người như em, ngày thường lúc chơi đùa sao không thấy em tùy duyên nhỉ.”

Kim Tịch cười nói: “Đến khi có điểm thì biết thôi, bây giờ ai đảm bảo được chứ, dù sao xác xuất năm nay chắc chắn cao hơn năm ngoái, năm nay có học trưởng Bạc Diên bảo vệ che chở, em khẳng định sự bán công bội*”

(Sự bán công bội: làm chơi ăn thật)

“Bình thường anh muốn kèm tiếng anh cấp bốn cho em mà cứ hể thấy anh là chạy, sao cậu ta kèm thì em lập tức bấm lấy hả?” Thẩm Bình Xuyên hơi cam chịu: “Gạo của người khác thì ngon hơn đúng không?”

Kim Tịch cong cong đôi mắt hạnh đen láy, cười nói: “Em với học trưởng đều đứng đắn mà.”

Thẩm Bình Xuyên nhìn Kim Tịch, lại quay sang nhìn Bạc Diên: “Anh cảm thấy hai người có chuyện mờ ám.”

Kim Tịch: “Tuyệt đối không có đâu.”

Bạc Diên ngồi trên ghế chân cao vốn không nói gì, giờ phút này hơi ngồi thẳng người lên, đang định mở miệng nói chợt bị Kim Tịch nắm tay, đầu ngón tay mềm mại véo nhẹ vào lòng bàn tay anh.

Đừng nói mà!

Anh đọc được lời nhắn từ trong mắt Kim Tịch.

Thật ra Bạc Diên không muốn che giấu, anh và Kim Tịch ở bên nhau cực kỳ chính đáng, vì sao không thể nói, cho dù Thẩm Bình Xuyên có phản đối thì sao chứ.

Trước đây Thẩm Bình Xuyên luôn nói anh không có lập trường, bây giờ anh có lập trường rồi, vả lại lập trường bạn trai của anh còn vững chắc hơn lập trường anh kế của Thẩm Bình Xuyên nữa, tại sao không được nói.

Kim Tịch ngậm ống hút, thờ ơ nhìn Bạc Diên đầy khẩn cầu.

Con ngươi đen như đá lưu ly tựa như biết nói, anh không có cách nào từ chối, có một cô bạn gái bé nhỏ thế này, anh luôn phải nghe theo cô.

Bạc Diên nhíu mày càng chặt hơn, chuyển sang nhìn Thẩm Bình Xuyên: “Ban đầu người bảo tôi chăm sóc em ấy là cậu, bây giờ người tự dưng nảy lên nghi ngờ cũng là cậu, Thẩm Bình Xuyên à, nếu cậu là người như vậy thì tôi trả Tịch thối lại cho cậu, sau này có chuyện gì tôi cũng mặc kệ, thích thế nào thì thế đó đi.”

Anh nói xong định đứng dậy rời đi, Thẩm Bình Xuyên thấy anh hình như hơi tức giận nên vội kéo anh lại: “Này, Bạc Diên, đừng vậy mà.”

Bạc Diên lạnh lùng nói: “Tôi không thích bị người khác nghi ngờ.”

Thẩm Bình Xuyên nhanh nhảu nói: “Đừng đừng mà, Bạc Diên, tôi xin lỗi cậu, được rồi, cứ vậy đi, hiệp nghị quân tử giữa chúng ta vẫn còn hiệu nghiệm, cậu còn phải trông Tịch thối giúp tôi, nếu con bé chịu nghe lời cậu, cấp bốn cấp sáu, còn cả thi cuối kỳ, đều phải nhờ ông lớn cậu nhọc lòng nhiều, sau này có kiểm tra phòng ký túc thì tôi sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt được không.”

“Mỗi tháng thêm hai thùng sữa bò.” Bạc Diên: “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Thẩm Bình Xuyên: “Hoàn toàn không thành vấn đề.”

Hôm nay anh mẹ nó ngốc thật.

Bạc ảnh đế thật giỏi, kỹ thuật diễn quá đỉnh.

Độ mặt dày của con hàng này quá cao thâm, với level anh trai ngốc nhà cô thì hoàn thoàn không phải là đối thủ.

**

Buổi tối, Kim Tịch và Bạc Diên không về ký túc xá luôn mà tới một phòng KTV ngoài trường học để ăn mừng.

Chúc mừng mọi người thi xong cấp bốn và cấp sáu, Hứa Triều Dương đặt phòng rồi hẹn mấy bạn học tới ca hát thả lỏng.

Lúc Bạc Diên và Kim Tịch bước vào phòng bao, đã có không ít người ngồi trên ghế salon, có vài bạn học ở học viện quốc phòng, những người này thường xuyên ở cạnh Bạc Diên nên thấy mặt rất quen, còn có cả Lâm Lạc và Sở Chiêu, thậm chí Khúc Huyên Huyên cũng ở đây.

Hạ Vưu đang cầm micro hát bài Giày Cao Gót Màu Đỏ của Thái Kiện Nhã.

Ánh sáng trong phòng mờ tối, Bạc Diên chọn chỗ ngồi trong góc rồi ngồi xuống với Kim Tịch.

Mấy tên con trai gọi thêm vài két bia, định tối nay không say không về, Bạc Diên vừa mới vào bọn họ liền bưng ly vây lại.

Tới trễ phải phạt, yêu đương cũng phải phạt, lý do lý trấu gì cũng tìm được, mấy người đó đã thống nhất cùng nhau ép bia Bạc Diên.

Bạc Diên cười cười, trong lòng cực kỳ vui vẻ nên không từ chối, uống hết ly này tới ly kia, trong mắt anh dần phủ lên một tầng men say.

Kim Tịch ngăn trước người Bạc Diên, không cho anh uống nữa.

Kinh Trì cười nói: “Kim Tịch ơi, cái này còn bảo vệ nữa cơ à.”

“Tất nhiên rồi, đây không phải thứ gì tốt lành, không giống uống trà sữa nhé.”

“Vậy cũng không được.” Kinh Trì đưa ly bia qua: “Bạc Diên là người thoát ế sớm nhất phòng bọn anh, tối nay bất kẻ thế nào bọn anh cũng phải vật ngã cậy ấy.”

“Không được không được nha! Anh ấy uống nữa sẽ say đó.”

Bạc Diên nhìn dáng vẻ nghiêm túc che chở con cái của Kim Tịch, thật giống một chú thỏ trắng mềm mại che chắn trước người con hồ ly, không cho dã thú giương nanh múa vuốt có cơ hội ra tay.

Anh nhận lấy ly bia trong tay Kim Tịch, dịu dàng nói: “Người bạn nhỏ mà uống bia gì chứ, em ngoan ngoãn uống đồ uống đi.”

Bạc Diên không phá hỏng hứng thú của mấy anh em, ngửa đầu uống cạn ly bia, sau đó đặt ly rỗng trước mặt mọi người: “Ly cuối cùng, nếu uống nữa cô gái của tôi sẽ giận thật đấy.”

Ngày thường Bạc Diên là người thẳng thắn ngang ngược, không ngờ chỉ một câu nói của bạn gái đã đã khiến anh nghe lời răm rắp.

Mọi người cũng không ép nữa, ai về chỗ người nấy.

Khúc Huyên Huyên ngồi cạnh Hứa Triều Dương, ngẩng đầu nhìn Bạc Diên và Kim Tịch một cái, rồi thấp giọng hỏi: “Bọn họ ở bên nhau sao?”

“Đúng vậy.” Hứa Triều Dương nói: “Bạc gia của anh vì muốn theo đuổi được Kim Tịch, mưu kế gì cũng nghĩ ra được, ngay cả khổ nhục kế cũng dùng đến, đó, em nhìn chân trái của Bạc Diên đi, vết thương vừa mới kết vảy, còn chưa lành hẳn đâu!”

“Có chuyện gì xảy ra ạ?”

Hứa Triều Dương mời Khúc Huyên Huyên tới KTV ca hát, cô ta đến đây cứ không nóng không lạnh, nhìn lễ phép nhưng thực ra rất hời hợt, không nói nhiều lời. Cả đêm Hứa Triều Dương không nói với cô ta được mấy câu, nếu cô ta đã chủ động mở miệng hỏi, anh ta tất nhiên sẽ biết gì khai đó.

“Phải nói Bạc gia cực tàn nhẫn với bản thân, bức tường cao ba bốn mét vậy mà người này nói nhảy liền nhảy, ra một chiêu giải quyết tận gốc, lúc này mới thoe đuổi được Kim Tịch.”

Khúc Huyên Huyên nắm chặt gấu váy, bình tĩnh hỏi: “Vết thương của cậu ấy có nặng không?”

“Chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao cả.”

Khúc Huyên Huyên trầm mặc một hồi, đột nhiên trở nên nhiệt tình với Hứa Triều Dương hơn, còn cùng hát bài tình ca Làm Ơn Chia Tay*.

(Bài Làm Ơn Chia Tay của ca sĩ Lư Xảo Âm)

Hứa Triều Dương được sủng ái mà lo sợ, cả đêm ngồi nói chuyện với cô ta, mặt mày vui vẻ, lấy hết kỹ năng ở nhà ra dùng, chọc Khúc Huyên Huyên che miệng cười nhiều lần.

Sở Chiêu ngồi cạnh Kinh Trì, giả vờ không để ý tới, thâm chí tầm mắt cũng cố ý tránh né bọn họ.

Giờ phút này cô thật hy vọng mình có thể biến thành người gỗ, không có trái tim, cũng không biết ghen tị, càng không đau lòng.

Nhưng cô không phải.

Cầm bia lên, cô uống tựa như đang uống nước.

Ngay lúc này, có một bàn tay ấm áp đưa qua lấy ly bia của cô đi.

Sở Chiêu ngẩng đầu lên, đón lấy đôi mắt đen nhánh của Kinh Trì.

Cô cười cười, không nói gì.

Kinh Trì đứng lên, đi qua ngồi xuống cạnh Khúc Huyên Huyên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Học tỷ Huyên Huyên, em muốn kính chị một ly.”

“Được thôi.” Khúc Huyên Huyên cầm ly bia lên, khẽ chạm vào ly anh.

“Học tỷ, chị học năm ba rồi chắc rất bận nhỉ, còn có thời gian đến vui chơi cùng bọn em nữa à?”

“Nghỉ hè tới chị sẽ đến đài truyền hình thực tập, mấy nay vừa hay không có việc gì làm, nghĩ đi chơi với bọn em cũng vui nên tới thôi.”

“Cũng vui.” Kinh Trì nhếch môi cười lạnh: “Dù gì người bạn nhỏ Hứa Triều Dương của bọn em rất biết đùa giỡn.”

Hứa Triều Dương thấy hai người dường như định trò chuyện thêm, nên ra sức nháy mắt với Kinh Trì, không để anh phá hỏng chuyện tốt. Nhưng Kinh Trì giả vờ như không thấy, hăng say trò chuyện với Khúc Huyên Huyên.

“À đúng rồi Hứa Triều Dương, cậu qua nhìn coi học muội Sở Chiêu của cậu tối nay giận cái gì mà uống bia như uống nước ngọt ý.”

“Tớ…”

“Cậu mau nhìn em ấy đi, đừng để uống say thật.”

Hứa Triều Dương tuy không muốn rời đi, nhưng dẫu gì anh ta cũng từng làm huấn luyện viên của người ta, cảm thấy theo lý mình nên chăm sóc tốt mấy học muội đi theo này.

Anh ta đứng dậy đi sang ngồi cạnh Sở Chiêu.

“Học muội Chiêu Chiêu, mặc dù bia có độ cồn thấp nhưng em không nên uống như này, nếu em thấy khát anh sẽ gọi nước trái cây cho em.”

Lúc Hứa Triều Dương ngồi xuống, Sở Chiêu hơi mở to mắt, cô không đoán được Kinh Trì sẽ giúp mình, hiện không biết nên làm sao, nên thấp giọng “vâng” một tiếng, rồi đặt ly bia xuống.

Hứa Triều Dương thấy cô nghe lời như thế thì rất vui trong bụng, cảm thấy mình còn hữu dụng hơn tên Kinh Trì kia, anh ta thuận tay xoa đầu Sở Chiêu: “Sau này không có huấn luyện viên Hứa ở đây, thì không được uống bia nữa đó, có biết chưa.”

Một luồng cảm giác ấm áp lan dọc theo làn da Sở Chiêu, tỉ mỉ len lỏi khắp toàn thân.

Anh ta cũng không rời đi, luôn ngồi bên cạnh cô, cô có thể cảm nhận rõ được hơi ấm tỏa ra từ người anh ta. Tim Sở Chiêu đập thình thịch như trống đánh, cảm giác bầu không khí xung quanh khô nóng lên rất nhiều.

Hứa Triều Dương hoàn toàn không chú ý tới tâm tình thay đổi của cô, anh ta ngẩng đầu nhìn Kinh Trì, rồi nói khẽ với Sở Chiêu: “Anh có cảm giác người này muốn giành phụ nữ với anh á?”

Sở Chiêu thấp giọng nói: “Học trưởng Kinh Trì sẽ không thế đâu.”

“Mỗi lần anh có cơ hội tới gần học tỷ Huyên Huyên thì cậu ta không hiểu sao cứ chen vào, phá hỏng chuyện tốt của anh.”

Sở Chiêu siết chặt vạt áo của mình, nhìn Hứa Triều Dương: “Anh thật sự rất thích học tỷ Huyên Huyên hả? Mấy chuyện thị phi của chị ấy anh cũng không màn đến sao?”

Hứa Triều Dương trầm tư một lúc: “Nhất định cô ấy không có, trái lại anh thấy không tới nỗi nào, là nữ thần mà, ai chả thích, nếu như anh có thể theo đuổi được cô ấy…”

Anh ta không nói tiếp nữa, nhưng rất vui vẻ, khóe miệng cong lên một nụ cười tươi rực rõ, tựa như đang ảo tưởng đến khung cảnh mình và Khúc Huyên Huyên ở bên nhau trong tương lai, nên cực kỳ vui.

Bên này Hứa Triều Dương và Sở Chiêu câu được câu không nói chuyện phiếm, bên kia Kinh Trì làm thế nào cũng lôi kéo Khúc Huyên Huyên nói chuyện, nếu đổi là cô gái khác, đã nghĩ ngay Kinh Trì có ý với mình, nhưng Khúc Huyên Huyên rất thông minh, nhìn một cái đã hiểu được tình hình.

“Đẩy cô gái mình thích vào trong lòng người đàn ông khác, cậu chịu đựng đến mức độ này, tôi đúng là bái phục.”

Khúc Huyên Huyên cầm ly bia, nhẹ nhàng chạm vào ly của Kinh Trì.

Đều là người thông minh, Kinh Trì dứt khoác không che giấu nữa: “Nếu chị thật sự có ý với Hứa Triều Dương thì tôi tuyệt đối sẽ không nhắm mắt đâm đầu vào, nhưng chị xem thường cậu ấy, cần gì phải cho người ta hy vọng.”

Khúc Huyên Huyên che miệng cười khẽ một tiếng, mặt mày xinh xắn cực kỳ sinh động: “Dù là nam hay nữ theo đuổi người khác tốt nhất nên dựa vào chính mình, bất kể cậu là quân sư có bản lĩnh cao cường đến nhường nào, không lẽ có thể thay học muôi bé nhỏ của cậu yêu đương với Hứa Triều Dương à?”

Kinh Trì không nói nữa, mấy phút sau, Sở Chiêu chọn một bản tình ca dành cho hai người, rồi đưa micro cho Hứa Triều Dương: “Huấn luyện viên Hứa hát với em nhé?”

“Được chứ.” Hứa Triều Dương vui vẻ nhận lấy micro.

Giai điệu bản tình ca du dương trần bổng, giọng hát hai người cực kỳ tốt, thỉnh thoảng Hứa Triều Dương sẽ nhìn Sở Chiêu mỉm cười.

Kinh Trì cầm ly bia chạm vào ly của Khúc Huyên Huyên: “Học muội nhỏ của tôi rất không chịu thua kém, đúng chứ.”

**

Ánh sáng trong phòng KTV mờ mờ, màn hình LED to lớn trên tường phát ra ánh sáng trắng bạc, một chùm đèn xoay phát ra tia sáng loang lổ.

Giữa chừng Kim Tịch nhận được điện thoại của Thẩm Bình Xuyên.

Cô nói với anh hôm nay mình sẽ về phòng ký túc trễ tí, bảo anh đừng quá lo lắng. Sau đó cúp máy xoay người thì đụng phải Bạc Diên ở đối diện.

Bạc Diên đứng sau lưng cô không biết từ lúc nào, Kim Tịch đi tới, véo cánh tay của anh: “Sao anh đi ra thế?”

Bạc Diên thuận thế trở tay nắm lấy bàn tay của cô, lòng bàn tay của anh mềm mại khô ráo, đầu ngón tay có một vết chay khá to, hơi cứng, cái này do cầm súng mà có.

“Muốn nói chuyện với em một lúc.” Bạc Diên nói: “Bên trong hơi ồn ào.”

“Nói vì vậy?”

Kim Tịch kiên nhẫn nhìn anh, anh mở hai nút cổ áo, lộ ra cái cỗ trắng nõn, xương quay xanh tinh tế.

Anh mặc áo sơ mi mềm mại, trên áo có mùi hương bột giặt thoang thoảng, khiến người khác đặc biệt cảm thấy sạch sẽ. Mỗi người con trai đều có mùi hương riêng của mình, có thể nồng hoặc có thể nhạt, dĩ nhiên trên người Bạc Diên cũng có, nhưng mùi của anh rất nhạt, xen lẫn trong quần áo sạch sẽ là thứ mùi đặc biệt của riêng Bạc Diên.

Kim Tịch hít hít mũi, ghi nhớ mùi hương của anh, đây giống như thiên tính của động vật có vú, quen thuộc với mùi hương của bạn đời, làm dấu hiệu thuộc về riêng mình.

Bạc Diên hỏi: “Tại sao hôm nay không cho anh nói với Thẩm Bình Xuyên?”

Vấn đề này anh chắc đã nín nhịn cả đêm, luôn không có cơ hội hỏi cô.

Kim Tịch đáp: “Anh em ấy, anh cũng biết rồi, anh ấy cảm thấy con trai khắp thế giới này không xứng với em, nếu cho anh ấy biết hai chúng ta bên nhau, khắng định là sẽ tức tối nói nhiều ơi là nhiều.”

Bạc Diên nhìn cô, tựa như muốn phán đoán lời nói từ trong ánh mắt của cô.

“Không đúng, không phải là nguyên nhân này.”

Trong đôi mắt sáng của anh hơi u tối, giống như đá mắt mèo thâm thúy trong suốt.

Dường như…chuyện gì cũng không gạt được anh.

Cô nhẹ nắm lấy áo anh, dịu dàng nói: “Anh Bạc Diên, nếu em nói cho anh biết, anh hứa sẽ không tức giận nha.”

Bạc Diên tiến sát lại gần cô hơn, hơi thở nhẹ nhàng phả ra trên đầu cô, ẩm ướt nóng bỏng.

“Em thử xem.”

Giọng nói của anh tựa như cây bút chì mài qua tờ giấy nhám, mang theo sự lôi cuốn thuần túy.

Kim Tịch thở dài: “Từ nhỏ em không có mẹ, Thẩm Bình Xuyên cũng không có mẹ, em được anh ấy nuôi lớn, mỗi ngày anh ấy dẫn em đi học, chờ em về nhà, anh ấy còn cố gắng học nấu ăn vì em, học làm việc nhà, học cách hiểu được trong quá trình trưởng thành của con gái sẽ xảy ra chuyện gì. Nói theo một cách khác là anh ấy chỉ có em, và em cũng chỉ có anh ấy, nếu anh ấy biết em có bạn trai, có lẽ sẽ…khổ sở lắm, em muốn qua một thời gian nữa, tìm lúc thích hợp sẽ nói cho anh ấy biết, anh Bạc Diên, anh xem thế này có được không?”

Ấn đường của cô gái hơi nhăn, giữa hai hàng mày toát lên vẻ dịu dàng trước nay chưa từng thấy, đôi môi đỏ hồng khẽ mím, giữa môi trên có hạt châu óng ánh.

Cô không phải không buồn không lo như vẻ ngoài thường thấy, trong lòng cô cũng có những cảm xúc phúc tạp và sâu sắc, nhưng trước giờ không để lộ ra trước mặt Thẩm Bình Xuyên, cô chỉ âm thầm nghĩ cho anh ta.

Mối nhân duyên để Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên gặp nhau đã vượt qua mức anh em ruột thông thường, giữa họ tuy không có mối quan hệ huyết thống nhưng họ lại có một mối quan hệ rất thân thiết…

Là chết đi, là mất mát rồi nhận lấy bi thương, là quá trình trưởng thành đầy cô độc.

Bạc Diên khó có thể hiểu được tình cảm như vậy, anh vừa hôm mộ cũng vừa ghen tị.

Kim Tịch nói xong, anh chợt duỗi tay đặt sau lưng cô, hơi dùng sức kéo cả người cô ôm vào lòng mình.

Kim Tịch không kịp phòng bị, khuôn mặt cũng áp vào ngực anh.

Cách áo sơ mi mỏng manh, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên người anh, cảm nhận được da thịt rắn chắc của anh và cả trái tim đang đập vững vàng dưới làn da nóng bỏng.

Cánh tay của anh bắt đầu dùng sức, thân thể của cô theo phản xạ nghiêng về trước, không chỉ mặt, còn có eo, bụng, cả hai chân, tất cả đều áp chặt lên người anh.

“Anh…”

Mặt cô đỏ hồng không thôi, giọng nói cũng hơi thay đổi, khẩn trương, lo sợ, đồng thời có một nỗi hưng phấn mơ hồ lan ra, cuối cùng tất cả tâm tình cùng hóa thành an tâm.

Thanh âm của anh truyền tới từ trên đỉnh đầu, mang theo chút nặng nề: “Ông đây hơi ghen.”

“Ồ.”

“Ôm anh đi, anh không vui đó.”

Hai bàn tay thả lỏng của Kim Tịch chậm rãi nâng lên, từ từ vòng qua, dùng sức ôm lấy eo anh.

Cô ngoãn ngoãn dán khuôn mặt lên khuôn ngực nóng bỏng của anh, nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông của cô, một cảm giác thỏa mãn siêu lớn lan ra đầy ấp trái tim cô.

Ôm ai đó thật chật, hóa ra vừa thỏa mãn lại hạnh phúc đến thế này.

Xung quanh thỉnh thoảng có người đi qua, tựa như thấy những cặp tình nhân ôm nhau không có gì lạ, nhưng Kim Tịch vẫn thấy thẹn thùng, cô muốn buông anh ra, bỗng Bạc Diên ôm cô chặt hơn nữa, dường như là anh đè cả người cô lên tường,

Ngay lúc này, Kim Tịch rõ ràng cảm giác được đôi môi lạnh như băng rơi xuống bên cổ mình.

Lòng cô run lên bần bật, kèm với cái mút vào của anh, cả linh hồn cô dường như đều bị rút đi sạch sẽ, từng trận vui thích lan ra toàn thân.

“Anh Bạc…Bạc Diên, anh làm gì vậy…”

Anh không làm qua loa, mà chỉ dừng ở một nơi trên cổ cô, tỉ mỉ ra sức gặm nhắm: “Đánh dấu chút.”

Cả người Kim Tịch mềm nhũn, bàn tay siết lấy áo anh, muốn đẩy anh ra nhưng sức lực này không có bất kỳ tác dụng gì so với người đàn ông mạnh mẽ trước mặt.

Rốt cuộc người đàn ông cũng buông cô ra.

Kim Tịch mềm nhũn tựa lên người anh, không còn sức lực nào nữa.

“Anh đáng ghét quá.” Cô vùi mặt mình vào cái áo mềm mại của anh, đỏ mặt không dám nhìn anh lấy một cái.

Bạc Diên nhìn vết đỏ bừng bên cổ cô, hài lòng cười cười—

“Tịch Tịch, từ nay về sau em chỉ thuộc về mình anh.”