* * *
Do có Huyền Bảo ở đây nên dù có không phục họ cũng chả dám nói, chỉ ngồi đó chờ đại phu đến. Các ngọ tác kia vẫn vây xung quanh nử tử đó. Lúc biết được nàng vẫn chưa chết họ thực không cam lòng, nhưng cũng không dãm làm liều như trước. Còn Mục Lâm Vãn đứng ở bên im lặng nhìn. Bởi được Huyền Bảo nhờ khá nhiều lầnnên cậu ở Đại Lý Tự đã thấy quá vô số các thi thể, kì lạ đến thế nào cũng deèu nhìn qua rồi, nhưng cơ thể không hề tổn hại gì cũng rất hiếm khi thấy. "Tiểu công tử, cậu nghĩ như thế nào về việc đó?" Huyền Bảo hỏi "Là việc gì?" "Chính là tới Đại Lý Tự nhận một chức quan, lãnh lương hằng tháng, khi phá được đại án sẽ được thưởng thêm, nếu để dành dụm lại thì cũng tích góp không ít đó, sau đócó thể đem Ngọc Vận cưới về nhà, chỉ là thời gian hơi lâu một tí." "Ta sẽ suy nghĩ tới chuyện đó." Nhắc tới Ngọc Vận làm Mục Lâm Vãn có chút ít dao động. Hoàng kim vạn lượng thì thật là cậu tìm không ra, nhưng nếu tích góp từng chút rồi đi thăm Ngọc Vận thường xuyên, như vậy thì có thể a. Đang lúc tự nói chuyện một mình, Huyền Bảo đi đến vỗ vào vai cậu, thì thầm vào tai, nói: "Ra đây một chút đi." Mục Lâm Vãn ngẩn người, nhìn đến hai vị ngọ tác kiađang đứng cùng tên ôm đao bên cạnh, sau đó đi ra ngoài. Hai người không đi quá xa, đến nói không có ai xung quanh rồi dừng lại. Lúc này Huyền Bảo nói ra mục đích của mình: "Tiểu công tử, ngươi cũng thấy chuyện vừa xảy ra. Nếu như hôm nay không có ngươi ở đây, người nhà của nữ tử kia cũng cho phép khám nghiệm, vậy chuyện gì sẽ xảy ra chứ?" Mục Lâm Vãn cũng không tiếp xúc nhiều, cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy, nhưng nghe Huyền Bảo nói thì lại bắt đầu tự hỏi. Nếu chuyện như vậy thật thì vị nữ tử kia chắc chắn sẽ bỏ mạng lại chỗ này a. "Ý của ngươi là.." Mục Lâm Vãn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Bảo. "Tiểu công tử vốn không phải là người của Đại Lý Tự, làm phiền đến cậu Huyền Bảo cũng hổ thẹn trong lòng. Nhưng cứ tưởng tượng đến Đại Lý Tự và đao phủ không khác gì nhau thì ta trong lòng liền phát lạnh. Nếu như có thể nhờ đôi mắt của công tử đến phá án có khi lại cứu được thêm vài người, như vậy ta cũng an tâm." Hóa ra đây mới là mục đích của hắn, đem cậu tới đây rồi nhờ mắt cậu phá án, mặt khác thì cũng giúp họ dễ xử lý án kiện này hơn. Nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, nếu có tiểu công tử ở đó có lẽ vài người sẽ được cứu hơn. "Ừm vậy cũng được, nhưng phải là một chức quan thật nhàn rỗi." Mục Lâm Vãn do dự một hồi, đáp. Nghe được Mục Lâm Vãn trả lời, Huyền Bảo cảm thấy chính mình có chút đê tiện. (Này chắc do lừa được MLV ròi) "Nữ tử đó sẽ mau tỉnh lại" Mục Lâm Vãn nói: "Lúc vừa mới bước vào, ta thấy mũi cô ta có chút động đậy, lúc sau thì mí mắt cũng giật giật, cuối cùng ngực còn phập phồng thở. Chắc giờ hai ngọ tác cũng thấy là nữ tử đó còn sống." Huyền Bảo xua nay đều rất ngưỡng mộ thần nhãn của tiểu công tử, giờ lại càng thêm khâm phục. Theo như cậu nói thì người đó chỉ là nằm bất động ở đó mà không có gì thay đổi. Quả nhiên, lát sau hai người đã nghe được bên trong vọng ra tiếng nói. "Nàng ta sống lại rồi, sao có thể như vậy được?" Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đi vào. Hai vị ngọ tácbên trong té ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn vị kia nữ nhân kia. Ngay cả Huyền Bảo cũng có thể nhìn thấy ngực của vị nữ tử kai phập phồng, đã khôi phục hô hấp bình thường. Lúc này vị đại phu được mời cũng chạy tới. Nữ nhân đó tuy rằng sống rồi nhưng vẫn còn nằm đố bất tỉnh. Cả căn nhà nhỏ bắt đầu ồn ào, Mục Lâm Vãn như vậy là đã hoàn thành việc của cậu, đang chuẩn bị rời đi. "Tiểu công tử, cầm cái này đi, về sau dùng cái này có thể trực tiếp tiến vào Đại Lý Tự." Huyền Bảo giao cho Mục Lâm Vãn một tấm lệnh bài, sau đó xoay người đi vào trong. Lệnh bài được làm từ ngọc, mặt trên còn có khắc Mục Lâm Vãn và toàn Đại Lý Tự, xem ra đã chuẩn bị từ sớm a. Mục Lâm Vãn cảm thấy có chút gì đó bị bịp bịp ở đây, giống như cậu đã bị lọt hố a. Cậu thở dài một hơi, đem ngọc bài cất vào. Mà cũng vậy thôi, Huyền Bảo mượn sức cạu không phải một hai ngày. Giờ coi như hoành thành tâm nguyện cho hắn. Lỡ đúng như lời Huyền Bảo nói, mắt cậu có thể cứu được người khác thì sao. Sau khi về, Mục Lâm Vãn đi tới đi lui trong cửa tiệm nhà mình, suy nghĩ về cách buôn bán của tiệm. Sau đó cậu ra ngoài. Cậu lang thang không có mục tiêu mà đi tới, chờ đến chính mình hoàn hồn, phát hiện đã muốn chạy tới say hoa lâu trước. Mục Lâm Vãn cứ đi lang thang khắp nơi mà không có mục đích, đợi tới khi cậu hoàn hồn thì chân cũng dừng bước ở hoa lâu rồi. Giữ thanh thiên bạch nhật như này mà bê trong cũng đầy ấp người, mới đứng ở cửa mà đã nghe thấy sự náo nhiệt ở bên trong cùng với mùi phấn son đặ trưng của hoa lâu. "Tiểu công tử lại đến sao? Ngọc Vận đang nghỉ ngơi a, công tử muốn gặp cô nương khác không, ta nói các cô nương nơi đây đều rất xinh đẹp nha, cả các nam tử ở đây cũng rất được a!" Tú bà thấy được Mục Lâm vãn liền ra cười nói tiếp đó. Lời trêu đùa cùng tiếng cười của Tú bà văng vẳng bên tai cậu, mùi hương trên cơ thể chắc cũng đã thay đổi, không khiến cậu thấy khó chịu nữa. Mục Lâm Vãn vẫn như cũ không thích ứng được mà lui về phía sau vài bước, bên tai đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Ta.. Chỉ là đi ngang qua, nên tiện đường dành ra chút thời gian đến thăm Ngọc Vận." Tú bà cười khúc khích: "Tiểu công tử nhớ nha, chính là có rất nhiều người thương nhớ muốn gặp Ngọc Vận a, nhưng Ngọc Vận cũng rất thích tiểu công tử, người nhớ đến nhiều để thăm Ngọc Vận nha." Mục Lâm Vãn gật đầu, nói năng có chút lộn xộn: "Ta, ta sẽ." Nói xong cậu vội vàng rời hoa lâu, chạy trối chết về phía trước. Đã đi xa mà cậu vẫn như nghe được giọng cười của tú bà. Mục Lâm Vãn vội vàng trở lại Mục phủ, thấy được một bóng người ở nhà mình sân lúc ẩn lúc hiện. "Liễu công tử không đi bồi điện hạ đọc sách, như thế nào có tâm tư chạy tới nơi này?" Mục Lâm Vãn trêu đùa, đem người mang về đến phòng mình. "Này còn không phải nghe được một ít đồn đãi nên lại đây quan tâm tiểu công tử sao? Người bồi Điện hạ đọc nơi đó có rất nhiều, không phải chỉ mình ta đâu." Liễu Vọng Thu cười nói, tự rót cho mình một ly trà. Mục Lâm Vãn một đêm chưa về, sau khi trở về cũng chưa ở trong phòng nghỉ ngơi bao lâu đã liền rời đi, ấm trà vẫn là trà của hôm qua, hương vị chắc chắn không ổn rồi. Mục Lâm Vãn nhìn một cái, vẫn là lựa chọn không nói cho bạn tốt biết chuyện này. Liễu Vọng Thu chỉ là uống một ngụm, liền đem chén trà buông xuống, sắc mặt nghiêm túc: "Trà này thật không tốt, bên trong vẩn đục, nuốt vào còn có vị chua chua. Trà này chắc đã bị ẩm rồi, mau bỏ đi. Sao trong phủ ngươi lại có loại trà tệ như vậy chứ." Lúc Liễu Vọng Thu buông lời phê bình lá trà, Mục Lâm Vãn đã ra ngoài sai người làm một bình trà khác. Sau khi quay lại vẫn thấy bạn mình đang chửi rủa, cười nói: "Trà đây llà trà của hôm qua rồiđó." Tay Liễu Vọng Thu cứng đờ nhìn bình trà kia, sau đó ho nhẹ hai tiếng vờ như chưa có gì xảy ra, nói chuyện với Mục Lâm Vãn: "Tiểu công tử à, ngươi đây thích Ngọc Vận sao? Mục lão gia đã biết chuyện chưa? Ông ta không đem tay chân ngươi bẻ gãy à?" Mục Lâm Vãn tức giận nói: "Chân ta nếu đã bị chặt đứt, t thì giờ còn có thể ngồi ở chỗ này sao?" Cậu ngừng một chút, theo bản năng nhìn trái nhìn phảimột lúc, còn đứng dậy đi đóng cửa phòng lại rồi nói: "Ta hoài nghi Mục phủ có tay mắt của kẻ khác đột nhâp vào. Ta cùng với phụ thân nói chuyện vào lúc sáng sớm, vậy mà sáng ta đi ra ngoài, liền nghe được có người bàn luận việc này.." "Ngươi đây là không tin Mục lão năng lực sao? Ngươi có thể phát hiện ra việc này, Mục lão khẳng định cũng phát hiện. Ở triều đình lăn lộn trâu bò nhiều năm như vậy, chút thủ đoạn đó Mục lão đều là rõ như ban ngày, ông ấy chắc chắn đã an bài mọi chuyện rồi, ngươi cũng đừng bận tâm về chuyện đó nữa." Liễu Vọng Thu cười. Mục Lâm Vãn biết bạn mình nói đúng, nhưng cứ nghĩ tới trong phủ có tay mắt, bởi vậy bí mật của mình mới bị lộ ra. Một khắc trước trong phủ đang nói về một món vật, ngay sau đó liền thành đề tải để hàng xóm buôn chuyện, đặt trên người ai chắc chắn sẽ không dễ chịu. "Ta cũng biết, chỉ là có chút phản ứng thôi." Mục Lâm Vãn nói. Liễu VọngTthu cười: "Cũng không cần lo lắng như thế, tới đây kể ta nghe Ngọc Vận nói gì với ngươi sự?" - - Lúc Mục Lâm Vãn cùng Liễu Vọng Thu ra bên ngoài chơi, có một người mặc một thân hồng y, lướt ngang qua Mục Lâm Vãn. Trên người mang theo mùi hương hoa lê nhàn nhạt. Mục Lâm Vãn tò mò qua đầu lại xem, chỉ là liếc mắt một cái, liền bị câu mất hồn. Cậu chưa bao giờ gặp qua đẹp người như thế, ngay cả vị công chúa xinh nhất triều, được người đời tung hô như tiên nữ cũng không thể lọt vào mắt cậu. Vốn có một đôi mắt phượng đào hoa khiến phong tình vạn chủng, lại mang theo chút lạnh nhạt, giống như không gì có thể lọt vào mắt, đưa người khác vào trạng thái lúc xa lúc gần. Còn có thêm làn da trắng nõn với đôi môi mỏng gợi cảm. Diện mạo của người đó đã đi vào tim của Mục Lâm Vãn, cậu nhìn đến ngây người, đến khi người nọ đó khỏi tầm mắt cậu mới hoàn hồn lại. "Chậc, quả thật là rất đẹp." Liễu Vọng Thu mở miệng tán thưởng. Mục Lâm Vãn nhìn lại, phát hiện người bạn cảu mình cũng nhìn theo hướng người nọ biến mất. "Ngươi biết đó là ai không?" Mục Lâm Vãn tò mò hỏi, tận lực khắc chế giọng nói của chính mình để không quá lộ liễu. Liễu Vọng Thu còn đắm chìm nhan sắc của người nọ, không nghĩ quá nhiều, mở miệng trả lời: "Đó là hoa khôi ở hoa lâu, Ngọc Vận. Được mọi người nói là mỹ nhân chốn này, nhưng đó lại là nam nhân, thậ tđáng tiếc." "Liền tính hắn không phải cái gì nhà giàu công tử, chỉ là một người bình thường gia hài tử, kia đi cầu hôn người sợ là sẽ dẫm lạn nhà hắn ngạch cửa, thật là đáng tiếc a.." Liễu vọng thu ngữ khí thập phần tiếc hận. "Hắn cũng không phải là công tử thiếu gia gì, chỉ là người bình thường thôi, kia người tới cầu hôn thì phải đến trước cửa nhà mới được, haizz.. thật đáng tiếc." Liễu Vọng Thu thập phần nuối tiếc a. (mình nghĩ là khi cầu hồn phải đến trước hoa lâu mới được á, ngại mất mặt ấy) Mục Lâm Vãn cúi đầu. Ngọc Vận, hoa lâu. Này hai chữ lặp lại xuất hiện ở trong đầu cậu, cứ như ám ảnh cậu vậy. Sau đó Mục Lâm Vãn đã tìm được hoa lâu đó, nhưng cậu chỉ đứng ở trước cửa, do dự không dám vào. Cậu tuy rằng mê chơi, nhưng là đây là lần đầu tiên tới loại địa phương này, bên trong đều là cảnh tượng mà cậu chưa từng gặp qua, điều đó làm cậu muốn lùi bước. "Tiểu công tử, tiến vào chơi a!" một nữ nhân trang diễm lớp thật dầy xuất hiện ở trước mặt cậu, trong tay còn cầm khăn tay, nhẹ nhàng múa may, mang đến một trận nồng đậm gay mũi mùi hương. Mục Lâm Vãn hoảng sợ, vội vàng rời đi. * * *