[Nhật ký] Nhân Nhân nói không có vết bớt nào, trước khi ngủ còn vạch mông ra cho mình xem, mình thở dài một hơi, hôn em ấy một cái nói: "Như vậy đã được chưa, mau ngủ đi Nhân Nhân thúi.", tối hôm đó em ấy xấu hổ đến mức không ngủ được. —— Nhật ký của Sở Nam Trúc.

Kỷ Vãn biết rằng bây giờ trông cậu rất ngu ngốc.

Không kịp kéo khóa dây kéo! Chỉ có thể che chú chim bằng hai tay, kẹp chân xoay người sang một bên để khuất tầm nhìn, trên khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ.

“Anh đang làm gì vậy? Chơi trò so chim ai lớn hơn hả? Anh… anh anh anh đến đây từ lúc nào? Tại sao anh không gọi cho tôi, lén nhìn coi chừng trương lỗ chim!”

Bị phản ứng của cậu chọc cười, khóe miệng Sở Nam Trúc không khỏi nhếch lên: “Tôi vừa mới vào, dù sao trên cơ thể của em chỗ nào tôi cũng đều nhìn thấy hết rồi.”

Mẹ kiếp, Sở Nam Trúc này thật là, Kỷ Vãn cảm thấy máu trong não đều sôi lên rồi, muốn phát ra tiếng nổ vang.

Cậu chậm rãi di chuyển muốn đi vào buồng vệ sinh mặc quần vào, nhưng Sở Nam Trúc đã đi tới trước một bước chặn đường cậu.

“Làm gì đó? Tránh ra, tôi muốn vào.” Lông trên người Kỷ Vãn muốn dựng lên.

Kỹ Vãn chỉ cảm thấy hối hận, cực kỳ hối hận, biết vậy nên vào buồng trong xả nước. Hung dữ liếc xéo Sở Nam Trúc, hôm nay giữa cậu và Sở Nam nhất định phải đi ra ngoài một mình.

“Sao lại hung dữ như vậy? Em nói muốn đi vệ sinh nhưng đi lâu như vậy, tôi nhớ em nên muốn đi tìm, vậy mà em cũng tức giận?” Sở Nam Trúc nhướng mày.

“Tránh ra!” Kỷ Vãn không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc như vậy, tay ôm chặt bé chim hơn.

“Nhân... Kỹ Vãn, tôi rất nghiêm túc,” Giọng nói Sở Nam Trúc đột nhiên nghiêm túc: “Không có ai ngoài tôi ở đây, tôi có thể giúp em nhìn xem, giống như khi còn nhỏ vậy.”

“Anh, anh không biết xấu hổ!” Mẹ kiếp, Kỷ Vãn xấu hổ đến mức móng chân sắp nhấc lên rồi.

“Tôi tự mình vào xem!”

“Em không thể tự mình xem được!”

Kỷ Vãn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bật máy ảnh: “Tôi có thể chụp ảnh.” Nói xong, cậu nhanh chóng vòng qua Sở Nam Trúc, nhốt mình trong buồng vệ sinh.

“Sở Nam Trúc, anh đi ra ngoài trước đi, tôi xem xong sẽ nói cho anh biết ngay!” Kỷ Vãn mở ra một kẽ hở, nhỏ bé yếu ớt tội nghiệp nói với hắn.

“Tôi đợi em ở đây.”

“Không được, anh ở đây thì tôi… Tôi nhất định không thể chụp được!”

Sở Nam Trúc ngoài mặt kiên định, nhưng thực tế trong lòng lại hoảng hốt, lo lắng hơn bất kỳ ai khác. Hắn muốn nhanh chóng tìm ra Nhân Nhân.

Không muốn đi ra ngoài, hắn muốn trong thời khắc xác định kia, hắn nhất định phải mạnh mẽ ôm Nhân Nhân vào lòng, nói cho em ấy biết bao nhiêu năm qua hắn nhớ nhung em ấy nhiều như thế nào.

“Vậy được, em nhanh lên.”

Sở Nam Trúc nói xong liền xoay người bước ra ngoài. Kỷ Vãn nhìn theo bóng lưng hắn rời đi rồi đóng cửa lại.

Sở Nam Trúc nghe thấy tiếng khóa cửa liền cố ý đi thêm vài bước, tiếng bước chân khiến Kỷ Vãn tưởng rằng hắn đã đi ra ngoài, nhưng thật ra hắn lại lén lút quay lại bên cạnh buồng vệ sinh của Kỷ Vãn, lỗ tai dựng thẳng cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

Quả nhiên đúng như dự đoán, Kỷ Vãn ngây thơ ngốc nghếch đã trúng kế, cậu cởϊ qυầи rồi treo chúng lên móc, vừa cầm di động vừa lẩm bẩm.

Tất cả những chuyện này là sao?

Kỷ Vãn bật camera trước của điện thoại, sau đó gác một chân lên nắp bồn cầu, tạo tư thế tốt, nghiến răng, nhắm mắt rồi dùng ngón tay bấm xuống… “tách” một tiếng.

Cái đệt quên tắt âm thanh, xấu hổ quá, nhưng cũng may là Sở Nam Trúc đã đi ra ngoài.

Đột nhiên, Kỷ Vãn nghe thấy một tiếng “ực”, này mẹ nó... là ai đang nuốt nước miếng, còn nuốt lớn tiếng như vậy?

Kỷ Vãn vừa sợ hãi, vừa hoảng lại xấu hổ, đầu tóc muốn dựng ngược, điện thoại không cầm chắc “bịch” một tiếng rơi vào trong bồn cầu.

“A!!!” Kỷ Vãn hét lên một tiếng.

“Làm sao vậy! Xảy ra chuyện gì?” Ở bên ngoài Sở Nam Trúc đang thèm cơ thể cậu nhưng sờ không tới tay lập tức gõ cửa, bản thân hắn còn an ủi Kỷ Vãn: “Đừng sợ cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng ở bên ngoài!”

Kỷ Vãn: “...”

“Sở Nam Trúc, anh, anh, tôi bị anh hù sợ chết khiếp! Làm sao bây giờ? Điện thoại chụp ảnh rơi vào bồn cầu.”

Ngoài cửa im lặng thật lâu...

“Vậy em lấy ra đi?”

“Tôi không lấy ra được.”

Ngoài cửa lại im lặng thật lâu...

“Không sao đâu, em lấy ra xong rồi rửa tay nhiều hơn chút là được.”

“…”

Kỷ Vãn mặc quần vào, vẻ mặt ủ rũ mở cửa: “Chuyện là do anh, anh nhặt giúp tôi đi.”

Sở Nam Trúc: “...”

Sở Nam Trúc chưa bao giờ làm chuyện như thế này, nhưng từ đáy lòng hắn thực sự đau lòng cho nhóc quỷ gây rối trước mặt, vì vậy hắn đưa tay nhéo nhéo mũi Kỷ Vãn nói: “Cho tôi vào đi.”

Kỷ Vãn đẩy tay hắn ra, nghiêng người mở cửa để Sở Nam Trúc đi vào, Sở Nam Trúc xắn tay áo mở nắp bồn cầu nhưng không tìm thấy điện thoại nên hỏi Kỷ Vãn: “Không phải nó rơi vào bên trong à? "

Kỷ Vãn: “…”

“Rớt ở bên trong, chính là bồn cầu tự động chứa nước có đường nối giữa bồn cầu và tường!”

“Tôi biết, đừng lo lắng.” Sở Nam Trúc mỉm cười: “Sau khi nhặt nó lên, nhớ nhìn vết bớt.”

Kỷ Vãn: “…”

……

Sở Nam Trúc đã biến mất được một tiếng rồi, tất cả nhân viên hiện trường đều đang đợi hắn.

Ngay khi Kỷ Vãn vừa rời đi, Sở Nam Trúc bắt đầu không ổn, chụp một chút, nhìn xung quanh một lượt, lại chụp một chút xong nhón chân nhìn ra xa, ai không biết lại nghĩ rằng hắn đã trở thành một tháp canh hình người.

Nửa chừng đạo diễn thông báo nghỉ mười phút, Quý Mộc Ly đưa cho hắn một chai nước để giải nhiệt, ai biết người đàn ông này đã bị tình yêu hun đến chóng mặt, mở miệng chính là: “Em ấy đâu rồi? Chị có nhìn thấy em ấy không? Em ấy nói đi vệ sinh, tại sao lâu vậy chưa về? Có khi nào bị ngã bên trong rồi không?”

“Ừ.” Quý Mộc Ly cảm thấy mình bây giờ là một người mẹ chồng tồi, con trai có con dâu là quên mất mẹ, chua chát nói: “Ngu ngốc quá, nói không chừng ngã bên trong chết đuối rồi.”

“Cái gì?!” Vẻ mặt Sở Nam Trúc lộ ra vẻ không tốt, đứng phắt dậy, đưa chai nước mới uống được mấy ngụm vào tay Quý Mộc Ly: “Em đi vào nhà vệ sinh.”

Hai mắt Quý Mộc Ly giật giật, nghĩ thầm: Nước thì mới uống một vài ngụm, nước tích chỗ nào mà xả.

“Chờ đã Nam Trúc,” Quý Mộc Ly bất lực: “Em có biết nhà vệ sinh ở đâu không? Không biết mà vọt đi đâu.”

“Ở đâu?” Sở Nam Trúc thật sự không biết.

Quý Mộc Ly chỉ cho hắn một hướng: “Ở bên kia, phải mất ít nhất nửa giờ mới tới đó. Em có chắc không... Này! Chị còn chưa nói xong!”

Nhưng Sở Nam Trúc đã chạy mất rồi, Quý Mộc Ly ở sau lưng hắn chỉ kịp ăn khói xe.

Giờ giải lao rất nhanh đã kết thúc, đạo diễn bọn họ đều đến thúc giục mấy lượt, thấy tiến độ quay phim sắp bị hoãn, Quý Mộc Ly bất lực đi ra, bực bội đi tìm người.

Trong lúc đó, cô còn gọi cho Bạch Liên Hoa thích bày quầy hàng trước nhà vệ sinh, anh chàng này thật là quái đản, đã là ngôi sao tuyến mười tám nhưng lại luôn thích bán đồ, không coi mình là một ngôi sao chút nào.

Xác nhận từ miệng anh ta rằng Kỷ Vãn vừa vào nhà vệ sinh, Quý Mộc Ly nhanh chóng đi đến.

Mặc dù là nữ nhưng cô cũng không ngại đối mặt với phòng vệ sinh nam, bàn tay nhỏ bé giơ lên đẩy cửa vào, thật may là bên trong cũng không có ai.

Sau đó Quý Mộc Ly nhanh chóng lạc vào nơi thần thánh mà cô chưa từng thấy qua…

Thế giới mới!

Trong thâm tâm, cô sẽ không bao giờ thừa nhận rằng cô đã tò mò không biết nhà vệ sinh nam trông như thế nào từ lâu, hóa ra là vậy, chậu phân nhà vệ sinh nam là dựng đứng, bọn họ đứng ị sao?

Kinh thật!

Đột nhiên, Quý Mộc Ly nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, đặc biệt là trong nhà vệ sinh im lặng này... Thật khó nói thành lời.

“A anh cố lên.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Ể, còn kém một chút.”

“Đừng lo lắng, tôi biết lượng sức.”

“Không đúng, sao anh lại ngắn như vậy? Với không tới nha.”

“Cái gì ngắn? Không có đâu.”

“Anh xem, anh thậm chí không thể với tới nữa kìa. "

“Thiếu chút nữa, ầy, sắp với tới rồi.”

“Cố lên!”

“Có thể có thể.”

“A ha, Sở Nam Trúc anh giỏi quá!”

Quý Mộc Ly cảm thấy trong lòng mình bị tưới một chậu máu chó, cô lấy tay bịt chặt miệng để kiềm chế ý muốn hét lên.

Cô di chuyển từ từ và chậm rãi, từng chút một ra khỏi nhà vệ sinh, rồi điên cuồng chạy dọc bờ biển với tốc độ 120h/ km như trong một bộ phim truyền hình Nhật Bản.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây?

Cô vừa chạy vừa lau đi giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, không ngờ ngôi sao lớn cô nuôi bao lâu nay lại bị một thằng nhóc thúi mới quen có hai ngày bắt cóc mất…

Đợi tí đã! Tại sao lại như vậy! Quý Mộc Ly không thèm để ý, gục ngã trên bãi biển khiến toàn thân dính đầy cát. Cô không thể che giấu sự kinh ngạc trên khuôn mặt của mình.

Nhưng cô phải thừa nhận một sự thật: Sở Nam Trúc... Hắn không được.

Trời ạ, Qúy Mộc Ly nhận ra bí mật gây sốc này, suýt chút nữa đã ăn cát đầy mồm.

…….

“Điện thoại của em.” Sở Nam Trúc bị ghét bỏ lâu như vậy cuối cùng cũng lấy được điện thoại ra.

“Ừm.” Kỷ Vãn cầm lấy, cậu muốn mở bức ảnh ra ngay lập tức xem có vết bớt nào không, nhưng bức ảnh quá riêng tư, cậu trốn tránh Sở Nam Trúc che màn hình lại, một bên vừa mở xem một bên phòng ngừa Sở Nam Trúc đánh lén.

Do điều kiện ánh sáng trong nhà vệ sinh hạn chế, hơn nữa tay cậu còn run lên khi chụp ảnh, bởi vậy ngoại trừ nhìn thấy hai cánh mông nhỏ tròn ra, những cái còn lại chỉ là... một vết mờ.

Kỷ Vãn phóng to ảnh rồi lại phóng to một lần nữa. Mong muốn có thể nhìn thấy chút gì đó.

“Em chụp ảnh không tốt.” Kỷ Vãn bị dọa, ném điện thoại lên không trung. Sở Nam Trúc một tay nắm lấy điện thoại, tay kia ôm lấy Kỷ Vãn, để cậu dựa vào lòng mình: “Em sợ cái gì, đâu phải tôi chưa thấy qua. ”

Sau đó lật màn hình, nhìn thấy cái mông tròn, ngắm cái mông này hồi lâu, liếc mắt: “Tay của em run, không chụp đến được.”

“Sở Nam Trúc! Trả lại cho tôi!” Tóc của Kỷ Vãn sắp dựng lên, xấu hổ muốn hộc máu.

Hắn nhìn vào đôi mắt to tròn và khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Kỷ Vãn, người trước mặt này rất có khả năng chính là Nhân Nhân mà hắn đã tìm kiếm thất bại trong nhiều năm. Trong khoảnh khắc như vậy, hắn như trở lại khi còn là một đứa trẻ, khi Nhân Nhân tức giận, phương thức để cậu nguôi giận chính là Sở Nam Trúc ôm Nhân Nhân nho nhỏ trong vòng tay rồi dỗ dành cậu.

Bởi vì cậu là một đứa trẻ dễ mềm lòng và tốt bụng, chỉ cần Sở Nam Trúc ôm cậu, cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Đã nói rõ ràng sẽ luôn ở bên cạnh hắn...

Không kìm lòng được, Sở Nam Trúc ôm lấy cậu nhóc đã lớn này vào trong lồng ngực: “Được rồi, đừng tức giận.” Giọng nói của hắn chợt buồn bã lại thâm tình: “Đều do tôi không tốt, tôi đã để mất em.”

Hắn đột ngột biểu lộ cảm xúc thật của mình làm cho Kỷ Vãn trở tay không kịp, cậu ngừng vùng vẫy, đưa tay ra sau, không biết phải đặt như thế nào, lại không muốn chạm vào Sở Nam Trúc, ngẫm nghĩ tên này hơi đáng thương, không biết có nên vỗ vỗ hai cái để thể hiện sự khích lệ không.

“Còn chưa xác định được mà, đừng như vậy.” Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Kỷ Vãn vẫn cảm thấy mình nên nói rõ ràng: “Chờ xác nhận lại nói…”

Đúng vậy, chờ xác nhận rồi nói sau, dù sao bản thân mình đã quen với cuộc sống lưu lạc bao năm rồi, đã sớm không còn ôm hy vọng.

Sở Nam Trúc nâng cằm Kỷ Vãn, Kỷ Vãn theo tay hắn ngước mắt lên, đối diện nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm quyến rũ của Sở Nam Trúc nhìn thẳng vào cậu, trên đầu ngón tay có một tầng vết chai mỏng, chậm rãi vuốt ve cằm Kỷ Vãn.

Mang đến cảm giác rất tinh tế, mềm nhẹ rung động.

“Kỷ Vãn, cho tôi xem được không?”

Kỷ Vãn có thể thấy rõ ràng trong mắt Sở Nam Trúc tràn đầy hy vọng, anh ta thực sự hy vọng rằng mình là Nhân Nhân.

“Tôi...” Chỉ xém xíu trong vòng 0,01 giây Kỷ Vãn đã đồng ý, nhưng... điện thoại di động của Sở Nam Trúc đồng thời đổ chuông, chuyện tốt bị cắt ngang, Sở Nam Trúc cáu kỉnh trả lời, “Ai?!”

Ngược lại Quý Mộc Ly nghĩ hai người còn chưa xong việc, thở dài: “Tuy rằng người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh, nhưng cũng nên chú ý đúng mực.”

“Đạo diễn chờ em lâu rồi đấy, còn muốn thả bồ câu cho người khác?”

Sở Nam Trúc: “Ừ, em biết rồi.”

“Nhân tiện, Nam Trúc.” Giọng Quý Mộc Ly có vẻ do dự.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì, em không cần coi thường bản thân, đồ vật đó không quan trọng lắm, em tự ngẫm lại đi.” Quý Mộc Ly thở dài, sau khi nói xong cô lập tức cúp điện thoại, dù sao cũng là vấn đề của đàn ông, không thể nói quá rõ, để tránh cho Sở Nam Trúc bối rối.

Sở Nam Trúc nghe xong không hiểu ra làm sao.

“Anh muốn đi làm việc thì anh đi làm trước đi.” Kỷ Vãn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có chút mong muốn được tiết lộ sự thật, nhưng từ sâu trong lòng cậu vẫn do dự hoặc là nói sợ hãi: “Chuyện này cũng không vội.”

Nhưng cậu lại không biết vì sao lại sợ hãi.

Hai tay Sở Nam Trúc dùng sức siết chặt vai cậu.

“Em ở cùng tôi, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi.” Sở Nam Trúc bá đạo tuyên bố.

——————————————————

Cơn lười trỗi dậy(;¬_¬)