[Nhật ký] Chú Trần dường như không bận đi làm, cho nên đến đón Nhân Nhân về nhà, Nhân Nhân ôm mình gào khóc, em ấy nói rằng em muốn anh Nam Trúc. Thật không dám giấu giếm mình cũng rất muốn khóc, nhưng người lớn trong nhà an ủi mình, Nhân Nhân sẽ trở lại sớm thôi... nhưng mình vẫn rất luyến tiếc. ------ Nhật ký của Sở Nam Trúc.

Chuyện này... có chút thú vị, Kỷ Vãn thở dài trong lòng, kéo khe cửa ra, tâm trạng của Trần Thanh Thư đã bình tĩnh trở lại, nhưng y lại cúi đầu cầm cốc nước trên bàn, không biết đang làm gì. Tưởng Thiến dường như có chút mệt mỏi, cũng không nói lời nào, ngồi im lặng, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Kỷ Vãn: "Có chuyện gì vậy?"

Sở Nam Trúc: "Đang đau lòng, do em không thân thiết với họ."

"À... cái này..." Đang nói, Trần Thanh Thư bên kia giật giật vai, y lại bắt đầu.

"Sao còn khóc? Mới nghỉ giải lao hả?" Kỷ Vãn có chút bất lực: "Làm sao một người đàn ông có thể khóc nhiều như vậy?"

"Nhưng em và chú Trần giống hệt nhau từ trong ra ngoài. Em cũng vậy, là con trai mà em cũng rất thích khóc đó."

"Em không có khóc." Mặt Kỷ Vãn đen xì, cậu thích khóc hồi nào.

"Anh đang nói khi em còn nhỏ."

"Anh lại nhắc đến lịch sử đen tối của em!" Kỷ Vãn bùng nổ, cậu thậm chí còn muốn khoe cơ bụng bốn múi của mình, để hắn nhìn rõ thế nào là nam tính: "Còn chuyện này, tại sao họ cũng khẳng định em là Nhân Nhân? Các người thực sự không xác định một chút hả? Ít nhất phải làm xét nghiệm quan hệ ba con, nếu phạm sai lầm thì em xấu hổ lắm."

Nụ cười của Sở Nam Trúc nhạt đi một chút: "Đôi khi trực giác mạnh mẽ của một người rất thần kỳ. Anh cảm giác giống như chú Trần đối với em giống nhau. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em tại buổi hòa nhạc, anh đã biết rằng em đã trở lại. Có thể thực hiện xét nghiệm quan hệ ba con, làm như vậy chỉ để em yên tâm hơn thôi."

Kỷ Vãn cúi đầu suy nghĩ một hồi, ngước mắt lên thì thấy Trần Thanh Thư lúc này đang lặng lẽ hành quân, y lại đang nghỉ ngơi, chỉ là hốc mắt vẫn còn chứa nước mắt, vòng tiếp theo sẽ ập đến bất cứ lúc nào.

"Chờ lát nữa nói chuyện với bọn họ đi, bọn họ đã tìm em rất lâu rồi, nhất là chú Trần, bởi vì khi em ở cùng chú ấy đã lạc mất, mấy năm nay chú ấy đều cảm thấy có lỗi."

"Em bị lạc khi ở cùng chú ấy sao?" Kỷ Vãn hỏi, "Lúc đó tình hình thế nào?"

Sở Nam Trúc lùi lại vài bước, dựa vào bức tường sau cánh cửa, kéo Kỷ Vãn đến trước mặt mình. Hắn giơ tay đo chiều cao của Kỷ Vãn một chút, cuối cùng chỉ vào đùi của Kỷ Vãn nói: "Lúc đó em mới 6 tuổi, chắc cao như vậy, trưa hôm đó chú Trần đón em từ nhà anh..."

"Ở nhà ga, chú Trần nói rằng có một cơn gió thổi tới, sau đó em không còn thấy tăm hơi đâu nữa." Sở Nam Trúc di chuyển di động đến xương quai xanh của Kỷ Vãn: "Nếu ngày đó anh không cho em ra khỏi nhà thì tốt rồi."

"Chờ đã? Khi còn nhỏ Trần Nhân Nhân có phải là một con diều giấy không? Tại sao khi gió thổi qua thì lại biến mất?" Kỷ Vãn không thể tin được: "Sau đó thì sao? Chuyện gì xảy ra sau đó?"

Sở Nam Trúc ôm eo Kỷ Vãn: "Sau đó, mọi người vẫn luôn tìm kiếm em. Ở thời đó, hầu như không có camera theo dõi hay bất cứ thứ gì. Họ đã tìm kiếm gần một năm ở nhà ga với những nơi gần đó, đã sử dụng mọi cách có thể, nhưng vẫn không tìm thấy em."

Sở Nam Trúc tiếp tục: "Chuyện sau đó thì em cũng biết rồi. Ba mẹ em chuyển ra nước ngoài vì không muốn thấy cảnh đau thương, chuyển đi để hồi phục sức khỏe. Ba mẹ anh chờ anh lớn, không bao lâu cũng ra nước ngoài để chăm sóc bạn tốt, nhưng anh... Anh vẫn muốn đợi cho đến một ngày nào đó em sẽ trở lại, có lẽ em sẽ nhớ đường về nhà, có lẽ em vẫn nhớ anh Nam Trúc."

Kỷ Vãn cảm thấy cổ họng hơi khô khan, giọng cậu có hơi ách: "Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó, anh trở thành một diễn viên, anh hi vọng em nhìn thấy anh có thể tìm đến anh, nếu như em còn nhớ anh." Sở Nam Trúc nhéo nhẹ eo Kỷ Vãn: "Kết quả, tiểu bạch nhãn lang(*) em, vẫn là không nhớ rõ."

(*) Bạch nhãn lang: "Sói mắt trắng" là từ có nguồn gốc từ Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa.

Chuyện này... Kỷ Vãn không phải cố ý không nhớ, thật sự là cậu đối với ký ức thời thơ ấu rất mơ hồ, hơn nữa hầu hết nhận thức về ký ức của mọi người là lúc tới tuổi đi học. Ai có thể nhớ những điều khi còn học mẫu giáo rõ ràng như vậy được?

Kỷ Vãn: "Em đi gặp họ."

Cậu định mở cửa đi ra ngoài, nhưng Sở Nam Trúc đột nhiên cất bước dẫn cậu quay người về phía phòng ngủ: "Lúc vừa nãy đi ra không phải nói là thay quần áo hả? Quần áo của em hơi bẩn, lại đây mặc của anh."

"À..." Kỷ Vãn không nghĩ nhiều, Sở Nam Trúc lấy một bộ quần áo mặc ở nhà có in hoa văn tre xanh, chất liệu mềm mại, Kỷ Vãn mặc vào xong trông rất có sức sống.

Sở Nam Trúc giúp cậu chỉnh cổ áo: "Ừm, mặc quần áo của anh vào, đúng là không giống nhau."

"Có sao? Bình thường mà." Kỷ Vãn liếc nhìn trong gương phòng ngủ, gần như choáng váng trước vẻ đẹp trai của mình.

Sở Nam Trúc: "Đúng rồi, quên nói với em, anh chỉ mặc qua vài lần, em không ngại chứ."

Kỷ Vãn: "Không ngại, chúng ta đi thôi."

Sở Nam Trúc: "Ừ, đi thôi."

Hai người họ quay trở lại phòng khách, bốn mắt của Trần Thanh Thư và Tưởng Thiến nhanh chóng dán vào Kỷ Vãn.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm xuyên cả sống lưng, da đầu Kỷ Vãn căng thẳng: "Con thay quần áo xong rồi."

Trần Thanh Thư bật khóc ngay lập tức: "Con không gọi baba, Nhân Nhân." Sau đó y nắm lấy tay Kỷ Vãn khóc rất lớn.

Kỷ Vãn chịu không nổi rút tay về, nhưng cậu thực sự không biết phải giải quyết thế nào, Kỷ Vãn nghĩ lại, có lẽ nguyên nhân khiến cậu không quen chính là cái tên.

Cậu xấu hổ đến mức không biết để tay chân vào đâu: "Hay là, đừng gọi con là Nhân Nhân, con quen với cái tên Kỷ Vãn hơn."

Trần Thanh Thư sững sờ, đột nhiên đứng dậy ôm chặt Kỷ Vãn trong lòng, khóc lóc: "A~ Khi còn bé, con rất hay tự chơi phân của mình chơi tới dính đầy người, sau đó kêu baba mau tới, kêu baba mau ôm ôm con."

Y khóc đến run rẩy, âm thanh dần dần suy yếu: "Nhân Nhân con không muốn baba nữa."

"Không, không, không, chắc là con không có chơi phân đâu."

"Con thật sự có chơi phân, baba có ảnh."

Y và Sở Nam Trúc đều đặc biệt thích vạch trần lịch sử đen tối của mình sao? Mình không muốn làm Nhân Nhân nữa!

"Được rồi, đừng điên nữa, để Nhân Nhân... à không, cho Tiểu Vãn một chút thời gian." Tưởng Thiến vẫn luôn rất bình tĩnh.

Trần Thanh Thư hơi thất vọng, ngồi đờ đẫn chỉ biết gật đầu, liên tục đưa tay chạm vào tay con trai để trút nỗi chua xót trong lòng, chợt nhận ra trên tay áo Kỷ Vãn có một bức thêu bằng tre rất tinh xảo, mà có hơi quen mắt.

Trần Thanh Thư: "Tiểu Vãn, đây có phải là quần áo của Nam Trúc không? Trông rất quen, năm ngoái baba đi mua sắm với mẹ Nam Trúc có thấy cô ấy mua cho Nam Trúc."

"Dạ..." Kỷ Vãn thừa nhận: "Anh ấy cho con mượn, con không mang theo quần áo."

"Con không mang quần áo của chính mình?" Trần Thanh Thư cau mày gần như không nghe được, "Con mặc quần áo của Sở Nam Trúc từ trong ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Trần Thanh Thư đứng dậy, ôm Kỷ Vãn vào trong lòng, tựa đầu vào cổ cậu dừng lại một lúc, cánh mũi phập phồng, như muốn ngửi mùi gì đó, một lúc sau mới buông cậu ra: "Không có gì... Ba chỉ cảm thấy mối quan hệ của các con thực sự tốt. Từ nhỏ đã thân tới mức mặc chung một cái quần rồi, không nghĩ tới trưởng thành rồi vẫn mặc chung một cái quần."

"Bọn con mặc chung một cái quần lúc nào?! Con chỉ mượn quần áo của anh ấy, quần áo mà thôi, qυầи ɭóŧ là mới." Kỷ Vãn ngay lập tức giải thích.

Trần Thanh Thư chỉ vỗ nhẹ mái tóc xoăn ngốc ngốc đang dựng đứng trên đầu cậu: "Không có gì đâu, con trai mặc quần áo của nhau là bình thường."

Tưởng Thiến đưa tay lên liếc nhìn thời gian, nói với Trần Thanh Thư: "Thanh Thư, chúng ta về trước đi. Dọn dẹp nhà cửa, đã nhiều năm rồi không về không biết nhà mình có ở được không."

Trần Thanh Thư nghe vậy, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Kỷ Vãn. Kỷ Vãn đọc hiểu ánh mắt của y. Trần Thanh Thư có lẽ muốn mình cùng về nhà với y, nhưng mà...

Tưởng Thiến nhìn thấy sự do dự của Kỷ Vãn, vì vậy cô nói với Trần Thanh Thư, "Thanh Thư, chúng ta trở về trước, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, sáng sủa, mở cửa sổ cùng cửa ra vào, dọn dẹp mấy không khí hôi hám tích tụ nhiều năm qua, sau đó sẽ đón cục cưng của chúng ta trở về được không? Đã đợi nhiều năm như vậy, nên giờ phút này cũng không vội."

Y vẫn có chút thất vọng, vẻ mặt rất đau khổ, cuối cùng y cũng đồng ý: "Được, vậy Tiểu Vãn baba với mẹ sẽ ở nhà chờ con."

Kỷ Vãn cùng Sở Nam Trúc đi ra cửa tiễn họ, Tưởng Thiến ngồi vào ghế lái, Trần Thanh Thư ngồi ở vị trí ghế phụ, dựa vào cửa sổ xe, nhìn chằm chằm vào Kỹ Vãn, "Phải nhớ baba đó~"

Kỷ Vãn: "......"

Tưởng Thiến thắt dây an toàn cho y: "Được rồi, bao lớn rồi vẫn còn làm nũng với con trai mình như vậy."

"Anh luôn đối xử với con trai anh theo cách này, con trai anh cũng sẽ làm như vậy với anh!"

Kỷ Vãn: Không, con không...

Họ vẫy tay chào tạm biệt, hẹn gặp lại vào lần sau khi ba mẹ Sở Nam Trúc quay lại. Đúng vậy, Kỷ Vãn vừa biết rằng ba mẹ của Sở Nam Trúc cũng đang từ nước ngoài trở về.

"Ba mẹ anh về cũng vì em à?" Họ vừa nói chuyện vừa đi vào nhà.

"Còn không thì sao? Biết rõ còn cố tình hỏi, con dâu xấu xí luôn muốn gặp ba mẹ chồng, bây giờ rút lui cũng đã muộn."

Kỷ Vãn:...

Bước chân của Kỷ Vãn vấp một chút, cậu nghĩ tới một vấn đề then chốt. Vừa vào cửa liền chỉ vào quần áo trên người cậu, "A, anh cố ý cho em mặc quần áo của anh, để cho hai người bọn họ hiểu lầm chúng ta có chuyện gì đó."

Sở Nam Trúc cười vô sỉ: "Còn chưa ngốc lắm, còn có bọn họ không có hiểu lầm, rõ ràng là sự thật."

Cái tên không biết xấu hổ này, kịch bản quá sâu. Trong lúc không nói nên lời, Kỷ Vãn từ trong túi lấy ra một sợi tóc: "Sở Nam Trúc, đây là em..." cậu dừng lại một chút, vẫn không thể gọi ra tiếng ba này, ngẫu nhiên thay đổi lời nói: "Đây là tóc của chú Trần, anh có thể làm xét nghiệm ADN cho em được không?"

"Quên đi, đừng làm." Tuy rằng Trần Nhân Nhân này, vừa không biết xấu hổ vừa vô sỉ lại mê chơi phân, thật sự không muốn làm cậu ta, nhưng Kỷ Vãn phải thừa nhận rằng cậu là Nhân Nhân.

Sở Nam Trúc: "Đều nghe em, chờ em nghĩ kỹ rồi đi tìm họ."

"Cảm ơn..." Kỷ Vãn nói, "Em vẫn còn đói, em muốn ăn thêm."

"Em đi ăn đi, anh lên lấy cái này rồi xuống ngay."

"Ừm."

Kỹ Vãn lại bắt đầu uống nước canh, tuy rằng hơi nguội nhưng vẫn rất ngon, Sở Nam Trúc tuy rằng đạo mạo vô sỉ nhưng tay nghề lại rất ổn.

Có cái gì đó lạnh lẽo dán vào cổ, Kỷ Vãn nhìn xuống thì thấy đó là một mặt dây chuyền bằng ngọc bích màu xanh lá cây nặng trĩu, viền vàng, có một sợi dây đỏ xuyên qua, Sở Nam Trúc thắt một nút sau cổ cậu: "Được rồi, thích không?"

"Đây là?" Kỷ Vãn kéo mặt dây chuyền ngọc bích vào lòng bàn tay, viên ngọc bích ngay lập tức bị nhiệt độ cơ thể cậu truyền vào, ấm áp tinh tế. Mặt trên điêu khắc là một vị Phật đang mỉm cười. Nhìn vào mức độ mài mòn và màu sắc chắc đã làm được nhiều năm.

"Phù hộ em, cách đây vài năm, anh tình cờ đi ngang qua một cửa hàng ngọc bội, cửa hàng nói mảnh ngọc bội này chỉ có người có duyên mới bán. Lúc ấy anh cảm thấy có duyên với nó nên mua về làm quà sinh nhật 20 tuổi cho em."

"Anh không sợ bị kịch bản của chủ cửa hàng lừa gạt hả?" Kỷ Vãn thưởng thức viên ngọc trong tay.

"Vậy thì không biết, nhưng anh liếc mắt một cái đã nhìn trúng nó, cho thấy miếng ngọc bích này có duyên với chúng ta."

"Anh nói đây là món quà sinh nhật lần thứ hai mươi của em?"

"Đúng vậy, mỗi năm đều có." Sở Nam Trúc: "Anh đã cất giữ hết mọi thứ cho em, em có muốn cho xem hết không?"

"Ừm..." Đột nhiên cảm thấy hơi cảm động, sao lại thế này, Kỷ Vãn hất cằm lên, tuyên bố: "Không cần, về sau sinh nhật em mỗi lần tặng một món, cứ từ từ mà tặng em là được."