Thiên Tâm cư nhiên không còn gì để nói, lời của Hàn Nam Phong hoàn toàn chính xác.

Mục Lãng là người gây ra tai nạn nhưng người bị mọi người xỉa xói lại chính là cô, người chịu cái tát đau điếng từ mẹ anh cũng chính là cô...

Bác sĩ hỗ trợ liền đi ra khỏi phòng phẫu thuật, bà liền lớn tiếng hỏi những người trước mặt...

"Ở đây ai thuộc nhóm máu Rh(D), mời đi theo tôi..."

Cha mẹ Vương Nhất đều thuộc nhóm máu O, Hàn Nam Phong và Mộ Chiến Bắc đều thuộc nhóm máu AB còn Giang Bắc Minh thuộc nhóm máu A.

Không một ai trùng với nhóm máu quý hiếm của Vương Nhất...

"Tôi thuộc nhóm máu Rh..."

Thiên Tâm chậm rãi lên tiếng đáp lại vị bác sĩ.

Không ngờ Liên thi liền hướng mắt về phía cô...

"Dù cần bao nhiêu máu đi chăng nữa...cô phải cứu lấy con trai tôi...vì đây là lỗi của cô..."

Thiên Tâm liền cười trừ, tất cả mọi người trên đời này đều cho rằng mọi tội lỗi là do cô gây ra, mọi lỗi lần đều thuộc về cô.

Nhưng chỉ có mỗi Vương Nhất mới biết cô không có lỗi, chỉ mỗi anh mới biết chính ông trời không khoan dung với cô...

"Tôi sẽ cứu anh ấy...vì anh ấy chính là lý do cuối cùng khiến tôi muốn sống..."

Lời nói của Thiên Tâm tuy nhẹ tênh nhưng lại đánh động vào tâm trí của mỗi người.

Cô đi theo vị bác sĩ kia vào phòng để hiến máu...

"Trung bình mỗi người chỉ có 3500ml máu, nhưng hiện tại chúng tôi cần gấp 800ml máu...cô muốn chia ra thành hai đợt hay đợi túi máu hỗ trợ..."

"Hãy lấy trong một đợt...anh ấy không thể đợi..."

Vị bác sĩ nghe xong liền cảm kích sự kiên cường của cô gái nhỏ trước mặt.

Nếu bị mất máu quá nhiều trong một lần sẽ dẫn đến tình trạng cơ thể mệt mỏi và dễ rơi vào hôn mê sâu...

"Vậy tôi bắt đầu đây..."

Vừa bắt đầu Thiên Tâm thấy hoàn toàn bình thường, nhưng một lúc lượng máu cô mất càng nhiều liền khiến đầu cô choáng váng, ngất đi trên giường bệnh lúc nào không hay...

Lượng máu đã lấy đủ, bác sĩ liền phân phó cho người mang vào phòng tiếp tục làm phẫu thuật, vẫn để Thiên Tâm nằm trên giường nghỉ ngơi...

Sau hơn sáu tiếng chật vật cuối cùng đèn xanh cũng được bật lên.

Vị bác sĩ phẫu thuật chính liền đi ra bên ngoài để thông báo với người nhà của bệnh nhân...

"May mắn nhờ lượng máu được truyền kịp thời nên bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch..."

Liên Thi liền thở phào mà dựa vào người Vương Thành, bà liền đi đến trước mặt vị bác sĩ...

"Cảm ơn ngài rất nhiều..."

Vị bác sĩ liền khiêm tốn lắc đầu, ông hướng mắt về phía Thiên Tâm đang nằm ở phòng hồi sức bên cạnh...

"Người bà nên cảm ơn là cô gái kia...vì nhờ lượng máu lớn từ cô ấy mà con trai bà mới có thể duy trì sự sống..."

Liên Thi mím môi không nói gì, có lẽ bà đã trách lầm Thiên Tâm rồi hay sao.

Cũng bởi vì lo lắng cho con trai và sợ hãi quá mức nên bà mới đổ hết tội lỗi lên người một cô gái như vậy.

Dù bà biết moun việc đều do cha của cô làm...

"Các cháu về trước đi...bác ở lại chăm sóc cho Vương Nhất là được..."

Ba người bọn họ liền gật đầu rời đi trước, Hàn Nam Phong liền đưa tệp hồ sơ cho Vương Thành nắm giữ.

Mọi chuyện còn lại ông sẽ thay mặt bọn họ mà xử lý.

Vương Thành để Liên Thi ngồi nghỉ ngơi trên ghế, ông ra ban công bên ngoài bệnh viện mà lấy tệp hồ sơ ra xem xét...

Nội dung nói Mục Lãng có một người con gái nhưng chưa bao giờ gặp trực tiếp hay chăm sóc nó.

Điều đó có nghĩa tuy Mục Lãng là cha ruột của Thiên Tâm nhưng chưa bao giờ chăm sóc cô bé.

Không những thế suốt thời thơ ấu đều phải chịu cảnh bạo hành của cha dượng cùng những khoản nợ của ông ta...

Vương Thành cùng Liên Thi thật sự trách nhầm một người vô tội rồi.

Rõ ràng trong chuyện này con bé không hề có lỗi gì cả, mà tội lỗi chỉ thuộc về một mình Mục Lãng...