Hai đội giờ đây đã hợp thành một đội.Cùng nhau tìm kiếm khủng long.

Hang Sơn Đoòng thẳng tiến!!!

Trải qua cả một chặng đường dài biết bao chuyện đã xảy ra.Tôi cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong.

Một cảnh ví dụ tiêu biểu:

Trời trong xanh, mây hiền hòa, bàn chân em đi nhè nhẹ, cẩn thận một lũ hổ đói đằng sau.

Một hoàn cảnh khác:

Trời vẫn thế, vẫn trong xanh, không khí hài hòa không nhiễm tạp khí.Tôi đang nghêu ngao hát thì "Phẹt!", cứt chim đậu ngay trên mặt, gần mũi nữa mới đau.

Lại một trò đùa tiêu khiển khác:

Hức hức, ba người kia đoàn kết lại cùng nhau tham mưu hiến kế gì đó bỏ lại mình tôi ở đây, oa oa tôi là công dân thành phố mù đường mà, sao mấy người nỡ bỏ tôi lại.Sau tôi vẫn còn mấy con hổ đói nữa."Gầm!!!" A mẹ ơi cứu con!!!

Một số chuyện tiêu biểu nó là thế đấy.Yup, đó chính xác là những gì đã xảy ra.Đúng, tôi bị lạc đường ròiiiiiiiii.Và giờ thì, hang Sơn Đoòng đang hiện ngay trước mắt tôi.Mua hé hé hé, người "mù" cũng có phúc của người "mù" nhé.

Bỗng, một con khỉ từ đâu chui ra, nó nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn lấp lánh, nhìn cute quá à.

Nó đưa cho tôi một tờ giấy.Tờ giấy ghi:Vì lỗi nhầm đánh máy tìm khủng long, chúng tôi xin đính chính lại là tìm hang Sơn Đoòng, cảm ơn quý khách đã dành thời gian tìm.Nhiệm vụ đã hoàn thành giờ thì GET OUT, GAME WINNER.

Một...không...Cả đàn quả đi lướt qua.Tôi đã giành 5 tiếng đi sâu vào trò chơi này đấy, giờ thì làm sao tìm đường ra đây.Bỗng tôi nhớ ra.Thế là vẽ vòng tròn đê.

Một nút màu đỏ hiện ra, tôi nhấn vào.Một luồng khó tím nhạt xuất hiện.Trong luồng khói đó, một cô gái ăn mặc thừa vải bước ra.Có phải thế giới cổ đâu mà mặc cổ trang chi cho rườm rà.

-Cô nương muốn hỏi gì?

-Ta muốn thoát ra trò chơi này.

Một lúc sau, tôi thoát được thật, trở lại căn phòng cũ.Thấy mấy người kia đã ngồi đợi mình, tôi hơi ngại.Hì hì, hóa ra là ra trước.

Thế là chúng tôi đi nhập học.Thấm thoắt đã 4 năm trôi qua, đã tới ngày chúng tôi trở về nước.

Hai người kia đã về bang phái của họ rồi, chỉ còn mỗi tôi và Hàn Đông là phải đi taxi, hừ.

Aiz, nói ra thì chính là, tôi về Đông Phương gia, hắn về Hàn gia.Ukm, sau này tới nhà hắn chơi.

Vào nhà, đã thấy bà mẹ vĩ đại Minh Tiêu nằm trên chiếc ghế sopha xem phim Hàn Xẻng.

Ở cái thời đại này 4 năm, tôi mới biết, phim Hàn rất được đón nhận nha.Tôi mỉm cười lại gần mom(Từ nay gọi bà mẹ hiện tại là mom còn Trần Băng Di là mẹ nha).

Hai tay che mắt bà, lại cảm thấy tay ướt.Hóa ra bà đang khóc.Tôi liếc xuống dưới, mom là xem phim cảm động quá khóc sao.

Tôi liền ngồi xuống, nhưng vẫn không thể cao hơn mẹ, suốt 4 năm chiều cao 1m53 của tôi vẫn không đổi a.Dỗ dành mom, tôi hỏi:

-Mom là xem phim cảm động quá khóc sao?

-...Không..hức hức...

-Vậy thì vì gì chứ?

-Hức hức...ba...con...ông...ông ta..ngoại tình...Hức hức.

Mom nghẹn ngào khóc.Tim tôi như thắt lại, không lẽ cái cảnh này lại tái diễn...một lần nữa?

Nhớ tới cái đêm thảm sát đó, nước mắt tôi không khỏi ứa ra.Tôi nhất định sẽ không để mẹ tôi yêu ông ta!

Nhìm mom, tôi an ủi bà, lại nghe bà kể, bà lại mang thai con ông ta(chỉ chồng mom, hem phải Hàn Phong nhóa).Đã được hơn 3 tháng rồi.

Cái gì, vậy là tôi sắp có một đứa em.Tin này rất mừng nha, nhưng nó lại không thích hợp ở thời điểm này cho lắm.Vẫn là, kêu cái người ba kia trở về.

Tôi đang định cầm điện thoại lên gọi thì nghe thấy giọng nói trầm trầm đặc biệt.

-Em gái, cuối cùng đã về.

Tôi xoay người lại, a, là ông anh Lục Lục của tôi đây mà.Ừm, nhìn ổng mặc suit, trông soái phết nhỉ.

Anh nhìn thấy mom đang khóc tê tâm phế liệt, đau lòng để mom dựa vào vai mình.Nhìn khung cảnh thật đẹp biết bao, tôi có cảm giác mình..là người ngoài, vì thế, liền cũng lao vào vai còn lại của anh mà khóc.

Sau khi nghe mom kể lại, anh có chút không tin.Liền hỏi mom xem mẹ thấy ông ấy "hồng hạnh vượt tường" ở đâu.Liền nghe mom trả lời một cụm từ:

-Trên báo.

Trời ạ, có phải báo viết cái gì cũng nên tin đâu.Nhưng mom lại còn đưa chứng cứ ra là hình ảnh.Thế này thì loạn hết cả rồi.