Nó trợn mắt há hốc mồm.Có người gửi bưu phẩm cho nó.Điều quan trọng không phải ở chỗ đấy mà là...Nhân viên giao hàng là một đứa trẻ con 3 tuổi, giọng còn bi bô:

-Chị xinh đẹp này, có chị nào đấy bảo em đưa cái này cho chị, chị ấy đặc biệt nhắc nhở em không được nói tên chị ấy.

Bé trai này quả thật là tiểu mỹ nam đi, ui nhìn chỉ muốn cưng muốn nựng muốn cắn muốn véo má thôi.Mắt lại còn long lanh ánh nước nữa chứ.Thật là không thể cưỡng lại mà nhận bưu phẩm từ một đứa bé lạ.Nó mở ra.Bên trong là một chiếc máy chơi game hệ mới nhất.Trần Băng Di nghĩ ngợi, kiểu này thì chỉ có nhỏ bạn Hạ Minh Thư của nó thôi, mà một khi bà bạn này gửi quà đút lót là có chuyện muốn nhờ đây.Trần Băng Di ngẩng đầu lên định gọi cậu bé kia thì người ta đã bốc khói.

Trong một góc nào đó,

-Chị ơi, em làm xong việc rồi, kẹo của em đâu?

-Đây đây!

Hạ Minh Thư vội đưa kẹo cho tiểu mỹ nam kia.Cô chỉ muốn kéo Trần Băng Di đi mua sắm thôi.Khổ nỗi, Cô Trần này lại không thích sở thích chung này của phụ nữ.Mỗi lần kéo nó ra ngoài là mất bao nhiêu tièn mua máy chơi game cho nó.Tốn tiền vì đạt được mục đích chính đáng, quả thực khó quá.(Tác giả:Chị này có ý định làm người xấu*cười gian*)

Nó lúc này để mặt mộc, vận quần áo bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, chỉ là mặc trên người nó lại cho ta cảm giác toàn là đồ hiệu không.Ai nói "Người đẹp vì lụa" cơ chứ, đây lại là"Lụa đẹp vì người" đi.Nó bước chậm rãi tới chỗ Hạ Minh Thư.

-Thư ơi là thư, mày đừng có mà quấy rầy tao nữa, tao đây đích thực không muốn đi shopping cùng mày đâu.

-Thôi đi, nhắn cũng nhắn rồi, hối lộ cũng hối lộ rồi, còn từ chối gì nữa.

-Nhưng...

-Mày nể mặt tao đi, tao đi với mày một ngày thôi, rồi tiền thì tao trả, mày chỉ cần chọn thôi.

-Nhớ kỹ lời mày nói đấy, mày mà lật lọng là không yên với tao đâu.

-Ok, đi đi thôi!

Hai thân ảnh một thấp một cao cùng nhau trò chuyện rôm rả vui vẻ đi tới tận cùng con đường.(Tác giả:Nồng nặc mùi tiểu thuyết bách hợp quá, chuyển cảnh, chuyển cảnh!!!)

Bọn nó đã đi tới khu trung tâm thương mại.Hạ Minh Thư thì vẻ mặt hết sán vào chỗ này lại dán vào chỗ kia.Nhìn thế nào cũng không tưởng tượng được đây là Bang chủ Destroi.Còn Trần Băng Di thì nhàn nhã đi theo cô lựa mấy món, tâm tình cũng tốt lên một chút.Nó cứ vì thế mà bỏ một buổi di làm.Cũng chẳng sao, mai nộp đơn xin nghỉ việc.Đi làm mãi cũng chán, hôm nay thả phanh mua quần áo, cho nha đầu Hạ Minh Thư tiếc chết đi.

-Tôi mua cái này.-Bỗng có hai giọng cùng thời đồng thời đồng thanh cất tiếng.

Nó nhíu mày nhìn người trước mặt.Không có một chút ấn tượng với người này.

-A...Trần Băng Di, không ngờ gặp cô chỗ này đấy!

Một giọng nói có chút khinh bỉ cất lên.(Tác giả:Nữ phụ lên sàn, chuẩn bị tinh thần công kích đeeeee)Không ai khác chính là Hoàng Triều Nghi.Cô bạn học "thân thiết" từ lúc lớp 10 của nó đây mà.

-Aiz, vẫn là bộ dáng quê mùa như xưa nhỉ?

Cô ta khẽ sỉ nhục.

-Còn cô mặt vẫn chát tá phấn nhỉ?

-Mày...

Cô ta á khẩu.

-Oa, còn tưởng thiên kim tiểu thư nhà nào hóa ra là mày à, Hoàng Triều Nghi.

Hạ Minh Thư từ đâu vọt ra trước mặt Trần Băng Di, nhẹ giọng nói.

-Tao còn tưởng nhỏ nào không biết lễ phép hóa ra là mày à, Hạ Minh Thư.

Hoàng Triều Nghi đốp lại một vố đau làm Hạ Minh Thư á khẩu.Cô còn chưa kịp nói gì thì nó đã lên tiếng.

-Vị nào lạc theo chó béc giê mặt xấu mau ra nhận hàng, kẻo muộn quá lại để nó cắn người mà tiêm phòng chó dại a.

-Hay!

Hạ Minh Thư không nhịn được giơ ngón cái lên.Nói tới vấn đề đấu khẩu thì chưa ai qua được cảnh giới của Trần Băng Di.Thi Hùng Biện đứng đầu toàn thành phố.Chửi nhau toàn dùng ẩn dụ mà khiến người ta một bụng tức giận mà không có lí do gì để phản bác lại.Cho tới giờ vẫn chưa có đối thủ.Hâm mộ, bái phục!

Hoàng Triều Nghi mặt sớm đã đen thui.Không nên chọc tới vị Nữ Hoàng Đấu Khẩu này.Nhắc lại mới thấy quả không phải hữu danh vô thực.Nhưng vẫn là căm ghét.

-Tôi không nói với hai cô nữa, đi trước.

Cô ta một bụng tức giận vẫn vờ thanh cao tiêu ái rời đi ai ngờ đụng phải NAM CHÍNH.

-Anh...