Mùi thuốc khử trùng?

Sao lại có mùi thuốc khử trùng?

Còn cả tiếng dao kéo bằng inox đập vào nhau

"Bác sĩ, mạch đập yếu."

"Cầm máu."

"Nhóm máu này trong kho lưu trữ hết rồi."

"Không ổn. Nhịp tim đang yếu đi."

"Nhanh. Chuẩn bị sốc điện."

"..."

Sao những ngôn ngữ này quen quá. Là ngôn ngữ y học hiện đại.

Chẳng lẽ...

Không thể nào.

"Bác sĩ không ổn rồi. Tim rất yếu."

"Bác sĩ. Khí khuyết đang dần ứ đọng."

"Độc tố rất mạnh."

"Không thể dùng sốc điện nữa."

Lại là những giọng nói kia, dường như đang nhỏ dần.

Mà nàng không cần quan tâm, nàng đang rất buồn ngủ.

Buồn ngủ quá.

***________

Hà Diễm mở mắt, xung quanh nàng là một khung cảnh rất đỗi quen thuộc

Tường trắng, đệm êm, vật dụng hiện đại

Từ chiếc cốc được làm bằng thủy tinh đến chiếc bàn gỗ tinh xảo mang theo mùi hương quen thuộc tận mười chín năm nay.

Nhà nàng?

Hiện đại giới?

Dường như không tin vào mắt mình, Hà Diễm muốn đứng dậy để xác nhận lại bị những bó dây nhựa chằng chịt kéo về. Khó nhọc hít thở thông qua bình khí đang bịt trước mũi nàng.

Cảm giác toàn thân mềm nhũn không còn khí lực, cơn đau toàn thân truyền đến não bộ, Hà Diễm khẽ nhíu đôi mày thanh lệ, gương mặt trắng bệch.

Đau.

Là thật.

Soát lại ánh mắt tứ phía. Chính xác vẫn là căn phòng màu trắng khiết, tấm mành che bằng chất liệu tơ tằm được đặt thiết kế riêng từ nhà thiết kế Jennifer, trên thế giới chỉ có độc nhất một cái.

Chiếc giường lớn đến choáng ngợp hình trái tim, bày xung quanh là dãy gấu kitty màu hồng phấn xinh xắn.

Hà Diễm không còn nghi ngờ, nàng chính là đang ở tại phìng mình.

Làm sao có thể? Bằng cách nào mà nàng quay về được?

Tốt rồi. Về được là tốt rồi. Nhớ mọi người quá. Nhớ nãi nãi, lão ba và cả mùi không khí ở thế kỷ 21 này quá rồi.

Cạch. Cánh cửa phòng nàng mở ra.

Nãi nãi???

Người đàn bà trên gương mặt dù đã ngoài sáu mươi vẫn xinh đẹp quý phái, mặc chiếc váy dạ hội được đính thạch anh và ngọc trai quanh viền váy, không tạo cảm giác phô trương mà lại gây cho người ta cảm thấy thanh tao nhã vị, khí chất ngời ngời. Khoác ngoài là một tấm lông thú màu đỏ, càng tôn nên khí chất tôn quý khó sánh.

Chắc là vừa từ yến tiệc trở về.

Nhưng là vậy, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng thì đối với đứa cháu như nàng cũng không thể che giấu.

Đuôi mắt nãi đã hiện thêm nhiều vết chân chim, cho thấy thời gian qua nãi đã buồn khổ đến mức nào.

Bất chợt hốc mắt nàng nóng lên, từ khoé mắt hiện ra thứ chất lỏng trong suốt.

Nãi. Con nhớ người.

Nãi nãi nàng - Vô Thục Ánh là một nhà khảo cổ kiêm nhà nghiên cứu hạt nhân mậtcủatổ chức FAL trên thế giới.

Suốt đời không sợ trời không sợ đất, không thiện không ác, dù Hà ba là con trai nãi nhưng nãi không bao giờ nhân từ, chỉ yêu chiều mỗi mình nàng.

Là người duy nhất nàng biết rằng, có thể huỷ diệt cả thế giới nếu để nàng được sống.

Vô Thục Ánh chầm chậm cởi ra áo lông thú đặt lên ghế, đi đến bên giường mà nhìn nàng ôn nhu.

Ngón tay thon dài, làn da mịn màng tựa thiếu nữ vuốt ve khuôn má bạc nhợtcủanàng.

"Diễm nhi. Khổ cho con rồi. Là lỗicủata. Ta sẽ không để con chịu khổ nữa."

Lỗicủanãi?

Hà Diễm không hiểu nhìn Vô Thục Ánh.

"Aizz...được rồi. Để ta kể con nghe."

Hai nghìn năm trước, tức thời đại Chirderu, có một nước tênVươngTân, hoàng đế tànbạo, xử giết dân chúng không lý do.

Hắn là Triệu Tử Dương, sáu tuổi hạ độc phụ hoàng lên ngôivương. Bảy tuổi ra lệnh xử trảm chính mẫu thân mình.

Mười tuổi diệt toàn Lý gia ở Lý phủ Trường thành, cũng chính là ngoại thâncủahắn.

Mười hai tuổi lập ra quân đội ám sát gồm chín vạn người, ai cũng tinh thông võ thuật, đều là cao thủ thiên hạ, nhưng bị hắn chế ngự bằng độc dược chết người, mỗi tháng phát tác hai lần, nếu không có thuốc giải tạm thờicủahắn thì bọn họ sẽ chết sau một canh giờ.

Hắn lợi dụng quân đội ám sát để tiêu diệt những kẻ hắn cho là bất lợi.

Mười lăm tuổi, dân chúng ở Bắc Hà thànhbạoloạn, ngày hôm sau Bắc Hà thành liền xác chết ngổn ngang, không một bóng người, huyết máu tràn lan chảy thành sông.

...

Bấy giờ người người căm phẫn, kẻ kẻ oán than.

Có những tổ chức mật riêng được thành lập, nổi danh nhất chính là ma giáo, người đứng đầu ma giáo là một nữ nhân tên Hà Tuyệt Hy.

Nàng ta xinh đẹp tựa thiên tiên, võ thuật nhất đỉnh thiên hạ, y thuật không ai sánh bằng.

Nàng ta có mối thù sâu đậm với Triệu Tử Dương, muốn tiếp cận hắn để trả thù. Nhưng lại bị hắn thâm ác giết chết. Trước khi chết, Hà Tuyệt Hy đã nhỏ máucủachính mình lên chiếc vòng tay gỗ, là vật tuỳ thân duy nhất mà nàng ta luôn mang theo kèm theo lời nguyền muôn thuở sẽ hồi kiếp để quay lại giết bằng được hắn.

Là do mối hận quá lớn hay do xác cảm quá mạnh mà chiếc vòng linh ứng, phát ra màu xanh hút lấy giọt máu trên đó.

"Nãi nãi...nói như vậy...chẳng lẽ con chính là..."

Vô Thục Ánh nhìn xa thở dài, nhẹ gật đầu.

"Đúng vậy. Con chính là truyền kiếpcủaHà Tuyệt Hy, chính là tổ tiêncủaHà gia."

Ánh mắt hiền hoà nhìn Hà Diễm nói tiếp

"Nàng ta chết lúc vừa tròn mười chín tuổi nên con gái Hà gia tròn mười chín tuổi đều được truyền lại vòng gỗ kia.

Từ nhỏ Diễm nhi đã thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp như ngọc, tất cả đều là khiến ta không yên lòng."

Giờ thì nàng hiểu rồi a.

Nàng hiểu tại sao lại bị hiểu thành Hà Tuyệt Hy.

Tại sao nàng bị ám sát rồi a.

Là hắn. Triệu Tử Dương. Ngươi nhớ lấy.

Kiếp trước ngươi giết ta, kiếp này ngươi giết ta.

Phải chăng chính là số kiếp không thể cắt?

Ta sẽ ghi nhớ cả hai cái chết mà ngươi ban, ta sẽ không tha cho ngươi.