Tiến lên hai bước, Bộ Nhu Nhi cúi đầu: "Vương gia, Tú nhi nàng cũng là vì muốn tốt cho thiếp thân, thỉnh ngài không cần tức giận. Là thiếp thân quản giáo vô phương, làm cho trong vương phủ nhiễu loạn, thiếp thân biết tội, Vương gia ngài muốn phạt thì phạt thiếp thân đi? Tú nhi nàng là vô tội?" Lời này nói được cũng đều là thật sự. 

"Không, Vương gia, ngài phạt nô tỳ đi? Vương phi nàng nhát gan, lại yếu đuối, là nô tỳ thật sự xem không chịu được, cho nên mới làm như thế? Ngài phạt nô tỳ đi?" Vội vàng ngẩng đầu, Tú nhi lớn tiếng nói 

"Tú nhi?" Quay đầu, Bộ Nhu Nhi rất cảm động —— chưa bao giờ biết, nha đầu ngốc lại có thể vì nàng mà nhận tất cả vậy mà nàng lại thật sự coi nhẹ nàng. 

"Vương phi." Vội vàng nhìn nàng, Tú nhi vẻ mặt kiên định —— Em sẽ hảo hảo bảo vệ người? 

"Vương gia, các nàng chủ tớ hai người cảm tình như thế quả là tốt, trong lòng ta rất cảm động. Không bằng, ngươi tạm tha cho các nàng lúc này đi?" Rốt cục, Lí Như Phong lại mở miệng, đúng là vì các nàng nói chuyện? 

Hoàng Phủ Nam Ninh suy tư một hồi, sau đó lại nhìn về phía Bộ Nhu Nhi: "Bộ Nhu Nhi, nói cho bổn vương, rốt cuộc các nàng ấy nói gì đó?" 

"Này..." Bộ Nhu Nhi cúi đầu. 

"Vương gia, Vương phi thiện lương, sao có thể nói nên lời, không bằng để nô tỳ nói đi?" Chạy nhanh, Tú nhi lại nói. 

Lúc này đây, không có nguyên nhân gì khiến tâm tinh khó chịu nên khi có người xen vào nói, Hoàng Phủ Nam Ninh vuốt cằm."Hảo, ngươi nói." 

"Hôm nay, Vương phi bởi vì ở trong phòng cảm thấy có chút buồn, liền cho chúng nô tỳ đến hoa viên đi dạo. Nhưng không ngờ lại gặp Lam phu nhân cùng Tử phu nhân, các nàng vừa xuất hiện liền đá Tuyết Nhi, Vương phi mất hứng, chất vấn các nàng, nhưng lại bị các nàng cười nhạo Vương phi, nói nàng vô năng, lưu không được Vương gia, làm cho Vương gia ngài tối hôm qua mới ở bên kia nghỉ ngơi một lúc đã đi. Sau đó, các nàng còn nói... Còn nói..." 

"Nói cái gì?" 

"Các nàng nói, Vương phi giả vờ giả vịt, giả bộ bộ dáng ôn nhu nhược nhược để lừa gạt Vương gia ngài. Nói Vương gia ngài là bị Vương phi dùng bề ngoài che mắt, không nhìn rõ Vương phi nội tâm là như thế nào..." 

"Làm càn?" 

Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt đột nhiên trầm xuống? 

"Bổn vương mà dễ dàng bị người khác lừa gạt che mắt sao?" 

Đương nhiên là Bộ Nhu Nhi, Lí Như Phong, còn có Tú nhi đám người kia trong lòng đều thầm khẳng định trả lời —— tựa như hiện tại, hắn không phải đã bị che mắt sao? 

Mục đích đã đạt tới, Tú nhi liền chuyển hoán đề tài: "Vương phi cùng các nàng tranh chấp vài câu, các nàng lại bắt đầu cười nhạo Vương phi xuất thân không tốt, dung mạo không tốt, là do Vương gia ngài ân sủng mới có thể có ngày hôm nay. Vương phi nói không lại các nàng, các nàng liền càng cười nhạo, còn tự nhận là do Hoàng Thượng ban cho Vương gia ngài, nên vương phi không thể so được với họ. Nô tỳ thật sự xem không được, cho nên... Cho nên mới..." 

Một đoạn lại một đoạn, những gì Tú nhi nói làm Bộ Nhu Nhi trong lòng thật sự bị dọa? 

Tú nhi, thật sự là ta nhìn không ra ngươi a, ngươi mở to mắt nói dối thật lợi hại. Vội vàng đưa tay, đem tay nàng cầm chặt: "Tú nhi, không cần nói thêm nữa?" 

Tú nhi vội vàng câm miệng. 

Mà này lúc, Hoàng Phủ Nam Ninh vừa giận một cười liền xuất hiện."Thật đúng là buồn cười, bổn vương thú ai, sủng ai, liên quan gì đến các nàng ấy? Vài cái tiện thiếp mà thôi, còn dám đứng trước chính phi của bổn vương mà kiêu ngạo?" 

"Ai, nữ nhân thôi, không phải đều như vậy sao? Không thể được sủng nên ghen tị, được sủng ái vừa muốn nơi nơi khoe ra, ngươi tranh ta thưởng, vĩnh viễn không có một ngày thanh tĩnh." Bên cạnh, Lí Như Phong than nhẹ một tiếng, nói ý trong lòng.Bộ Nhu Nhi trong lòng lộp bộp một chút? Vội vàng cúi đầu: 

"Vương gia, thiếp thân không có? Thiếp thân chưa từng có trước mặt các nàng mà khoe ra?" 

"Bổn vương biết. Nàng nhu thuận như vậy, làm sao có thể cùng các nàng khoe khoan." Lập tức sắc mặt trầm lại, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói. 

Hô? Nghe được lời này, Bộ Nhu Nhi vội vàng nhẹ nhàng thở ra. Như thế xem ra, cửa ngày hôm này đã thoát được rồi 

"Quên đi, sự tình kia bổn vương đã biết rõ ràng, các ngươi đều đứng lên đi, các ngươi không có gì sai, chính là hai nữ nhân kia nên đánh?" Vẫy vẫy tay, Hoàng Phủ Nam Ninh còn có chút nghiến răng nghiến lợi nói 

"Tạ Vương gia?" nhanh chóng tạ ơn. Mọi người đều đứng dậy. 

Sau đó, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng hỏi một câu: "Vương gia, ngài như thế nào đã trở lại?" 

Dựa theo kinh nghiệm trong dĩ vãng, không phải mỗi lần hắn đi đều đến trời tối mới có thể trở về sao? 

"Có thứ để quên." Dừng một chút, Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi, "Ai biết, về đến nơi chợt nghe nói hoa viên bên trong có việc, bổn vương liền đến xem." 

"Thiếp thân biết sai rồi." Chạy nhanh lại cúi đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói. 

"Bổn vương không phải nói nàng đúng, sai đều là do hai nữ nhân kia sao? Nàng không cần tự trách." Lập tức mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh có chút không hờn giận nói. 

Ân, lời này nàng hoàn toàn tán thành. Sự tình vốn do chính hai nữ nhân kia khơi mào trước. Liền gật đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói: “Dạ, thiếp thân đã biết." 

"Ân." Lại vuốt cằm, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay người, "Nếu không có việc gì, bổn vương đi đây. Như Phong, đi thôi?" 

"Dạ." Vội vàng gật đầu, đợi Hoàng Phủ Nam Ninh đi tới phía trước, Lí Như Phong đi ra sau vài bước đột nhiên nhìn Bộ Nhu Nhi, nhẹ nhàng cười, "Vương phi,không chỉ ngài, mà a hoàn bên người, cũng đều lợi hại như vậy." 

"Đa tạ khích lệ." trong lòng thì chửi thầm, nhưng ở mặt ngoài, Bộ Nhu Nhi vẫn cười yếu ớt đáp lại. 

Lí Như Phong khóe miệng khẽ cười, cước bộ nhanh đuổi theo Hoàng Phủ Nam Ninh 

Nhìn hắn đi khuất, Bộ Nhu Nhi lập tức khóe miệng khẽ một tiếng hừ lạnh —— 

"Xú nam nhân, bày ra bộ dạng ngươi cái gì đều biết,bộ dáng đó là diển cho ai xem? Muốn làm ta sợ ngươi sao?" 

Lại quay đầu, cầm tay Tú Nhi, dùng sức ôm nàng: "Tú nhi, ta yêu em chết mất?" 

"Vương... Vương phi?" Nghiễm nhiên bị lời nói của nàng làm cho tâm tình Tú nhi có chút mờ mịt hoảng sợ 

Vội vàng buông tay, Bộ Nhu Nhi nâng mặt nàng lên khẽ nói: "Vừa rồi không có em giúp.Ta có khả năng không thóa được." 

"Đây là chuyện nô tỳ phải làm a?" khôi phục lại tinh thần Tú Nhi khẽ nói 

"Này cũng không phải là chuyện em nên làm, em vừa rồi nói những lời này, quả thực chính là đã cứu ta một mạng.” Lại ôm nàng một cái, Bộ Nhu Nhi hưng phấn khẽ gọi. Nếu không có nàng, chính mình thật đúng là chưa nghĩ ra dùng cái gì biện pháp gì để qua ải kia đâu. 

"Phải không?" Nháy mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Nhi rốt cục hiện ra một chút sung sướng, "Nói như vậy, nô tỳ vừa rồi biểu hiện, tốt lắm?" 

“Tốt? Quả thực tốt đến mức không thể tốt hơn?" 

"Vậy thì tốt rồi." thở dài một hơi, Tú Nhi vỗ vỗ ngực, "Thật sự hù chết nô tỳ, nô tỳ còn sợ những lời này sẽ bị Vương gia nhìn thấu." 

Cũng không phải hắn không có khả năng? Trong lòng cười nhẹ, Bộ Nhu Nhi cầm tay nàng: "Em thật thông minh, làm sao mà nghĩ ra cách như vậy?" 

"Nô tỳ là theo Vương phi học a?" trợn to hai mắt, Tú nhi nhỏ giọng nói. 

Ách... 

Khóe miệng vừa kéo, lập tức lại giơ lên cười sáng lạn, Bộ Nhu Nhi dùng sức gật đầu: "Học thật tốt? Về sau, không ngừng cố gắng nha" 

"Dạ, vương phi" Được sự nàng khẳng định, khẩn trương trong lòng Tú nhi giảm bớt đi, nàng mới có thể mỉm cười 

Bộ Nhu Nhi liền cầm tay nàng, lại hướng tới chỗ các nàng khác vẫy tay một cái: "Tuyết Nhi, đi ra? Các ngươi, đi thôi? Chúng ta trở về, luận công ban thưởng?"