" Vương phi, loại trà kia, ngươi biết ở đâu sao? "

Tú Nhi vội vàng đi theo Bộ Nhu Nhi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.

" Không biết! " Vừa buông tay, Bộ Nhu Nhi trả lời.

Sắc mặt Tú Nhi liền thay đổi. " Vậy làm sao ngài pha được trà cho các Vương phi uống? "

" Ai nói ta muốn cho các nàng uống loại trà kia? " Khóe miệng lập tức cong lên, Bộ Nhu Nhi hỏi ngược một câu.

Tú Nhi sửng sốt. " Rõ ràng vừa rồi ngài nói… "

" Đó là ta đùa giỡn các nàng thôi! " Bộ Nhu Nhi cười nhẹ, đẩy nàng một chút. " Đừng nói nhiều nữa, ngươi đến phòng bếp chuẩn bị bộ trà nóng, ta đi lấy lá trà. "

" Nhưng mà, Vương phi… "

" Đi nhanh đi! Nếu thời gian quá lâu, khiến cho các nàng đợi lâu cũng không tốt. "

" Dạ. "

Bị nụ cười của nàng khiến cho đầu óc choáng váng, muốn hỏi tại sao, lại không thể mở miệng. Lại bị nàng đẩy đi như vậy, trong đầu Tú Nhi liền loạn hết cả lên, xoay người đi về hướng phòng bếp.

Đun nước thật nhanh, cẩn thận trở lại phòng, Bộ Nhu Nhi đã gọi một số người làm tạp vụ đứng chờ bên ngoài, một mình đứng trước bàn, tay cầm một gói giấy, tay kia lấy từ trong gói giấy vài lá trà cực to, bỏ vào bên trong ly trà.

Ánh mắt lập tức trừng thẳng, Tú Nhi chạy vội tới, cầm theo ấm trà.

" Vương phi… cái này… cái này không phải là… "

" Suỵt! " Tay nhanh chóng ra hiệu im lặng, Bộ Nhu Nhi liền đưa tay cầm lấy ấm trà, đem nước sôi rót vào ly trà, rồi đậy nắp lại, đặt ly trà vào trong khay, liền hướng ra ngoài kêu to, " Xong rồi, vào đi! "

Vài người nha hoàn trẻ tuổi xuất hiện, Bộ Nhu Nhi vung tay: " Trà đã pha tốt rồi, mang đi thôi. "

" Dạ. "

Các cô nương vội vàng đáp lưng, bưng khay đi ra ngoài.

" Vương phi, còn cái này… "

" Cái mâm này là ngươi cầm. " Căn bản là không cho nàng cơ hội mở miệng, Bộ Nhu Nhi trực tiếp đem cái khay đặt vào tay nàng, sau đó quay người, " Đi thôi! "

" Dạ. "

Mọi người đáp lời, đi theo phía sau nàng, đương nhiên là đi đến phòng khách riêng nơi có một nhóm Vương phi đang ngồi đợi.

Dọc theo đường đi, Bộ Nhu Nhi cố bước đi thật chậm, lượn tới lượn lui, đợi vài phút sau mới chịu xuất hiện tại nơi mà nàng đáng lẽ ra phải xuất hiện sớm hơn. Mà các vị vương phi đều đã chờ đến không còn kiên nhẫn, đang la ó ầm ĩ. Vừa thấy Bộ Nhu Nhi xuất hiện, mọi người đều câm miệng, Nhị vương phi lại cầm đầu, đứng dậy: " A, Tứ đệ muội, chẳng lẽ Tứ đệ đem lá trà giấu kỹ lắm sao? Tại sao ngươi đi lâu như vậy chứ? "

Bộ Nhu Nhi cười nhẹ: " Đều là pha trà cho chị em dâu uống, không thể qua loa được, phải qua ba lần nước sôi mới có được mùi vị tốt. Cho nên hơi chậm một chút, mong mọi người thứ lỗi. "

" A, thật không ngờ, hiểu biết của Tứ hoàng tẩu thật rộng nha. " Ngũ vương phi lập tức mở miệng, nhưng giọng điệu nói chuyện lạnh như băng, không giống một lời khen ngợi.

Bộ Nhu Nhi chỉ cười: " Thật ra ta chỉ xem một ít kiến thức sơ đẳng trong sách thôi, nên không có được kiến thức sâu rộng giống mọi người. " Nàng liền gọi các cô nương mang trà dâng lên: " Chư vị, mời dùng, những tách trà này đều do ta tự tay pha, đảm bảo sạch sẽ. "

Mọi người vẻ mặt hài lòng, nâng chung trà lên, giả vờ đưa tay che miệng, hớp một ngụm trà. Lập tức, có người nhíu mày: " Đây là hương bị gì vậy? Sao lại là lạ? "

" Đúng vậy! Hương vị thô sơ, còn không sánh bằng bích loa xuân của phủ ta! "

" Phải không? " Nghe thấy mấy câu này, vẻ mặt Bộ Nhu Nhi không thay đổi, chỉ mở to mắt, vẻ mặt vô tội, " Nhưng mà, hôm qua Vương gia mới vừa uống trà này mà, khẩu vị của chàng vốn độc đáo, nhưng khi uống xong, liền muốn uống nữa mà! Hơn nữa, ta nghe người khác nói, công hiệu của lá trà này rất nhiều nha, nam nhân uống xong có thể cường tráng thân thể, nữ nhân uống trà có thể mỹ dung dưỡng nhan (làm đẹp da mặt í mà), bài trừ chất độc trong cơ thể, còn có công hiệu thật tốt với làn da đó! "

" Thật là như vậy sao? "

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt một đám nữ nhân lập tức sáng rực lên.

Bộ Nhu Nhi vội vàng gật đầu.

Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ vui mừng, không cần nói nhiều, vội vàng cầm ly trà lên uống một hơi.