Lý Như Phong nhướng mày, a, hắn đột nhiên nghĩ tới, họ Tưởng kia. 

Vì vậy, trong lòng hắn thống khổ hơn. “Bộ đại nhân, các ngươi thật sự suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta - - " 

“Ta bảo ngươi câm miệng ngươi không nghe thấy hả?" Lần nữa hung hăn trừng mắt, Bộ Ngưng Vận quát to, phảng phất chỉ cần hắn còn dám nói một chữ, hắn sẽ nhào tới xé nát hắn. 

Lý Như Phong bị giật mình. Làm tể tướng bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên hắn bị một người có chức so với hắn thấp hơn rất nhiều hù dọa. 

Hắn yên lặng cúi đầu, một chữ cũng không dám nói nữa. 

“Hừ" 

Gặp hắn như vậy, Bộ Ngưng Vận lại khinh thường hừ lạnh, xoay người lại, nắm lấy cổ áo của Hoàng Phủ Nam Ninh. “Đi" 

“Đi đâu?" Chờ bọn họ đều đi xa, Lý Như Phong mới ngước cổ lên hỏi. 

“Trở về Minh vương phủ" 

Tốt. 

Lý Như Phong vội vàng vỗ tay. Sớm biết rằng lão nhân gia kia tới là có thể bắt hắn trở về vương phủ, hắn khẳng định sẽ không khuyên can. Bởi vì mục đích của hắn cũng là như thế mà. 

Mà bên này Hoàng Phủ Nam Ninh, mắt thấy mình bị người khác túm cổ như xách con gà con, một đường đi ra tướng phủ, bị nhiều người như vậy vây xem, mặt mũi của hắn không nhịn được, giận tái mặt: “Bộ Ngưng Vận, mau đem bản vương để xuống." 

Bộ Ngưng Vận có tai như điếc, tiếp tục đi về phía trước. 

“Bộ Ngưng Vận." Hoàng Phủ Nam Ninh nổi giận, “Ngươi mau để bản vương xuống" 

Bộ Ngưng Vận còn không nghe. 

Hoàng Phủ Nam Ninh trong cơn giận dữ. “Ngươi còn không thả, coi chừng bản vương... Bản vương..." 

“Muốn ta như thế nào, vậy cũng chờ sau này hãy nói đi." Rốt cục, Bộ Ngưng Vận mở miệng, nhưng lại dị thường khinh miệt hừ lạnh một tiếng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại, không nói ra lời. 

Cứ như vậy, hắn bị mang theo, hai người hối hả nhanh chóng xuyên qua đường phố, đi tới cửa lớn Minh vương phủ. 

“Vương vương vương... Vương gia" 

Nhìn thấy tình huống hai người, gã sai vặt giữ cửa cũng bị giật mình. 

Đầu vừa nhấc lên, mắt hổ trừng trừng, Bộ Ngưng Vận nghiêm nghị quát lên: “Cút ngay." 

“Dạ dạ dạ." Gã sai vặt lập tức bị dọa, không nói hai lời liền nhường đường. 

Bộ Ngưng Vận liền xách theo hắn tiếp tục đi lên phía trước, mặc dù cũng có nha hoàn gã sai vặt muốn ngăn trở, nhưng chỉ cần bị hắn trừng, sát khí vô hình liền đập vào mặt, gặp người giết người, gặp quỷ sát quỷ, một đường thông suốt không trở ngại. 

Rất nhanh, hai người cùng nhau trở lại chỗ Hạ Mộng. 

“Cha - - vương gia." 

Phanh. 

Đến nơi, Bộ Ngưng Vận tiện tay quăng xuống, đem Hoàng Phủ Nam Ninh ném xuống mặt đất. 

“Nhu nhi, cha đem người bắt về cho con rồi đây." 

Ách... 

Khóe miệng Hạ Mộng co lại mãnh liệt, bất chấp vội vàng vén chăn lên, muốn xuống đem người dưới đất đỡ dậy. 

Nhưng mà, Bộ Ngưng Vận một tay liền bắt được cánh tay của nàng. “Nhu nhi, hôm nay cha bắt hắn trở lại, là có lời muốn nói rõ ràng với hai người." 

Cái gì? 

“Tiểu bạch thỏ..." Trên mặt đất, Hoàng Phủ Nam Ninh đã lâu không gặp Hạ Mộng trong nội tâm chợt một hồi mềm mại, bất tri bất giác hướng nàng đưa tay ra. 

Nhưng mà, Bộ Ngưng Vận hung hăng một cước liền đạp tới. “Ngươi cút. Hôm nay, ta chính là đến mang con gái của ta đi." 

Cái gì??? 

Hạ Mộng bị giật mình. 

“Cha, ngài... Làm sao vậy?" 

“Nhu nhi." Lại quay đầu lại, Bộ Ngưng Vận vẻ mặt ôn nhu như nước, “Trước kia, cha thực xin lỗi con. Hiện tại, cha biết sai rồi. Nếu Minh vương phủ không cần con, cũng không thừa nhận đứa bé này, vậy thì thật tốt. Chúng ta về nhà, cha nuôi con, con của con chính là ngoại tôn của cha, là hậu nhân của Bộ gia. Chúng ta không cần dựa vào vương phủ bọn họ. Vương gia chó má các người tưởng rằng mình tốt lắm sao?" 

Ách... khóe miệng Hạ Mộng co lại mãnh liệt, không biết nói gì. 

Cha, ngài tin những lời đồn đãi chuyện nhảm bên ngoài vậy sao. 

Nhưng mà, trong nội tâm sớm chuẩn bị kỹ càng, Bộ Ngưng Vận bước qua, một tay ôm lấy tiểu oa nhi trên giường, tay kia khẽ hướng nữ nhân ôm lấy, “Nhu nhi, đến, cha cõng con, chúng ta đi về nhà." 

“Cha..." Hạ Mộng dở khóc dở cười. 

“Nhanh, đi lên" Bộ Ngưng Vận vội vàng thúc giục. 

“Tiểu bạch thỏ, không cần!" Thấy thế, trong nội tâm Hoàng Phủ Nam Ninh quýnh lên, vội vàng đứng lên muốn ngăn cản. 

Nhưng mà, Bộ Ngưng Vận một cước lại đem hắn đạp đổ. 

“Hoàng Phủ Nam Ninh, ta cho ngươi biết, ngươi đã bất nhân, kia cũng đừng trách Bộ gia ta bất nghĩa. Bắt đầu từ hôm nay, con gái của ta cùng ngươi không có bất cứ quan hệ nào nữa, con của nó cũng không phải là ngươi nữa. Đây là con cháu của Bộ gia ta. Ngươi cùng Lý tướng gia có thể cùng nhau, ta chắc chắn sẽ không để cho con gái của ta chịu phần ấm ức này." 

Nói xong, nhìn lại Hạ Mộng một chút. “Nhu nhi, lên nhanh một chút, chúng ta về nhà." 

“Nha." 

Yên lặng, Hạ Mộng nghe lời nằm ở trên lưng của hắn. 

Bộ Ngưng Vận liền ôm cháu nội, cõng nữ nhi, sải bước đi ra ngoài. 

“Tiểu bạch thỏ, đừng đi." Sau lưng, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn gào thét, nhưng bọn họ lại mắt điếc tai ngơ.