Bùm! Lại một tiếng kêu thanh thúy nữa vang lên, bọt nước văng khắp nơi, Tử Yên cũng đi xuống làm bạn cùng Lam Tẩm. Bên dưới hoa sen màu hồng cùng màu xanh nhạt của lá sen thấp thoáng ẩn hiện, hai nữ nhân quần áo xinh đẹp như tiên nữ đang giơ nanh vuốt, liều mạng kêu cứu, nhưng từ xa nhìn lại trông như có vẻ vui sướng ngất trời, cũng là có vài phần xem xét có đáng nói hay không.

"Ừm, không tồi"

Hai tay ôm ngực, nhưng mắt không di chuyển nhìn chằm chằm bên kia vẫn đang xem, Bộ Nhu Nhi đột nhiên nói: " Tú Nhi, ngươi cảm thấy các nàng đẹp mặt không?"

Đẹp? Tú Nhi trực tiếp ngốc lăng.

"Phu nhân"

Đi theo hai bên Lam Tử Nhan nha hoàn thấy thế, sắc mặt đại biến, lo lắng không thôi. Nhưng mà, lại ngại Bộ Nhu Nhi, các nàng chỉ dám nhỏ giọng kêu.

" Muốn cứu các nàng ấy sao?". Liền quay đầu, Bộ Nhu Nhi cười nhợt nhạt, " Nếu muốn cứu cứ việc làm đi thôi! Ta không cản!"

Nàng cười càng ngày càng nhu hòa, tư thái ngày càng thong thả, làm trong lòng các nàng ấy càng cảm thấy sợ hãi. Nhanh chóng cúi đầu " Nô tỳ, nô tỳ không dám ".

Bộ Nhu Nhi liền vừa cười khẽ nói.

" Một khi đã như vậy, thì đành cho các nàng tự mình lên đây đi. Hai người lớn như thế, không đến mức ngay cả một cái hồ nhỏ như vậy cũng không lên được chứ!"

Ách... Hai đại gia vẫn còn đang tức giận không nói gì.

Nhưng mà, quả nhiên không như nàng trù tính. Tại chỗ này giãy dụa nửa ngày, nhưng cũng không thấy ai phía sau tiến lên tương trợ, Lam Tử hai người cuối cùng ngừng la to, đành phải tự lực cánh sinh, luống cuống tay chân trong ao từ từ đi lên.

Hiện tại các nàng, xiêm y đẹp đẽ đã sớm hấp no nước rồi, thuận tiện hơn nữa là còn có nước bùn trong ao trên người, tóc cũng ẩm ước bết bết, mái tóc búi xinh đẹp cũng sớm không còn chút nào là đẹp. Từ đầu đến chân đều ướt sũng hơn so với buổi sáng.

Nhưng mà, hiện giờ cũng không có tâm tình quan tâm đến ngoại hình của mình. Thật vất vả khi đứng trên bờ, gió vi vu thổi qua, tay áo cũng không thể phiêu linh bay trong gió, người lại còn mang đến khắp người một cơn lạnh rùng mình, càng khiến cho cừu hận trong nội tâm họ cùng lửa giận bừng bừng lên cao.

" Tiện nhân! Tiện nhân!"

Tử Yên dưới cơn phẫn nộ chửi ầm lên.

Bộ Nhu Nhi vẫn mang bộ mặt ôn nhu cười nói: " Tử Yên muội muội, nơi này là Vương phủ, mọi người cũng đều là người văn minh, ngươi không cần như vậy xuất khẩu thành bẩn, như vậy là làm nhục thân phận của ngươi đó!".

" Ai cần ngươi lo! Ngươi, loại tiện nhân này, cha không yêu nương không thương, tại Bộ phủ bị người khi dễ đến than trời trách đất, mới lên làm Vương phi, ở trước mặt chúng ta định làm anh hùng? Ngươi cho là lão nương sẽ sợ ngươi sao? Nói cho ngươi biết, lão nương không sợ, lão nương hiện tại sẽ giết ngươi!"

" Tốt, có bản lĩnh thì ngươi tới đây"

Nghe vậy, Bộ Nhu Nhi cười khẽ, còn vẫy tay với nàng ta.

Tử Yên thấy vậy, trong lòng ngẩn ra, dưới chân cũng dừng lại. Bộ Nhu Nhi thấy vậy khóe miệng liền cong lên "Như thế nào? Sợ sao?" 

" Ngươi mới sợ đó! Ta mà sợ ngươi sao?". Bị kích thích lập tức ngẩng đầu, Tử Yên đi qua " Tiện Nhân --- ---- A!"

Ánh mắt cùng bàn tay của nàng ta hướng theo chính diện chính mình lao đến, Bộ Nhu Nhi trực tiếp đưa tay, cầm lấy cổ tay nàng ta trong tay, sau đó dùng một lực duy nhất!

Liền nghe thấy một tiếng hét chói tai theo cổ họng nàng ta đi ra, huyết sắc trên mặt Tử Yên thoáng chốc hỗn loạn. 

Phách!

Lập tức một cái tát vung qua, Bộ Nhu Nhi cười lạnh " Ngươi đó, chỉ có chút công phu mèo quào này mà cũng đòi đối phó ta? Về tu luyện thêm vài năm nữa rồi nói sau!"

Bên kia, thấy như vậy, Lam Tẩm cũng vội vàng vung bàn tay lao đến đây.

Lại nghe một thanh âm vang lên, làm cho lòng mọi người hung hăng chấn động.

Nhưng là --- ------ ------ -----

Bùm!

Tập trung nhìn vào nơi tiếng động vang lên --- ------ --------

" Cứu mạng! Cứu mạng đi"

Tử Yên người này lại tiếp tục rơi xuống nước. Nhìn lại Bộ Nhu Nhi, thấy trên mặt của nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, không thấy dấu vết bị đánh qua.

" Ai, hai người các ngươi đạo hạnh thật sư là quá thấp, cũng là mấy vị tỷ tỷ bên nhà mẹ ta có chút bản lãnh hơn." Bộ Nhu Nhi thấp giọng nói xong, khẽ thở dài, một tay nhẹ nhàng đẩy Lam Tẩm xuống nước, " Nếu cơn tức còn lớn như vậy, vậy các ngươi lại xuống nước gột rửa lần nữa đi!"

Sau đó, không hề màng tới tiếng thét phía sau lưng. Nàng quay đầu " Đi thôi, ta mệt rồi"