"Cái gì?" 

Sau nửa canh giờ, trong tửu quán truyền đến một tiếng kinh ngạc hô nhỏ. 

"Ngươi nói, các nàng đem các ngươi đánh cho một trận?" Nam tử trẻ tuổi, tuấn mỹ —— cũng chính là Thập Vương gia, đang nghe gã sai vặt truyền tin tức về, cả người cũng như tâm đều nghe đến chấn động. 

"Điều đó là thật, thưa Vương gia!" lời nói được phát ra từ hai kẻ bị phái đi theo đuôi, hai gã sai vặt bây giờ mặt mày sưng húp, quần áo xốc xếch. Vừa che trận trận co rút đau đớn trên mặt, một người khác còn phải nhịn đau đáp lại. 

"Làm sao có thể!" Lắc đầu, Thập Vương gia cho rằng bọn họ là đang nói láo. 

"Thật!" 

Tiểu tư vội nói: "Bọn nô tài đi theo các nàng hồi lâu. Bất tri bất giác liền bị các nàng dẫn tới một hẻm nhỏ yên lặng. Sau đó, các nàng lại đột nhiên xoay đầu lại, nhưng lại chủ động tìm được vị trí của bọn nô tài! Còn không chờ nô tài nói nói, cái đó, cô nương tuổi còn nhỏ kia liền xoay người rút ra một chiếc roi, đối với các nô tài đánh một trận. Bọn nô tài muốn chạy, nàng còn không cho, nô tài muốn phản kháng, vị phu nhân kia lại tới giúp một tay, hai người họ đem chúng ta ra sức đánh một trận. Cuối cùng, vị tiểu thư kia còn trên mặt nô tài đạp một cước, nói nô tài trở lại chuyển lời cho Vương gia, là một nam nhân phải quang minh lỗi lạc, không nên lén lén lút lút, như vậy cũng quá không giống người đàn ông!" 

"Nga?" 

Nghe vậy, Thập Vương gia khóe miệng nhếch lên, trên mặt nhưng lại kéo ra một nụ cười yếu ớt. 

Hai gã sai vặt nhìn thấy, tâm lại chợt cả kinh, vội vàng quỳ xuống đất: "Vương gia, nô tài nói là thật, một chữ cũng không dám lừa Vương gia!" 

"Lượng các ngươi cũng không có gan này." Hừ nhẹ một tiếng, Thập Vương gia thưởng thức lắc cái ly trong tay, ánh mắt dần dần du ly đứng lên, "Đây rốt cuộc là tiểu thư nhà nào?" Thoạt nhìn hai nữ nhi mảnh mai như thế, có thể đem hai đại nam nhân đánh cho sưng mặt sưng mũi, hắn càng ngày càng đối với các nàng cảm thấy hứng thú. 

"Cái đó, Vương gia......" 

Chợt, quỳ xuống đất gã sai vặt lặng lẽ ngẩng đầu lên. 

"Thế nào?" 

Thập Vương gia chợt hồi thần, ánh mắt lạnh như băng nhẹ nhàng đảo qua. 

Gã sai vặt rùng mình một cái, nhưng vẫn lấy can đảm nói: "Nô tài nhớ, khi đem hai người nô tài đánh xong, vị phu nhân kia còn nghiêm mặt khiển trách vị tiểu thư kia. Hơn nữa, nô tài nghe được, nàng gọi vị tiểu thư kia là Vân nhi." 

"Vân nhi?" Thấp giọng nhắc lại cái tên này, Thập Vương gia trong mắt dấy lên một tia thiển thiển cười, "Tên rất hay. Vậy ngươi ngược lại nói một chút, vị phu nhân kia dạy dỗ nàng cái gì?" 

"Kia vị phu nhân nói, tiểu thư quá càn rỡ, như thế nào lại ở trong địa bàn của người ta liền đối với người khác động chân động tay. Hơn nữa, còn động thủ đối với người của Vương gia! Một khi bị người chộp được, vậy cũng không tốt! Nàng còn lệnh cưỡng chế vị tiểu thư đối với bọn nô tài nói xin lỗi, sau đó lại tự mình tới đây nói xin lỗi, chỉ nói là vì tự vệ, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, còn đưa cho nô tài một thỏi bạc, nói là cho nô tài làm tiền thuốc thang cùng với phí tổn thất tinh thần." 

"Phải không?" 

Nếu nói là nghe được nửa đoạn trước cũng đã đủ cảm thấy kinh ngạc. Như vậy, khi nửa đoạn sau truyền vào trong tai, Thập Vương gia cũng không nhịn được nở nụ cười. 

"Hai người kia thật đúng là chơi thật khá" 

Trước mắt bất giác hiện lên dung nhan các nàng, hắn khẽ gật đầu."Được rồi! Nếu các nàng không muốn chúng ta biết được thân phận của các nàng, vậy thì không cần lại đi dò xét." 

"Vương gia?" Nghe nói như thế, gã sai vặt vừa sửng sốt, "Ngài không muốn biết thân phận của các nàng sao?" 

"Nếu có duyên, sau này chúng ta tự nhiên sẽ gặp nhau. Hơn nữa, nhìn cách các nàng ăn mặc cùng khí chất, cùng với lúc đối mặt Bổn vương, xem ra thân phận của các nàng cũng cùng Bổn vương lực lượng ngang nhau. Kế tiếp, cơ hội gặp mặt của chúng ta cũng không phải là không có." Khóe miệng nhẹ kéo, Thập Vương gia tựa hồ đã nghĩ tới điều gì. 

Nghe hắn nói như vậy, gã sai vặt liền không nói thêm gì nữa, đàng hoàng liền lui sang một bên. 

Mà Thập Vương gia, lần nữa lắc lư cái ly trong tay, nhìn chất rượu màu hổ phách lay động bên trong, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ chén lên liền uống một hơi cạn sạch. 

== ta là tiểu bạch thỏ trở về đường ranh giới == 

"Ha ha ha, hảo hảo chơi! Tứ tẩu, sau này có rảnh rỗi chúng ta đi chơi đi!" 

Không có đi ra ngoài quá lâu, Hạ Mộng liền cùng Nam Vân công chúa trở về. Thực tế tình huống đặt ở trước mắt: trước tiên ở trong tửu quán gặp gỡ Thập Vương gia, sau đó Nam Vân công chúa không sợ trời không sợ đất của chúng ta cũng không biết bị gì, đem hai gã sai vặt nhà người ta đánh nằm đo đất, một khi Thập Vương gia tức giận, vậy còn không để cho người ra lục soát? Nếu như hai người bọn họ tiếp tục ở trên đường làm loạn, như vậy không phải là tự đem mình đưa vào miệng cọp sao? May mắn hai người ăn uống no đủ, một đường lúc trở lại cũng cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một chút, tâm tình coi như có thể. 

Bất quá —— 

"Rốt cục chịu trở lại?" 

Mới bước vào cửa, một thanh âm sâm sâm liền đập vào mặt, thoáng chốc đem các nàng tâm tình thật là tốt cũng làm cho chạy tới ngoài chín tầng mây. 

"Vương gia?" 

Đối với cái thanh âm này thật sự là không thể quen thuộc hơn nữa, Hạ Mộng liền vội vàng tiến lên từng bước. 

Nam Vân công chúa lại tựa hồ như bị giật mình, bận rộn không ngừng liền trốn được sau lưng Hạ Mộng. 

Thấy nàng như vậy, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, một tay kéo lấy nàng ra ngoài. "Yên tâm đi, chuyện mới vừa rồi xảy ra, hắn không thể nào biết." 

"Có thật không?" Nam Vân công chúa nhỏ giọng hỏi, "Nhưng là, Tứ ca sắc mặt của hắn khó nhìn như vậy ——" 

"Các người đang nói cái gì?" 

"A, không có gì không có gì!" Phảng phất giống con thỏ bị hoảng sợ, Nam Vân công chúa nhảy dựng lên. 

Nha đầu này, không phải là điển hình giấu đầu lòi đuôi sao? Hạ Mộng cảm thấy thật bất lực, vội vàng đem nàng đè xuống, mình đi lên phía trước: "Vương gia, ngài thế nào? Chúng ta không phải là đi ra ngoài còn không có đến hai canh giờ sao?" 

"Còn không có sao? Tại sao ta cảm thấy cũng quá hơn nửa ngày?" Nhìn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh gương mặt mất hứng. 

Nhìn vẻ mặt này của hắn, phảng phất giống như tiểu cẩu bị chủ nhân vứt bỏ, bộ mặt đều là tịch mịch u oán. Đối lập với lúc các nàng vừa vào cửa hi hi ha ha...... Được rồi, nàng thừa nhận, mới vừa rồi các nàng là kích thích nho nhỏ hắn một chút. 

Vội vàng cười tiến lên: "Chuyện gì xảy ra? Ngài không phải nói hôm nay người nào sẽ tới cùng ngài ôn chuyện sao?" 

"Tạm thời có chuyện, không có tới." Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt lại càng thúi. 

Thì ra là như vậy. 

Vốn là cho các nàng đi ra ngoài một chút, mình cũng cùng người khác nói chuyện phiếm, chủ ý tiêu pha thời gian. Nhưng ai biết, đợi nửa ngày người cũng không thấy đâu, bên người vừa không có người khác cùng bồi, cho nên tâm tình của hắn thật không tốt. 

Nắm lấy tay của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn hai cái, Hạ Mộng ôn nhu nói: "Không có sao, chúng ta đây không phải là trở về rồi sao? Vương gia, hiện tại ta cùng ngài." 

Hoàng Phủ Nam Ninh ngước mắt xem nàng một chút, bỗng nhiên liền đứng dậy."Tiểu bạch thỏ, tới đây!" 

"A?" 

"Tứ ca, ca muốn đem Tứ tẩu mang đi nơi nào?" 

"Chuyện của người lớn, muội bớt can thiệp vào! Trở về chơi với con nít đi!" 

"Tứ ca!" Dùng sức giậm chân, gương mặt Nam Vân công chúa thể hiện sự bất mãn. Bất quá, nàng còn là không có can đảm đuổi theo, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, xoay người rời đi. 

Mà Hoàng Phủ Nam Ninh bọn họ bên này. Hạ Mộng đang bị hắn mang đi về phía trước thật là xa, sau khi hai người trở lại gian phòng, Hoàng Phủ Nam Ninh mới buông tay ra. 

"Vương gia, thế nào?" Nhìn tình huống, tựa hồ có chuyện gì xảy ra. Hạ Mộng tâm trầm xuống, vội vàng liền hỏi. 

"Kịch hay chính là trong ngày đại thọ của hoàng đế." 

Nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó, Hạ Mộng cả cười. 

"Phải không? Nói như vậy, cách ngày chúng ta trở về Phượng Tường vương triều không xa." 

"Đúng vậy, không xa." Hoàng Phủ Nam Ninh thở dài một tiếng, "Bất quá, trở về trước mấy ngày này, cũng không hẳn là tốt." 

"Có cái gì không tốt chứ? Còn không phải là giống ngày thường, cứ qua ngày sao? Chúng ta là khách, ăn ngủ nghỉ đều có người phụ trách, trông nom hắn nhiều như vậy làm gì?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh chợt quay đầu lại. "Mới vừa rồi, sau khi hai người đi, thái tử lại sai người đưa tới một món đồ." 

Thái tử? 

Nhắc tới người này, Hạ Mộng theo bản năng liền uất ức. 

"Lại đưa tới cái gì?" 

Cái gì trân châu mã não, tuyết liên linh chi, ngắn ngủn trong thời gian mấy ngày, nên đưa gì đó cũng tặng, hiện tại hắn lại muốn ra hoa chiêu gì? 

"Một phong thư, có tỉ ấn của thái tử." Hoàng Phủ Nam Ninh vừa nói, liền từ trong tay áo lấy ra phong thư đưa tới trong tay nàng. 

Hạ Mộng nhận lấy, mở ra xem một chút, ngay sau đó lại nhịn không được bật cười. 

"Thái tử điện hạ thật đúng là không tiếc tâm tư nha! Vì lôi kéo chúng ta, hiện tại ngay cả phần này ngoan tâm cũng đem xuống. Xem ra, nếu chúng ta không giúp hắn giải quyết xong chuyện này, chúng ta cũng đừng trông cậy vào việc có thể hảo hảo đi ra khỏi đất nước này." 

Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch lên."Thái tử điện hạ này, lòng nghi ngờ thật sự là quá nặng!" 

"Không sai. Chúng ta đã đáp ứng chuyện của hắn, hắn vẫn còn nhiều lần muốn tới thử nghiệm thành tâm của chúng ta, hôm nay lại còn đưa tới thông điệp như vậy. Nói thật kiểu này thật làm cho người ta có vẻ chán ghét." Khẽ nhíu mày, Hạ Mộng tiện tay liền đem phong thư thả vào trên khay trà. 

Hoàng Phủ Nam Ninh mặt cũng âm trầm. "Nàng nói, người đàn ông này nếu như lên làm hoàng đế, theo như phần thư tín này thì hắn sẽ làm gì?" 

"Một khi bắt đầu, thì nhất định sẽ có lật lọng. Bất quá, hắn sẽ từ từ cố gắng dàn xếp ổn thoả, cho đến cuối cùng, chờ chuyện qua, thời điểm nhân chứng vật chứng ban đầu cũng bị hắn cho tiêu hủy không sai biệt lắm, vậy thì có thể trở mặt! Người ta là hoàng đế, còn sợ không làm gì được vương gia vương phi không có thực quyền như chúng ta sao?" Cười, Hạ Mộng nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, "Điểm này, Vương gia ngài sớm nên nghĩ tới mới phải." 

"Ta là nghĩ tới, nhưng là......" Bàn tay nắm chặt thành quả đấm, Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng một cái, "Thái tử này thật sự là quá đáng ghét! Ngày ngày đều tới dây dưa, ta hiện tại liền muốn một quyền kết thúc hắn! So với việc xem các hoàng tử xung đột kịch liệt còn muốn làm hơn!" 

"Vương gia ngài trước đừng như vậy." Vội vàng đi tới, Hạ Mộng nhẹ nhàng đẩy tay của hắn ra, để cho tay của mình cùng hắn nắm thật chặt ở chung một chỗ, "Thập lục hoàng tử này là nhất định phải diệt trừ. Chúng ta hiện tại cứ phải theo như ý tứ thái tử đi, dù sao thế lực hắn cũng khá lớn, lại còn một đám người cứ luôn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng ta không thể khinh cử vọng động được." 

"Ta biết." Nói đến cái này, Hoàng Phủ Nam Ninh càng căm tức, "Chúng ta bất quá là ra ngoài chúc cái thọ, có cần nhất thiết như vầy hay không?" 

Cùng nàng ở chung một chỗ, vậy thì vấn đề gì cũng sẽ có. Nàng chính là một người vui không bằng nhiều người vui, chỉ cần có nàng ở cùng một chỗ, vậy thì nhất định sẽ bị nháo ngất trời. Điểm này, Hạ Mộng đã sớm biết. Bất quá, nàng cũng sẽ không ngu đến nói cho hắn biết.