Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 30: Cậu vậy mà lại đi thích em trai tôi?

11 giờ trưa ở nước A.

Cửa phòng VIP của bệnh viện trung tâm, một vụ đơn phương ẩu đả cực kỳ dã man đang diễn ra.

"Kiều Dư Phồn, tôi đ** cả nhà cậu, dám dẫn người đến ức hiếp em trai tôi!"

"Mẹ nhà cậu, cậu không thể quản lý vị hôn thê của mình à? Dù cho có là con chó cũng phải khóa dây xích lại để nó khỏi đi cắn bậy có biết không hả!"

Diệp Thanh Lâm đè lên người Kiều Dư Phồn, vừa mở miệng mắng chửi những lời không phù hợp với hình tượng, vừa nắm tay thành quyền dùng sức nện vào mặt Kiều Dư Phồn.

Cuối cùng vẫn là Diệp Niệm Ninh cùng Tống Tử Khiêm liều mạng ngăn Diệp Thanh Lâm lại, Kiều Dư Phồn mới thoát khỏi tay Diệp Thanh Lâm.

"Anh, em không sao hết, anh đừng tức giận nữa." Diệp Niệm Ninh dè dặt nói với Diệp Thanh Lâm, sợ một hồi nữa Diệp Thanh Lâm sẽ đánh lây sang cả mình.

"Em không sao? Đầu đã thành như vậy còn không sao hả! Mẹ kiếp! Lập tức thu dọn đồ đạc trở về thủ đô cho anh! Cái quảng cáo rác rưởi này hay ho gì mà chụp!"

Diệp Thanh Lâm thật sự vô cùng tức giận. Em trai bảo bối của anh đến địa bàn của người khác lại bị ức hiếp đến mức phải nhập viện, còn chưa nói người ức hiếp còn là vị hôn thê của bạn trai cũ anh, con mẹ nó thật sự là oan gia ngõ hẹp.

"Ai da, thật ra em thấy nhãn hiệu này rất có triển vọng, hơn nữa em cũng đã đổ máu ở đây rồi, dù thế nào cũng phải chụp cho xong chứ? Nếu không chẳng phải sẽ có lỗi với số máu đã đổ ra sao?" Diệp Niệm Ninh nói nhỏ.

Kỳ thực cậu cũng không muốn bỏ qua quảng cáo cùng đại ngôn này. Dù sao hợp đồng mà cậu và Rừng Sương Mù ký lần này là năm năm, cũng là khoảng thời gian Rừng Sương Mù nổi nhất, cậu vừa vặn có thể mượn sự nổi tiếng của nhãn hiệu để tăng sự nổi tiếng ở nước ngoài cho mình.

Nhưng nếu anh cậu thật sự không muốn cậu chụp vậy thì cậu không chụp nữa. Dù sao cậu còn có thể tìm những nhãn hiệu khác hiện tại không nổi nhưng sau này sẽ nổi, cũng vậy thôi.

Diệp Thanh Lâm nghe xong lời này trừng mắt nhìn về phía Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh cúi đầu không dám lên tiếng. Anh lại nhìn Kiều Dư Phồn bị đánh sưng hết cả mặt mày một chút, cuối cùng thở dài, nhéo mặt Diệp Niệm Ninh, thỏa hiệp.

"Em muốn chụp thì chụp đi. Nhưng mà Kiều Dư Phồn, anh phải đáp ứng vài điều kiện của tôi."

Kiều Dư Phồn bụm mặt nhìn Diệp Thanh Lâm, mơ hồ không rõ nói: "Điều kiện gì?"

"Gia hạn đại ngôn lên mười năm, anh nếu giữa chừng muốn thay đổi người phát ngôn phải trả phí vi phạm hợp đồng một trăm triệu. Nhưng nếu trong mười năm nhãn hiệu của anh có bất kỳ scandal gì, em trai tôi có quyền không cần bồi thường hợp đồng, trực tiếp hủy bỏ đại ngôn." Diệp Thanh Lâm cường ngạnh nói.

Tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói của Diệp Thanh Lâm làm cho kinh ngạc. Đại ngôn mười năm, phí vi phạm hợp đồng một trăm triệu, xuất hiện scandal có thể trực tiếp hủy bỏ, những điều khoản này có khác gì đưa nhãn hiệu Rừng Sương Mù này cho Diệp Niệm Ninh?

Diệp Niệm Ninh giật giật góc áo Diệp Thanh Lâm, nhỏ giọng: "Anh, điều kiện này hình như có hơi quá đáng."

"Quá đáng?" Diệp Thanh Lâm cười nhạo một tiếng, "Anh ta và vị hôn thê kia chẳng lẽ không quá đáng à? Dùng ngôn ngữ nhục mạ anh, hơn nữa còn đẩy em xuống lầu, chỉ hai việc này thôi cũng đã đủ để anh báo cảnh sát bắt cô ta rồi!"

Diệp Niệm Ninh còn muốn nói thêm gì đó, Kiều Dư Phồn đã nói trước, "Được, hai ngày nữa tôi sẽ để luật sư soạn một bản hợp đồng mới đưa đến đây."

"Nhớ phải kêu vị hôn thê của anh đến đây xin lỗi, em trai tôi đã tỉnh hơn nửa ngày còn không đến, cô ta muốn gì đây? Muốn vào cục xin lỗi sao?"

Kiều Dư Phồn ấp a ấp úng nói: "Vi Ân có lẽ không đến được, bởi vì sự kiện này bi đưa lên mạng nên hiện tại rất nhiều cư dân mạng đều chạy đến weibo mắng cô ấy, còn có người gửi các loại uy hiếp rất khủng bố qua điện thoại, tâm tình cô ấy bây giờ rất không ổn định, bác sĩ nói cô ấy có khuynh hướng bị trầm cảm."

Diệp Niệm Ninh đã sớm biết nhất định sẽ có cư dân mạng làm ra loại chuyện này, vậy nên hôm nay cậu đăng Weibo còn nói không nên làm anh hùng bàn phím vân vân, nhưng cũng không nghĩ tới tình huống của Khương Vi Ân sẽ nghiêm trọng như vậy.

Cậu cũng đã có được đại ngôn trong mười năm của Rừng Sương Mù, cũng không cần phải nhất nhất níu lấy Khương Vi Ân đòi một lời xin lỗi, " Được rồi, anh quan tâm cô ấy nhiều lên, giúp cô ấy nghĩ thoáng lên chút."

Để ngăn Khương Vi Ân thật sự bị mắc chứng trầm cảm, Diệp Niệm Ninh còn cố tình đăng Weibo. Mặc dù tác dụng của bài đăng này cực kỳ nhỏ bé, nhưng cậu cũng chỉ làm được tới đó. Sự tình đã phát triển thành như vậy, không thể xóa video này nọ được, nói không chừng còn phản tác dụng, nếu đã chặn không được lời nói của mọi người, vậy thì cũng chỉ có thể xem Khương Vi Ân có tự mình điều chỉnh được hay không thôi.

"Cô ta đã khiến em thành ra thế này rồi em còn nói giúp cô ta, lòng dạ hẹp hòi trước kia của em đâu mất rồi?"

Diệp Thanh Lâm đưa cho Diệp Niệm Ninh một hộp cơm, Diệp Niệm Ninh mở ra, vừa ăn vừa nói: "Em lòng dạ hẹp hòi hồi nào? Hơn nữa em chỉ bị mất chút máu thôi không sao hết, lúc đó cô ấy đẩy em nhất định đã dùng hết can đảm, đối xử với một cô gái như cô ấy phải nhẹ nhàng thôi, coi như em gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đi."

"Cậu cảm thấy làm như vậy thì cô ta sẽ biết ơn cậu à?" Tống Tử Khiêm mở miệng hỏi.

"Tôi cũng không cần cô ấy cảm ơn tôi, cô ấy muốn cảm ơn thì cảm ơn, không muốn thì thôi, có liên quan gì đâu?" Diệp Niệm Ninh nhún vai, tỏ vẻ không sao cả nói.

10 giờ tối hôm sau, Diệp Niệm Ninh nhận được điện thoại của Thời Yến An, nói anh đã đến cổng bệnh viện, vì vậy vội vàng mặc áo khoác chạy ra ngoài.

Đêm đen như mực, chỉ có mấy ngọn đèn đường mờ nhạt vẫn còn lóe lên, Thời Yến An liếc mắt liền nhìn thấy Diệp Niệm Ninh đang chạy về phía mình.

Anh vội vàng cầm lấy đồ đi lên đón, hai người ôm đầy cõi lòng, nhưng vừa chạm vào liền tách ra.

"Anh đến thật à!" Diệp Niệm Ninh vui vẻ nhìn Thời Yến An.

Thời Yến An gật đầu, đưa tay xoa đầu Diệp Niệm Ninh, "Tôi còn có thể lừa cậu sao?"

"Anh gửi Kẹo Sữa với Bơ ở đâu?"

"Đưa đến chỗ ba mẹ tôi, bọn họ rất thích Kẹo Sữa, cậu yên tâm, họ sẽ chú ý chăm sóc tốt cho nó. "

"Tôi không lo, aizz, chuyện này có gì mà lo lắng chứ." Diệp Niệm Ninh dừng một lát rồi hỏi: "Lần này anh đến đây ở mấy ngày?"

"3 ngày, ngày kia sẽ về nước."

"Thật tốt quá, bay cùng ngày với anh trai tôi rồi!"

"Anh trai cậu?"

Thời Yến An vừa dứt lời, Diệp Thanh Lâm cũng chầm chậm ung dung tiêu sái đi đến trước mặt hai người họ, lên tiếng: "Sao nào? Không muốn về cùng ngày với tôi à?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời bật cười.

"Thật không nghĩ tới vậy mà lại có thể gặp được cậu ở chỗ này." Diệp Thanh Lâm duỗi tay cụng nắm đấm với Thời Yến An, Thời Yến An cười trả lời: "Tôi cũng vậy."

Diệp Niệm Ninh giống như lọt vào sương mù, nghi ngờ hỏi: "Hai người biết nhau?"

Diệp Thanh Lâm kéo Thời Yến An sang, "Cậu ta là bạn cùng phòng thời đại học của anh, cũng là anh họ của Thời Ngọc Duy, em không biết à?"

Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Em không biết! Sao hai người cũng không nói cho em biết vậy?"

"Em có hỏi đâu!" Hai người đồng thanh trả lời.

"Em nhổ vào!" Diệp Niệm Ninh liếc mắt, thở phì phò xoay người rời đi.

Thời Yến An vừa định đuổi theo, đã bị Diệp Thanh Lâm trước một bước ngăn cản, "Nó không sao đâu. Ngược lại là cậu, cậu nói thật tôi nghe, cậu đối với Diệp Niệm Ninh có phải có ý gì hay không?"

"Tôi..."

Nếu như Diệp Thanh Lâm chỉ đơn thuần là anh em của mình, anh có thể thản nhiên nói chuyện anh thích Diệp Niệm Ninh. Nhưng hiện tại Diệp Thanh Lâm lại trở thành anh trai của người anh thích, đột nhiên anh lại cảm thấy có chút...khụ... có chút ngượng ngùng.

"Tôi cái gì mà tôi? Đang suy nghĩ xem phải giải thích thế nào đúng không? Tôi nói cậu biết, hôm nay cậu không nói rõ ràng chuyện giữa hai người thì đừng mơ được gặp Diệp Niệm Ninh."

Thời Yến An thở dài, anh hiểu rõ tính cách Diệp Thanh Lâm, luôn luôn nói một không hai. Vì để có thể được gặp Diệp Niệm Ninh, anh đành tóm tắt lại chuyện giữa mình và Diệp Niệm Ninh cho Diệp Thanh Lâm nghe.

Mà Diệp Thanh Lâm nghe xong, ánh mắt nhìn Thời Yến An thoáng chốc liền lập tức trở nên không mấy thiện cảm, "Tôi coi cậu là anh em, cậu vậy mà lại muốn đè em trai tôi?"