*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Niệm Ninh ra khỏi công ty, trên cổ còn đeo tai nghe, mang kính râm đeo khẩu trang đội mũ ngư dân*, miệng thì hát bài hát chủ đề của phim hoạt hình, chậm rãi bước đi.

*(Mũ ngư dân)

Cậu vừa đến công ty Diệp Thanh Lâm nhờ anh ấy thay đổi đoàn đội, những thành viên trong đội trước đây đều bị người đại diện của cậu dạy thành những kẻ bại hoại hết rồi, khi có chuyện xảy ra bọn họ luôn đứng về phía người đại diện, chả quan tâm đến cậu chút nào, làm như chính người đại diện kia mới là người trả lương cho bọn họ vậy.

"Tích... đối tượng mang năng lượng xuất hiện... Ký chủ xin chú ý!!!" Giọng điệu 88 mới nổi lên một lần trong vài ngày này hiếm thấy khi có cảm xúc hơi hưng phấn.

Diệp Niệm Ninh đứng lại, nhìn xung quanh rồi mới hỏi: "Người đó ở đâu?"

"Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm. Bây giờ sẽ phát nhiệm vụ đầu tiên cho ký chủ, vui lòng trong vòng 3 tiếng thêm WeChat với đối tượng mang năng lượng, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được mức năng lượng là 10."

Nhìn dấu hiệu chỉ thuộc về đối tượng mang năng lượng hiện trên màn hình thực tế ảo, 88 phấn kích đến không nói nên lời, cuối cùng cũng đã tìm được đối tượng mang năng lượng.

"Trùng hợp đến vậy sao? Anh vốn cũng muốn đến bãi đậu xe, có vẻ như ông trời cũng muốn cho bọn anh có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp!" Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn trời, cười đến nổi lộ ra hàm răng trắng muốt.

"Vậy thì ký chủ mau đi đi, kẻo đến lúc xuống chậm sẽ bỏ lỡ!" 88 thúc giục.

Diệp Niệm Ninh gật đầu, đi nhanh đến bãi đậu xe dưới tầng hầm rồi ngồi lên xe của mình, mắt nhìn xung quanh hỏi: "Là chỗ nào?"

88 nhìn dấu hiệu, cuối cùng cũng khóa được mục tiêu, "Chính là chiếc Lamborghini màu xám bạc trước mắt."

"Lamborghini? Chiếc xe này còn đắt hơn xe của anh!" Diệp Niệm Ninh nhìn con xe trước mắt khóe môi giật giật.

"Ký chủ, cậu định lấy WeChat của đối tượng mang năng lượng bằng cách nào?" 88 tò mò hỏi.

"Đương nhiên là phải ăn vạ rồi!"

"Sao cơ?"

"Anh sẽ va vào xe của anh ta rồi bảo là anh ta làm trầy xe anh, nhất định anh ta sẽ phản bác lại là do anh tự va vào, như vậy cả hai liền sẽ xảy ra tranh cãi, tranh cãi một hồi có thể sẽ dẫn đến đánh nhau, đánh nhau thì tất nhiên phải báo cảnh sát, sau khi đến đồn cảnh sát chắc chắn sẽ phải trả tiền thuốc men. Đến lúc đó chỉ cần anh nói anh không có tiền mặt trước cứ thêm WeChat của anh ta rồi về sẽ chuyển tiền lại sau. Như vậy không phải ổn thoả rồi ư?"

Diệp Niệm Ninh vừa nói vừa suy diễn những tình tiết mà mình vừa nói, 88 nghi ngờ hỏi: "Tại sao không đến hỏi trực tiếp?"

"Anh ta là đàn ông anh cũng là đàn ông, hỏi như thế nào?" Diệp Niệm Ninh liếc mắt hỏi.

"Nhưng theo tôi nhớ hôn nhân đồng giới của các cậu là hợp pháp mà! Với lại ở kiếp trước không phải cậu cũng đã trực tiếp xin WeChat của Lâm Mục sao?"

"Đây là hai chuyện khác nhau đấy người anh em! Kiếp trước anh hỏi WeChat của Lâm Mục là vì muốn theo đuổi hắn, nhưng lần này xin WeChat là vì nhiệm vụ, sao có thể giống nhau được? Đối mặt với những vấn đề khác nhau thì chúng ta không thể sử dụng các loại phương pháp khác nhau sao? Hiểu lý lẽ này không, người anh em?"

88 nhàn nhạt mà ồ một tiếng, sau đó nói: "Ký chủ, lý lẽ là lý lẽ, nhưng nếu cậu còn không mau ăn vạ, người này sẽ lái xe đi mất."

"Người anh em, về sau cậu đừng nói bằng biến âm nữa, người máy như cậu mà dùng biến âm loli để nói chuyện thật sự là rất gây khó xử cho cả cậu và anh."

Diệp Niệm Ninh nói xong liền bất động nhìn nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, thấy nó sắp lùi về sau, cậu lập tức nhắm chuẩn thời cơ khởi động xe thật cẩn thận tiến lên va vào nó.

Vừa va vào một cái, tiếng xe ma sát nhau vang lên chói tai, Diệp Niệm Ninh vội vàng ổn định dừng xe lại, khi xuống xe trong lòng còn đang suy nghĩ: Tuyệt đối đừng làm xe của người ta bị trầy xước!

"Này, anh làm xe tôi bị trầy rồi, đền tiền cho tôi!" Diệp Niệm Ninh đi đến trước cửa ghế lái nhẹ nhàng đá một cái, la lớn.

Thời Yến An nhíu mày, mở cửa ra bước xuống xe.

Lúc nhìn thấy là Diệp Niệm Ninh anh còn có hơi kinh ngạc, nhưng thấy bộ dáng vừa cáu kỉnh vừa đáng yêu* của Diệp Niệm Ninh, anh lại càng cảm thấy buồn cười hơn.

Chú thích

Diệp Niệm Ninh thấy Thời Yến An căn bản không để lời cậu nói vào tai, không chỉ không nghe lọt vào, mà còn cười nhạo cậu!

Cậu nổi giận, đi đến trước xe mình chỉ vào một vết trầy thật dài trên cửa xe nói với Thời Yến Án: "Đền tiền! Tuy rằng xe này của tôi không quý bằng xe anh, nhưng nó cũng là hàng hiệu, ngay cả một vết trầy như này ít nhất cũng phải trên 1 vạn!"

Thời Yến An đi đến bên cạnh Diệp Niệm Ninh, nhìn vết trầy kia rồi gật đầu nói: "Được. WeChat hay Alipay?"

Diệp Niệm Ninh ngoáy ngoáy tai của mình, vẻ mặt không thể tin được nhìn Thời Yến An, "Anh cái người này sao lại không đi theo kịch bản vậy chứ?"

"Kịch bản gì?" Thời Yến An nhạy bén nhận thấy lỗ hổng trong lời nói của Diệp Niệm Ninh, cười tủm tỉm hỏi.

"Hừ, không có gì." Diệp Niệm Ninh ngạo kiều quay đầu đi, sau đó lấy điện thoại từ trong xe ra, click mở mã QR WeChat của mình rồi đưa cho Thời Yến An.

"Có thể không cần phải thêm bạn, cứ trực tiếp nhận thanh toán là được." Thời Yến An nhắc nhở nói.

Diệp Niệm Ninh hợp tình hợp lý nói: "Cần phải thêm bạn! Nếu không đủ tiền thì làm sao?"

"Ừ, vậy được rồi."

Sau khi hai người đã thêm bạn Thời Yến An liền chuyển cho Diệp Niệm Ninh 2 vạn tệ*, còn dùng giọng điệu dỗ dành con nít nói với Diệp Niệm Ninh: "Nếu còn không đủ nhớ tìm tôi lấy."

*2 vạn tệ = 71.010.226 ( bảy mươi mốt triệu không trăm mười nghìn hai trăm hai mươi sáu đồng) – theo tỷ giá gần đây.

Diệp Niệm Ninh nhíu mày, ngẩng đầu lên liếc nhìn Thời Yến An, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng, vẻ mặt cậu cười xấu xa nhìn Thời Yến An nói: "Tôi đổi ý rồi, tôi không cần anh bồi thường tiền nữa."

"Hửm? Vậy cậu muốn gì?"

"Tôi cũng quẹt lên xe của anh một đường thì không phải là huề nhau sao! Anh cảm thấy thế nào?"

Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, trong lòng lại nghĩ: Chắc bây giờ anh ta tức giận rồi nhỉ? Hừ, lại dám xem tôi là thằng nhóc!

Thời Yến An vốn dĩ có chút tức giận, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Niệm Ninh chớp mắt bán manh với mình thì chút tức giận trong lòng ấy đã tiêu tan trong nháy mắt, anh hơi nhếch khóe miệng lên, "Quẹt đi."

Diệp Niệm Ninh ngoáy ngoáy lỗ tai, cậu nghiêm túc hoài nghi lỗ tai mình không ổn nghe lầm rồi chăng, "Cái gì?"

"Quẹt đi, có điều như đã nói chỉ có thể quẹt một đường." Thời Yến An tốt tính nói.

Trong lòng Diệp Niệm Ninh thầm giơ ngón tay cái với Thời Yến An, người anh em này thật sự rất giỏi chịu đựng, đến vậy rồi mà cũng không nổi nóng hay tức giận gì luôn?

"Vậy tôi quẹt đó!"

Bội phục thì bội phục, nhưng đây rõ là cơ hội có thể quẹt xe mà không cần phải đền tiền đó, hơn nữa còn là quẹt lên xe Lamborghini, nói sao cậu cũng sẽ không bỏ qua đâu!

Diệp Niệm Ninh lấy con dao nhỏ ra từ trong xe, sau đó dạo quanh Lamborghini một vòng, cuối cùng quyết định sẽ quẹt trên nắp xe trước, cậu hứng thú bừng bừng nhìn Thời Yến An, chờ Thời Yến An gật đầu với cậu rồi mới dám xuống tay.

Lại có một âm thanh chói tai vang lên, Diệp Niệm Ninh khẽ sờ sờ chữ "Ninh lưu" được cắt rất nhỏ trên nắp xe trước.

"Đã nói chỉ một đường mà." Thời Yến An nhìn hai chữ kia bất đắc dĩ nói.

"Anh quẹt cho xe tôi một đường dài như vậy, tôi khắc cho anh vài chữ thì làm sao? Chữ này nhỏ như vậy không chỉ chiếm diện tích rất bé, lại còn không dễ thấy, tôi đã rất suy xét cho anh rồi đó." Diệp Niệm Ninh đứng bên cạnh vừa xoa eo vừa nói với Thời Yến An.

"Vậy hai chữ này có ý gì?"

"Ninh chính là tên tôi, lưu đương nhiên chính là đại biểu cho chữ mà tôi để lại, đơn giản như vậy mà cũng nhìn không hiểu!" Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại trả tiền lại cho Thời Yến An, sau đó vẫy vẫy tay với Thời Yến An rồi lái xe vụt đi mất.

Thời Yến An nhìn lịch sử giao dịch hiện trên điện thoại, lại nhìn hai chữ trên nắp xe trước, cảm thấy mình thực sự có chút không thể hiểu được.

Rốt cuộc tại sao anh lại muốn cùng đứa nhỏ kia làm chuyện ấu trĩ như vậy? Chẳng lẽ vì đứa nhỏ đó là em trai Thanh Lâm?