Đã qua giờ Tý, nến trong phòng chỉ còn chút lửa tàn, Tiết Dương ngồi bên mép giường, y phục xộc xệch nhìn Hiểu Tinh Trần khó chịu cọ cọ người hắn. Vết hồng mai khắp cơ thể y lộ rõ vô cùng, xuất hiện dày đặc chi chít. Tiết Dương khẽ vuốt má Hiểu Tinh Trần, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, chợt thở dài đứng dậy.

- Hiểu Tinh Trần, ta đưa ngươi đi tắm...

Tiết Dương nhặt lại áo khoác, bọc kín người Hiểu Tinh Trần, mang y đến ôn tuyền. Trừ mấy dấu vết ám muội kia, hắn căn bản không làm gì quá đáng với y cả... Không phải hắn quân tử, mà hắn sợ Hiểu Tinh Trần tỉnh lại sẽ suy nghĩ linh tinh... Người coi trọng thanh sạch của bản thân như y, có thể vì chuyện này mà tự tử trước mặt hắn không phải không có khả năng... Hắn lo cho y đến thế, nếu y hiểu được một phần thì thật tốt. Hiểu được hắn sợ mất y thế nào...

Nước trong ôn tuyền ấm áp chảy, gột rửa từng phần không sạch sẽ trên người y và hắn, nhưng cũng không xoa dịu phần nào cảm giác dưới thân hai người lúc này. Tiết Dương cắn răng, cẩn cẩn dực dực giúp Hiểu Tinh Trần tắm, cố để tâm hắn thanh tỉnh lại. Nếu không phải vì y chẳng khác gì người thường, hắn đã mang người đến lãnh tuyền rồi. Ôn tuyền này làm sao giải nhiệt?! Hơn nữa, Hiểu Tinh Trần còn dựa sát người Tiết Dương như thế, da thịt tiếp xúc thân mật, chọc hắn không “xuống” nổi... Y bên kia thì vô tội vạ mà tay cứ hết cào cấu lại nhẹ nhàng di chuyển khắp cơ thể hắn... Hiểu Tinh Trần uống rượu vào liền thay đổi đến mức hình tượng đổ vỡ như vậy...

Chợt, Hiểu Tinh Trần vô thức xoay người, hai tay ôm chặt eo Tiết Dương, chân cũng cố bám lấy cơ thể hắn, mặt chôn trong hõm cổ Tiết Dương, an tĩnh thoáng chốc, khẽ gọi:

- Sư phụ...

Tay Tiết Dương dừng lại ở khoảng không, định kéo y xuống, lại nghe giọng y như nức nở muốn khóc... Hiểu Tinh Trần khẽ lắc đầu, mái tóc rối loạn nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Y nhỏ giọng, mệt mỏi nói:

- Ta xin lỗi... Sư phụ... Ta đáng lẽ nên nghe lời ngươi...

Tiết Dương buông thõng tay dưới mặt nước, ngả đầu về phía sau, để mặc Hiểu Tinh Trần cứ thế nói ra những lời y luôn cất giấu, cũng để mặc y “hành hạ” hắn ngày càng “thảm hại” hơn... Thật may bình thường Hiểu Tinh Trần không bao giờ nũng nịu gì đó, nếu không Tiết Dương sợ chính mình không quản nổi bản thân, chuyện gì cũng thuận theo ý y mất...

Qua một hồi lâu, Hiểu Tinh Trần gần như đã an tĩnh, Tiết Dương từ phía dưới ôn tuyền đành ôm y lên, trở về phòng. Nếu còn ở đây nữa, hắn sợ không khống chế được bản thân... Để y trong hoa các, hắn đến lãnh tuyền một mình vậy...

Nắng mai bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mi tâm Hiểu Tinh Trần khẽ nhíu, đưa tay lên xoa đầu. Hôm qua uống nhiều quá, hiện tại vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Cũng không biết có phải Tiết Dương đưa y về không... Nghĩ đến đây, Hiểu Tinh Trần bất giác sờ đến vị trí bên cạnh. Không phải mặt giường cứng rắn, giống da thịt người hơn... Mềm mềm, còn có hơi ấm nữa... Hiểu Tinh Trần vô thức bóp một chút. Tiết Dương nhíu mày, tay chống đầu nằm nghiêng bên cạnh, hỏi:

- Sờ đủ chưa?

Hiểu Tinh Trần bất giác giật mình, thu lại bàn tay, song nhanh chóng giấu vào trong chăn, khiến Tiết Dương buồn cười không thôi. Y cứ như đứa trẻ làm sai sợ bị phát hiện vậy. Hiểu Tinh Trần ho nhẹ, lùi vào trong một chút:

- Ngươi sao lại ở đây?

Tiết Dương nhướng mày, hỏi ngược lại:

- Ta tại sao không được ở đây?

Hắn hiện tại là Tộc Quân, hoa các vốn cũng là của hắn, hắn ở đây về tình về lí đều thuyết phục nha. Hiểu Tinh Trần chậm chậm suy nghĩ một hồi, lại nghĩ đến tối qua say không biết trời đất gì, hơi ngập ngừng:

- Tối qua...ta...có làm gì không?

Tiết Dương ảm đạm cười, trả lời:

- Ha, Hiểu Tinh Trần say đến chẳng còn ý thức, thế nhưng vẫn luôn miệng nói yêu ta. Thật cảm động a! Lời lúc say là lời thật lòng nhất. Chả trách dây tơ hôm đó không đứt. Xem ra là ta đoán đúng rồi.

Tiết Dương càng nói, sắc mặt Hiểu Tinh Trần càng đỏ, cuối cùng tím tái khó nhìn, toàn thân cũng vì tức giận mà run lên:

- Ngươi... Ăn nói linh tinh! Cút!

- Hừ! Nói linh tinh hay không, bản thân ngươi rõ nhất.

Hiểu Tinh Trần đã đuổi người, Tiết Dương cũng không ở lại. Hắn rời giường, đến chỗ khung gỗ treo y phục lấy áo khoác, rồi cũng rời khỏi. Muốn trêu chọc y thêm, nhưng hôm nay có chuyện cần làm. Nhân lúc y còn chưa có tâm trí suy nghĩ đến người khác, nhanh tay xử lí mới tốt.

Hiểu Tinh Trần thật sự tức giận đến khó bề hô hấp. Biết bản tính Tiết Dương mà vẫn hỏi hắn câu kia, rõ ràng là sai lầm quá đi! Chờ hắn rời khỏi hoa các nửa khắc, Hiểu Tinh Trần mới chợt kiểm tra lại tình trạng bản thân lúc này. Y phục hình như bị thay đổi... Người cũng không còn mùi rượu?! Hơn nữa... Y đưa tay chạm đến mấy vết hồng mai trên cổ, khó hiểu suy nghĩ xem vì sao lại ngứa như vậy. Chẳng lẽ là muỗi đốt? Sao cảm giác không đúng lắm...